Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 10: Chương 10: Đừng đi




Editor: Matcha

***

Nguyên bản Hứa Thâm đang nhìn hàng cây dưới sân trường, nghe Lục Bác Uyên nói vậy, anh xoay người nhìn cậu.

Lục Bác Uyên cười lên nhìn rất lưu manh, dáng vẻ như vậy khiến mọi người càng muốn đánh anh. Hứa Thâm không thể không ngừng suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu người bị Lâm Thiển tát là Lục Bác Uyên chứ không phải là anh.

Bỗng nhiên anh lại cảm thấy chiều hướng câu chuyện như vậy sẽ không tốt lắm, nếu cô tát Lục Bác Uyên thì lời đồn đãi sẽ không liên quan gì đến anh -- mọi chuyện sẽ thật nhàm chán!

Hứa Thâm im lặng không nói, Lục Bác Uyên vẫy tay trước mặt anh rồi nói: “ Cậu đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”

“ Suy nghĩ vì sao cậu còn chưa hiểu được đạo lý của người sống thọ” Hứa Thâm nghiêm túc nói.

Lục Bác Uyên bị lời nói của anh làm cho mắc nghẹn: “ Mẹ kiếp! Hứa Thâm, cậu nói thế là có ý gì? Cậu còn chưa tha cho mình sao?”

Tâm tình của Hứa Thâm hình như rất tốt, anh xoa đầu ngón tay của mình trước mặt Lục Bác Uyên: “ Mình không có ý gì, nhưng mình biết cậu đối với bạn học đang viết họa báo kia có chút hi vọng”

Bạn học đang viết họa báo?

Lục Bác Uyên nhìn theo thân ảnh của Hứa Thâm mà hướng về phía cửa lớp.

Đó không phải là Ôn Ánh Tuyết hay sao!

Lục Bác Uyên chạy tới đẩy hết người vây quanh lớp xem náo nhiệt, đi theo Hứa Thâm nói: “ Hứa Thâm mày!”

Cậu mắng rất hăng say, khi cậu nhớ tới điều gì đó thì thấy Ôn Ánh Tuyết đang cầm phấn kinh ngạc nhìn cậu.

Lục Bác Uyên lập tức ngậm miệng, cười tủm tỉm với cô, Ôn Ánh Tuyết trừng mắt với anh, tức giận nói: “ Có bệnh”

Lâm Thiển ngồi ở dưới xem kịch vui, che miệng nở nụ cười.

Tuy cô không biết vì sao Lục Bác Uyên lại bị Hứa Thâm chỉnh, nhưng từ ngày chuyện tranh chấp xảy ra trong lớp, cô phát hiện, Lục Bác Uyên rất thích đùa giỡn với anh.

Hứa Thâm này, thoạt nhìn chỉ thấy một bộ dáng mơ màng, thế nhưng trên thực tế anh làm không ít chuyện ma quỷ. . Truyện Teen Hay

Hứa Thâm trở về chỗ ngồi, anh dựa người vào tường, lười nhác đặt tay lên bàn, ánh mắt dừng trên người Lâm Thiển.

Đột nhiên anh cảm thấy, thời điểm Lâm Thiển cười rộ lên so với khi cô khóc thì đẹp hơn nhiều.

*

Thứ năm sẽ có kết quả xếp hạng trên bảng tin thường nhật.

Họa báo của lớp 3 đã hoàn thành nó vào buổi tối thứ tư.

Không ngoài dự đoán của bọn họ, họa báo của lớp rất sáng tạo, nên đã được các thầy cô của tổ văn nghệ khen ngợi hết lời.

Thầy Tần nói rằng nhóm họa báo đã rất vất vả rồi. Tự nhiên thầy cũng không loại trừ Phó Hướng Chân và Lữ Đình Ngọc ra bên ngoài, nhưng cả lớp 3 đều biết, chuyện họa báo này không có liên quan gì đến lớp trưởng cùng Lữ Đình Ngọc.

