Bạn Học Lưu Manh

Chương 35: Chương 35




Hộp đồ ăn trên tay Dĩnh Thiên bị chao đảo gần rớt xuống đất, vừa kịp lúc cậu định thần lại, bước đi trở về phòng.

Á Thiên đang nói dối đúng chứ? Mình nhớ rất rõ, chưa bao giờ Vệ Manh qua đêm cả. Đêm nào cậu ấy cũng chỉ về muộn thôi mà.

Đúng rồi, là Á Thiên giở trò, là Á Thiên đang ghen. Nhưng tại sao trong lòng mình cũng khó chịu như vậy chứ? Cái bao tử này hình như không ổn, nó đau quá!

Cậu khẽ nhíu mày, một tay xoa xoa bụng. Đứng trước cửa phòng, Dĩnh Thiên cảm thấy có gì đó nặng nề. Tuy đã trấn an bản thân rằng những lời kia chỉ là nói dối, xảo trá, nhưng cậu vẫn không thể gạt nó một bên.

Dĩnh Thiên vừa cầm lấy nắm cửa thì Vệ Manh trong này cũng vừa lúc mở ra, hai người đối mặt nhau, bốn ánh mắt nhìn nhau đầy bất ngờ.

Vệ Manh vừa thấy Dĩnh Thiên liền kéo tay cậu lôi vào phòng, “ Đi mua đồ ăn mà đi lâu thế? Tôi còn tưởng cậu bị gì rồi đấy, ngốc manh.”

Dĩnh Thiên bị hắn mắng cũng không trả lời lại như thường ngày, cậu chỉ khẽ đi đến bên bàn, đặt hộp đồ ăn xuống, rồi lẳng lặng ngồi vào lấy đũa gắp thức ăn.

Vệ Manh bị cậu ném cho một quả bơ vào mặt, tâm tình hắn bắt đầu khó hiểu rồi phát cáu. Hắn đi đến ngồi xuống đối diện cậu, hai mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt kia.

Dĩnh Thiên ngược lại hoàn toàn bơ hắn, bơ một cách phũ phàng. Cậu bình thản gắp thức ăn cho vào miệng nhai nhóp nhép, đối với cậu, sự hiện diện của người kia chỉ là không khí.

“ A có con nhện kìa. “ Vệ Manh bỗng dưng la lên, ngón tay chỉ về phía sau lưng của Dĩnh Thiên. Thường ngày Dĩnh Thiên khá sợ nhện, mỗi lần thấy nó cậu đều nhảy dựng lên, ra sức dùng gối đuổi nó.

Vậy mà hôm nay khi nghe đến chữ nhện kinh tởm ấy thì cậu hoàn toàn không hề phản ứng, nét mặt vẫn bình thản ăn gần hết hộp đồ ăn trên bàn.

Vệ Manh liếc nhìn cậu, ngón tay đang chỉ bỗng cứng đờ trong chân không. Hắn bỏ tay xuống, khẽ thở dài. Chưa bao giờ Dĩnh Thiên có thái độ này với hắn cả, rốt cuộc là ăn nhầm gì rồi?

Hay thức ăn mà cậu đang ăn vừa mới tẩm bùa mê gì đó? Vệ Manh ngày càng khó chịu, hắn cứ như đang ngồi trên đống lửa.

“ Ăn với.” Vệ Manh nói, rồi vươn tay lấy đôi đũa còn lại trên bàn, tự nhiên chỉa vào gắp một miếng thịt.

Dĩnh Thiên nhìn theo cánh tay duỗi ra co vào của hắn mà cũng không ừ hử một tiếng, cậu là đang cố gắng kìm nén lại cơn ghen trong người.

Dĩnh Thiên thường ngày có thể rất hiền, rất yếu đuối, rất dễ khóc. Nhưng không phải vì vậy mà cậu lại không dám tỏ ra đang ghen. Đặc biệt những lúc cậu ăn giấm sẽ cực kỳ đáng sợ.

Nhớ tới hồi nhỏ, khi Mộc Nghiên bỗng dưng lại trở nên quấn quýt với một thằng nhóc nhà bên cạnh. Thằng nhóc con đó chỉ là béo hơn cậu, phúng phính, mũm mĩm hơn cậu, Mộc Nghiên thì luôn thích những đứa bé đó.

