Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 52: Chương 52: Trói định




Editor: Matcha

*

“Ông à, thế nào rồi?” Chiều tối, Đào Thư Âm vừa dọn cơm, vừa hỏi.

Lâm Kế Niên tháo kính ra, mệt mỏi xoa xoa đôi mắt: “Được vài trường, điều kiện cũng tương đương nhau. Chỉ là Thiển Thiển có chính kiến riêng, chúng ta cũng không thể ép buộc con bé mà, phải không?”

“Con nhất định phải học ở T đại hả?” Đào Thư Âm đi lên gọi Lâm Thiển.

Lâm Thiển bước ra khỏi phòng với cây kẹo mút trong miệng: “Con thấy T đại cũng tốt mà, trước kia ba mẹ cũng học ở đấy còn gì, không phải sao?”

“Một đứa con gái như con, học lập trình làm gì? Mẹ nghe nói ở đó toàn là con trai.” Đào Thư Âm cảm thấy con gái vẫn nên học một số ngành như kinh tế hay thiết kế.

Lâm Thiển lắc đầu: “Mẹ, mẹ đây là phân biệt giới tính. Bây giờ Internet phát triển rất nhanh, con thấy chuyên ngành này cũng có rất nhiều người theo học mà, học máy tính thì có gì không tốt chứ?”

“Được được được, là mẹ không đúng, vậy con tự điền hồ sơ nhé, điền xong rồi thì đưa cho mẹ, mẹ sẽ kiểm tra giúp con. Mau ăn đi, cho nóng.” Đào Thư Âm nghe theo con gái.

Lâm Thiển ngồi vào bàn ăn, cầm đũa lên, nghĩ tới Hứa Thâm.

Tên này đúng là ghê gớm, điểm thi vậy mà còn cao hơn cả cô, không biết anh sẽ đăng ký ngành nào nhỉ?

Lâm Thiển thực sự không ngờ thành tích của Hứa Thâm lại cao như vậy.

Lâm Thiển còn nhớ như in cái ngày thông báo điểm thi, cô thấy tên của hai người xuất hiện trên khắp diễn đàn trường, đặc biệt là khi biết Hứa Thâm là Trạng Nguyên của thành phố, cô đã phải mất kha khá thời gian mới bình tĩnh được, bởi cái tin tức này cũng đủ lớn, đủ kích thích.

Rất nhanh sau đó, cô cũng nhận được một cuộc gọi từ thầy Tần, ở đầu dây bên này, cô vẫn có thể cảm nhận được sự phấn khích của ông.

Có điều Lâm Thiển vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Hứa Thâm từ vị trí đội sổ nhảy tót lên làm Trạng Nguyên thành phố?

Vừa ăn tối xong, di động của Lâm Thiển đột ngột đổ chuông.

Bắt máy, một giọng nói quen thuộc vang lên, là Ôn Ánh Tuyết: “Thiển Thiển! Cậu có đang xem TV không? Hứa Thâm lên TV đó! Bây giờ đang chiếu rồi, mau mau!”

“Hả? Trên TV?”

“Ừ ừ, cậu khoan hãy hỏi, cứ đi mở kênh của Đài truyền hình thành phố trước đã, đến đoạn phỏng vấn cậu ấy rồi.”

Lâm Thiển lao thẳng ra ngoài, cô không nói không rằng trực tiếp giật lấy điều khiển trong tay Lâm Kế Niên.

“Con làm gì vậy Thiển Thiển, bố đang xem TV mà!” Lâm Kế Niên bất mãn nhìn về phía Lâm Thiển, còn chưa kịp đứng lên đòi lại điều khiển thì trên màn hình đã xuất hiện một bóng hình quen thuộc.

“Thấy chưa?” Ôn Ánh Tuyết hỏi.

“Ừm.” Lâm Thiển lên tiếng.

Từ sau ngày kì thi tuyển sinh đại học kết thúc, cô cũng không liên lạc với Hứa Thâm, mình có thể nhìn thấy anh theo cách này, đúng là điều không ngờ tới.

“À, Lục Bác Uyên vừa báo cho mình, mình liền gọi cho cậu đó, mình còn tưởng đã muộn rồi cơ, vậy thôi, cậu cứ xem đi, mình cúp nha!” Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, Ôn Ánh Tuyết mãn nguyện cúp máy.

“Thiển Thiển, đây không phải là bạn học của con sao?” Trước đó, Lâm Kế Niên đã từng gặp qua Hứa Thâm, đối với anh chàng này, ông có ấn tượng rất tốt.

Lâm Thiển ngồi trên sô pha, qua loa đáp lời ông.

Lâm Kế Niên bĩu môi, không phục nhìn lên TV, xem bài phỏng vấn.