Dù sao các đại gia ngày nào cũng ngồi ba hoa trong lớp học, nhưng không một ai có thể moi được tin tức gì từ hai người này.

Đối với chuyện này, Tống Tiểu Văn có chút bực bội. Sáng kiến là do Lâm Thiển nghĩ ra, phần họa báo cũng là cô cho ý kiến, dựa vào cái gì mà Phó Hướng Chân và Lữ Đình Ngọc lại cùng họ đi nhận thưởng?

Chính bản thân Lâm Thiển cũng không hề để ý vấn đề này.

Học sinh có thể vào được Nhị Trung cũng không ngốc, sự thật như thế nào, mọi người trong lớp rất rõ ràng. Nỗ lực của cô cũng không uổng phí, cần gì so đo cùng Phó Hướng Chân và Lữ Đình Ngọc?

Mục đích của cô chính là họa báo lớp 3 được xếp hạng cao, hiện tại nó đã trở thành sự thật, Lâm Thiển liền vui vẻ. Còn về những lời nói kia, không ảnh hưởng đến việc học tập của cô thì không phải là chuyện gì lớn.

Lúc đầu Lữ Đình Ngọc còn tưởng Lâm Thiển sẽ nói ra sự thật, lời phản bác lại cô cũng đã suy nghĩ kĩ, nhưng sau cũng không thấy phát sinh thêm bất cứ chuyện gì.

Buồn phiền trong lòng cô càng thêm trĩu nặng.

Lâm Thiển không để tâm đến cô nàng, giờ đây quan hệ của cô cùng Tống Tiểu Văn và Ôn Ánh Tuyết ngày càng tốt, hiện tại ba người đang chuẩn bị đi ăn.

Bởi vì Tống Tiểu Văn ở trong kí túc xá, đó là lí do mà vì sao chỉ có Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết trở về nhà. Tuy rằng khoảng cách giữa hai nhà cũng không gần, nhưng vừa vặn là họ lại đi chung một đoạn đường.

Hai người họ cùng đi trên phương tiện công cộng, vừa đi vừa nói chuyện, cũng không cảm thấy đường về nhà quá xa xôi.

Cuối tháng chín, trời càng nhanh tối, sau giờ tự học thì đèn đường bên ngoài đã sáng rực.

“ Rốt cuộc thì cũng đã đến cuối tuần!” Lâm Thiển thở phào, buổi tối thứ sáu tuần nào cô cũng rất vui vẻ.

Ôn Ánh Tuyết cũng cười nói: “Đúng vậy, cuối tuần này cậu đã có kế hoạch gì chưa?”

“ Làm bài tập. Mẹ mình vừa mới mua một cuốn sách luyện tập rồi bắt mình làm” Lâm Thiển chu môi nói, cô cảm thấy đau lòng cho chính bản thân mình.

Cha mẹ của Ôn Ánh Tuyết không quản cô, chứ đừng nói đến sẽ mua sách luyện tập gì cho cô, cô nàng liền che miệng cười trộm: “ Vậy cậu phải cố lên đấy, mình lại không hề có quyển sách luyện tập nào chứ, thật là phiền não!”

Lâm Thiển giả vờ muốn đánh cô, nhưng vừa giơ tay lên liền ngừng lại.

Ôn Ánh Tuyết không cười đùa nữa, có chút khó hiểu nhìn về phía Lâm Thiển.

Lâm Thiển kéo Ôn Ánh Tuyết đến gần người mình.

Ôn Ánh Tuyết theo tầm mắt của cô nhìn thấy có vài người đến chỗ bọn họ.

Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết đã ra khỏi cổng trường, tuy rằng chưa đi xa, nhưng lối đi dành cho học sinh đương nhiên không bằng trong trường. Vài người này rõ ràng vì bọn cô mà đến, dù mặc đồng phục Nhị Trung, cũng không phải dạng học sinh đứng đắn gì.

“ Cậu tên là Ôn Ánh Tuyết phải không? Học lớp 3?” Người cầm đầu cười hì hì, nhìn Ôn Ánh Tuyết hỏi.