Cậu thấy mẹ mình cứ hay nựng má thằng nhóc con đó mà sinh ra hờn dỗi. Suốt ba ngày không thèm đùa giỡn với mẹ mình, không thèm thơm má mẹ khi đi học. Vậy đấy, Dĩnh Thiên nói thẳng ra là chính là một cây giấm di động.

Lúc trước, thấy Vệ Manh cặp kè với người khác, cậu vốn đã ghen nhưng vì không có tư cách để nói. Hôm nay hai người đã chính thức tỏ tình với nhau, cớ nào cậu lại không được ghen ra mặt cơ chứ?

Vệ Manh ăn xong miếng thịt mà cảm thấy nó vô cùng nhạt nhẽo, hắn thở dài một hơi đầy chán nản, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt kia.

Rốt cuộc thì Dĩnh Thiên đang bị gì thế? Sáng nay còn ngoan ngoãn, đáng yêu như một con mèo cơ mà. Bây giờ cứ như mèo hóa báo vậy???

“ Tiểu Dĩnh...” Vệ Manh cuối cùng cũng phải xuống nước, hắn gọi cái tên thật mật nhất từng gọi.

Dĩnh Thiên vờ không nghe, cậu ăn xong thì đẩy ghế đứng dậy, ném hộp thức ăn vào sọt một cái nghe rõ tiếng động, cứ như vừa mới trút giận.

Vệ Manh thì ngồi ngay người trên ghế, hắn khổ sở vò vò đầu, cuối cùng phải đứng dậy, nhanh chân kéo lấy người Dĩnh Thiên, hai tay vòng chặt qua mà ôm lấy.

“ Có chuyện gì sao? Sao lại bơ tôi như vậy? Tôi không quen nha, không quen tí nào.” Vệ Manh đặt cằm hắn trên vai Dĩnh Thiên, dụi dụi vài cái nũng nịu.

Hắn làm xong hành động ấy thì muốn chui xuống đất cho rồi, đường đường là một kẻ nổi tiếng lạnh lùng, đào hoa mà bây giờ phải xuống nước làm cái trò con nít này, thật mất mặt!!!!

Dĩnh Thiên lòng thật ra cũng hơi nguội nhưng cứ nhớ đến gương mặt Á Thiên thì lửa giận lại nổi lên.

“ Á Thiên lúc nãy gửi lời tới cậu. Cô ấy bảo cậu để quên quần áo ở bên phòng cô ấy. Qua đó mà lấy về! “ Dĩnh Thiên cất tiếng, nói trôi chảy mạch lạc rồi leo phắt lên giường.

Vệ Manh nghe xong thì đứng hình, cánh tay đang ôm Dĩnh Thiên cũng thả lõng, hắn nhíu mày, dần hiểu ra vấn đề.

Tiểu Dĩnh, từ nãy đến giờ là cậu đang ghen cơ á?

Vệ Manh khẽ nuốt nước bọt, hắn leo lên giường, tiếp tục ôm lấy Dĩnh Thiên như đang ôm con mèo con, “ Á Thiên cô ta nói dối đấy. Tôi chưa từng qua đêm ở đó, làm sao có đồ được a?”

Dĩnh Thiên cúi mặt cầm lấy điện thoại nghịch nghịch, nghe hắn nói cũng có lý, cậu nghĩ ngợi rồi dần xiêu lòng.

“ Tiểu Dĩnh, tôi đảm bảo đấy, Á Thiên không là gì với tôi cả. Chúng tôi chưa hề làm gì quá mức.” Vệ Manh nói, để thêm phần chắc chắn hắn bồi thêm một câu, “ Người đầu tiên của tôi chính là cậu đấy, Tiểu Dĩnh à...”

Lời vừa dứt thì một cái gối bị ném ngay đúc vào gương mặt điển trai kia, Vệ Manh hứng lấy gối, đôi mày chau lại.

“ Tiểu Dĩnh, cậu thừa cơ hội để trả đũa tôi phải không hả?” Vệ Manh thở hắt ra, nhanh chóng vươn tay kéo Dĩnh Thiên lại rồi áp người cậu dưới thân mình.

“ Này, bỏ tớ ra. Cậu là người có lỗi mà còn định lộng hành hở?” Dĩnh Thiên đưa tay đập ình ình vào ngực hắn.

“ Ai bảo cậu dám chọc tôi? Hôm nay cậu ngon lắm, biết không hở? Phạt nhé.” Vệ Manh nói xong thì nhếch môi cười gian mãnh, cúi thấp đầu hôn lên môi cậu một cái.