“Là Tân Trạng Nguyên của thành phố, không biết em có bí quyết nào để cải thiện thành tích không?” Phóng viên đặt ra câu hỏi. ngôn tình hoàn

Khó có lúc Hứa Thâm vui vẻ như vậy: “Chăm chú nghe thầy cô giảng bài, đọc nhiều sách, đương nhiên, em cũng trang bị cho mình một số phương pháp đặc thù.”

Nghe tới đây, ai cũng cảm thấy ngứa ngáy, phóng viên vội tiếp lời: “Em có thể chia sẻ một chút cho mọi người được không? Tôi tin là nhiều bạn học sinh cũng đang rất tò mò.”

“Chia sẻ thì có thể, nhưng cách này không phải ai cũng làm được.”

“Em có thể nói rõ hơn không?”

“Bạn cùng bàn của em là một người rất ưu tú, nhờ có cậu ấy chỉ dẫn, em mới có ngày hôm nay.”

“Thì ra là bạn bè hỗ trợ nhau.” Phóng viên cười nói.

Trước màn hình TV, Lâm Kế Niên khẽ hừ một tiếng: “Thằng nhóc này xem như biết điều, vẫn còn nhớ Thiển Thiển từng giúp nó.”

Đào Thư Âm đứng gần đó vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhìn hai cha con nói chuyện, thấy ông nói vậy, bà trợn mắt: “Ông lớn thế này rồi mà còn đi so đo với mấy đứa nhóc?”

“Đúng vậy.” Lâm Thiển gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

“Hai người có ý gì?” Lâm Kế Niên bực bội hỏi.

Hai người ăn ý phớt lờ Lâm Kế Niên, không còn cách nào khác, ông đành lủi thủi đứng dậy đi về phòng.

Lâm Thiển thật sự không nhịn được nữa, mà cô cũng không thể biểu hiện quá lộ liễu trước mặt ba mẹ mình, cô lấy đại một cớ rồi về phòng cười trộm.

Tuy rằng lần này chỉ đứng hạng hai, nhưng cô cũng không cảm thấy quá thất vọng, thay vào đó là cảm giác tự hào, tự hào vì mình từng dạy một học sinh ưu tú.

Nghĩ đến đây, cô rất muốn nói cho Hứa Thâm biết, mình đã đăng ký vào chuyên ngành máy tính ở T đại, hí hửng rút điện thoại, rồi cô mới chợt nhớ ra anh không cầm di động, ý định này cứ thế đi vào dĩ vãng.

Chỉ là các cuộc phỏng vấn về Trạng Nguyên thành phố vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, không tới mấy ngày, hầu như tất cả học sinh của thành phố S đều biết rằng, Trạng Nguyên năm nay từng ngồi với một người rất lợi hại.

Sau đó lại có người tra ra được, người bạn quyền lực ấy chính là Á khoa của thành phố, Lâm Thiển!

Phải biết rằng, Trạng Nguyên thành phố S hay top 10 của tỉnh, đều rất giỏi, hạng hai chắc chắn cũng không phải dạng vừa, vậy mà hai người này còn ngồi cùng bàn chứ, đúng là trùng hợp quá đi!

Dò thêm thông tin, mọi người phát hiện, hạng hai là một cô gái xinh xắn. Là học sinh với nhau cả, sao lại không biết chứ?

Vì vậy, bất kể ai biết được chuyện này đều lộ ra ánh mắt “bạn biết đấy“.

Có mỗi hai vị đương sự là không biết gì, một người thì bị tịch thu điện thoại, một người thì đi du lịch.

Hôm có kết quả, Lục Bác Uyên đã chạy sang bên nhà Hứa Thâm một chuyến.

Bố mẹ Hứa Thâm không có nhà, Lục Bác Uyên cũng không giấu diếm làm gì cho mệt, một lần thì kể hết luôn, anh cùng Hứa Thâm tán ngẫu về những chuyện xảy ra trên mạng mấy ngày qua.

“Không biết ai đưa chuyện này lên Weibo, kết quả mọi người đều biết cậu ngồi cạnh một cô gái. Phỏng vấn hết lần này đến lần khác, sợ là người ta đang đoán già đoán non đi......”

Hứa Thâm cười cười không nói gì, có vẻ anh đang rất hưởng thụ loại đãi ngộ “trói định” này.

Lục Bác Uyên hận không thể rèn sắt thành thép: “Mình nói nhiều như vậy chỉ đổi lại được cái thờ ở của cậu?”

“Cậu quản người khác làm gì?”

“Cậu đừng vui mừng quá sớm, mình nói này Thâm ca, cậu tưởng rằng dì Quý sẽ phớt lờ chuyện này sao?”

Đây mới là nguyên nhân Lục Bác Uyên chạy đến đây.

Dù là chuyện Lâm Thiển ra ngoài du lịch hay chuyện Hứa Thâm bị tịch thu điện thoại, cậu đều lấy từ chỗ Ôn Ánh Tuyết. Cậu dám khẳng định rằng mẹ Hứa Thâm không thích Lâm Thiển, cho nên cậu bắt buộc phải sang đây một chuyến, để xem xét tình hình.