Người này tới tất nhiên không có ý tốt, tuy Lâm Thiển và Ôn Ánh Tuyết học lớp thực nghiệm nhưng cũng không phải là đồ ngốc, mấy người kia muốn làm gì bọn cô cũng rất rõ ràng.

Chắc chắn họ không dám làm gì quá phận, nhưng vây quanh nói những lời hạ lưu, không cho về nhà thì cũng khá phiền toái.

Ôn Ánh Tuyết lạnh lùng nói: “ Mấy người là ai? Tôi không quen biết các người, phiền tránh ra giùm”

“ Hì hì, em gái thật nóng tính!” Một người nói, tất cả đều cười rộ lên.

Lúc này mới có người chú ý tới Lâm Thiển: “ Đông ca, em gái này cũng khá xinh đẹp. Sao lớp 3 nhiều mỹ nữ vậy?”

Người kêu “ Đông ca” nghe đàn em nói vậy, liền nhìn về phía Lâm Thiển. Quả nhiên Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết đều xinh đẹp.

Đông ca hứng thú nói: “ Em gái tên gì? Cũng học lớp 3 sao?”

Lâm Thiển hừ một tiếng, cô mặc kệ hắn, kéo Ôn Ánh Tuyết sang chỗ khác.

Đám nam sinh kia thế nhưng rất hăng hái đi qua đó ngăn cản bọn cô.

“ Nghe nói em gái vẽ họa báo không tồi? Có hay không muốn vẽ cho chúng ta nhìn một chút?” Tên Đông ca kia tiến lại gần, hắn như muốn kéo tay Ôn Ánh Tuyết.

Lâm Thiển thấy liền chắn trước người Ôn Ánh Tuyết: “ Các người học ở lớp nào? Đến đây làm gì?”

“ Đừng nóng giận nha mỹ nữ. Tan học thì tìm kiếm chút thú vui, có muốn đi cùng không?” Mấy nam sinh nhìn thấy hai người tức giận thì càng thêm hăng hái.

Thỉnh thoảng xung quanh có vài người qua lại, nhưng trong tình huống này cũng không thể cưỡng cầu họ làm việc nghĩa. Lâm Thiển biết hiện tại cô không thể dựa vào người khác, cô đang suy nghĩ nên làm như thế nào để chạy thoát thân.

Trong trường học không thiếu những tên như vậy, nhưng chưa chắc trong trường đã là đại ca thật sự, muốn đối phó với họ dễ dàng hơn so với mấy tên lưu manh.

Rõ ràng Lâm Thiển đang rất khẩn trương đến nỗi mồ hôi làm tay ướt nhẹp, nhưng biểu tình trên mặt lại không có gì khác thường. Ánh mắt của cô đảo qua mấy người kia, rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng.

“ Muốn tìm thú vui cũng không nên hỏi thăm rõ ràng, ai dám cản? Biết là người lớp 3, còn không mau tránh ra”

Đông ca thấy Lâm Thiển nói vậy, giống như nghi ngờ sự uy nghiêm của chính mình, bèn bày ra biểu tình của “ đại gia”: “ Làm sao? Lớp 3 rất lợi hại?”

“ Mấy người học Nhị Trung chắc sẽ biết Hứa Thâm đi” Lâm Thiển học bộ dáng nói chuyện của bọn họ, ra vẻ bất cần đời.

Bọn họ nghe tên của Hứa Thâm thì có chút sửng sốt.

Tên Đông ca vẫn phản ứng nhanh nhất: “ Có quen Thâm ca hay không thì liên quan gì?”

Lâm Thiển cười khinh miệt nói: “ Các người không biết lớp 3 có người tát Hứa Thâm một cái mà cậu ấy không đánh trả lại sao?”

Tác giả có điều muốn nói:

Một ngày kia, đám người Đông ca sợ bị đại tỷ Lâm Thiển trả thù......

< (  ̄︶ ̄) >

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.