Nghe cậu nói vậy, tay cầm ly trà của Hứa Thâm bỗng ngừng giữa không trung.

“Thâm ca, mình nói cho cậu nghe, cậu nộp hồ sơ vào T đại thì không nói làm gì, mình đoán Thiển ca cũng sẽ đi T đại, để dì Quý biết được chuyện này, mọi chuyện lại càng phức tạp hơn.”

“Không cho bà ấy biết là được.” Hứa Thâm buông ly trà, như đã liệu trước mọi việc.

*

Ngày đầu tiên Lâm Thiển đến T đại, cô đã nghe một vài sinh viên thảo luận về một anh chàng soái ca năm nhất, học ở khoa Thiên Văn.

Hễ cứ nghe hai chữ thiên văn, cô có cảm giác tim mình lại run lên, dặn lòng không được nghĩ nhiều. Hứa Thâm đúng là rất đẹp trai, nhưng ở đây nhiều người như vậy, chỗ này cũng đâu phải Nhị Trung, làm sao anh luôn là tiêu điểm cho được?

Đến chiều, phòng tuyến tâm lý cuối cùng cũng không chống đỡ được, trực tiếp sụp đổ.

“Lâm Thiển! Cậu xem này, nhóm tân sinh viên đang truyền tay nhau bức ảnh này đấy!”

Bạn cùng phòng Triệu Diệc Nhiên là một cô gái ưa thích sự náo nhiệt, thấy Lâm Thiển đã trở lại, cô nàng liền vội kéo cô qua.

“Ảnh gì cơ?” Lâm Thiển thấy ba người cùng xúm lại một chỗ, cũng tò mò đưa mắt nhìn.

“Ảnh của ai......khụ khụ!” Xém chút nữa thì Lâm Thiển đã tự doạ lấy mình.

Cái bóng dáng mơ hồ kia, không phải của Hứa Thâm thì của ai!

“Cậu không sao chứ? Thế nào, đẹp trai không? Tiếc là cậu ấy không học khoa mình.” Triệu Diệc Nhiên giải thích.

Lâm Thiển quơ tay lấy di động, đăng nhập vào diễn đàn trường, trên này đúng là rất đông vui, vài trăm người đang thi nhau thảo luận về lứa sinh viên mới vào trường, để xem ai đẹp trai hơn, ai xinh gái nhất.

Xem ra Hứa Thâm rất được hoan nghênh.

Tới mức này rồi cô đâu còn dám nói mình quen Hứa Thâm.......Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới đó mà đã 5 giờ rồi à, Lâm Thiển nói với bạn cùng phòng một tiếng rồi chạy đi.

*

Ký túc xá khoa thiên văn, vài ba nam sinh tụ tập đứng ngoài hành lang trò chuyện.

Đi ngang qua đây, thấy có người quen, Hứa Thâm liền tuỳ tiện chào hỏi.

Lúc tâm trạng của anh tốt, nói gần gũi bình dị cũng không sai, Dịch Thần ở cùng phòng thấy anh đã về, liền với tay kéo anh lại.

“Các cậu nhìn đi, đây là công sức cả ngày hôm nay của mình đó, mặc dù không biết mấy em gái này đến từ khoa nào, nhưng phải công nhận là rất xinh đẹp.”

Đề tài nói chuyện phiếm giữa đám con trai cũng chỉ có vậy, trước kia Lục Bác Uyên cũng không khác họ là bao, Hứa Thâm thuận thế đưa mắt nhìn thử.

Dịch Thần thoải mái cầm điện thoại giới thiệu: “Mình phải lẻn vào tận diễn đàn của nhóm tân sinh viên mới có đấy, các cậu thấy đó, mình cũng đâu có dễ dàng.”

“Cậu làm vậy có ổn không?” Có nam sinh hỏi.

“Cậu thì biết gì chứ?” Dịch Thần lắc đầu, “Cũng đâu phải mình chụp, mình chỉ lưu lại thôi mà. Số lượng ảnh cũng không nhiều, toàn bộ góc chụp đều là sườn mặt. Này này Hứa Thâm, cậu........”

Hứa Thâm dễ dàng giật được điện thoại.

Dưới ánh mắt tròn xoe của Dịch Thần, anh chậm rãi xoá từng bức ảnh.

“Hứa Thâm, cậu làm gì vậy?”

Hứa Thâm ném điện thoại qua: “Phi lễ, chớ nhìn.”

Chỉ cần liên quan tới Lâm Thiển, sườn mặt cũng không được phép chụp.

Tác giả có lời muốn nói:

Thâm ca: Không cần cảm ơn.

Dịch thần: #@$&*%......

Mình thường xuyên mất tích lắm QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.