Tiếp tục một cái, rồi một cái, cứ thế mà làm liên tục. Vệ Manh không hôn một lần mà ngắt quãng như vậy khiến Dĩnh Thiên cũng muốn mệt với hắn.

“ Cậu đi chết đi, đồ biến thái.” Dĩnh Thiên một tay che miệng mình, một tay đẩy gương mặt kia ra xa.

Cả hai đùa giỡn một lúc thì Vệ Manh rời khỏi giường, hắn mang đôi dép lê rồi ra ngoài một lúc. Dĩnh Thiên thì ngồi yên trong phòng đọc sách, coi như nổi hờn ghen lúc nãy đã được giải tỏa phần nào.

Vệ Manh bước nhanh về hướng phòng của nữ sinh, hắn đứng trước cửa phòng của Á Thiên, đưa tay gõ vài tiếng. Bên trong lập tức có tiếng sột soạt, Á Thiên nhanh chóng ra mở cửa.

Cô vừa thấy Vệ Manh ở cửa liền vui mừng ra mặt, nhón chân lên vòng tay qua định hôn thì bị hắn đẩy ra, cự tuyệt thẳng thừng.

Á Thiên bị đẩy, cô hơi xụ mặt, khó chịu, “ Làm sao? Chán tôi rồi sao?”

Vệ Manh hít lấy một hơi, nghênh mặt nhìn cô, “ Ai cho phép cô đến gặp Dĩnh Thiên mà nói lung tung như vậy? Có phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?”

Á Thiên nghe thấy giọng điệu của Vệ Manh, cô có hơi hoảng sợ. Chưa bao giờ cô thấy Vệ Manh đáng sợ như vậy, hắn như đang nổi điên lên nhưng cố kìm nén lại vậy.

“ Tôi đã nói gì chứ? Tôi nói không đúng à? Rõ ràng cậu vẫn còn để đồ ở đây đó thôi?”

“ Cô có phải bị ảo tưởng rồi không? Hôm đấy rõ ràng cô làm nước đổ lên người tôi, bảo rằng sẽ giặt quần áo hộ tôi, sau đó thì giữ luôn. Bây giờ lôi chuyện đó ra để nói với Dĩnh Thiên là có ý đồ gì?”

Á Thiên cười khẩy, cô dựa cửa, “ Tôi muốn phá vậy đấy, được không? Vệ Manh, cậu nghĩ đá tôi sẽ dễ dàng như vậy sao? Đá tôi rồi bây giờ lại thân mật cùng một thằng ranh con. Đúng là coi thường Á Thiên này rồi.”

Vệ Manh rốt cuộc cũng nổi điên, hắn xấn tới giữ chặt hai tay Á Thiên, ép sát vào tường, “ Nói lại xem, muốn phá sao? Tốt, tốt lắm. Rất có cá tính nha. Muốn phá ai cũng được, hễ đụng vào Dĩnh Thiên, thì tôi sẽ đáp trả lại cho cô gấp mấy lần đó.” Nói rồi Vệ Manh hất mạnh Á Thiên xuống đất.

Cô bất ngờ ngã sóng soài ra đất, cánh cửa phòng trước mặt bị đóng lại một cách thô bạo. Á Thiên tức giận đến phát khóc, mắt rơi lệ mà miệng lại cười nhếch lên.

Được thôi, muốn thì tôi chiều hết.

Hai ngày sau, Dĩnh Thiên đang cầm một ly nước hoa quả đi đến bàn của Lữ Nhi với Phi Kiệt, Vệ Manh vẫn còn tắm ở trên phòng nên chưa xuống.

Cậu lướt ngang qua một bàn đầy nam sinh lớp trên, vô tình chân cậu vấp phải chân một người trong đám họ, ly nước trên tay lập tức rơi xuống, vấy một ít nước lên áo cậu.

Dĩnh Thiên bất ngờ nhìn ly nước rơi xuống đất vỡ toang, sau đó thì nhìn xuống cái áo trắng của mình, nó đã bị vấy bẩn.

“ Oi oi, anh xin lỗi nhé, nhóc.” Một người trong đám nam sinh kia đứng dậy chủ động xin lỗi.

Dĩnh Thiên nhìn bọn họ, cảm thấy có gì đó hơi đáng sợ nên đã vội bước đi không đếm xỉa đến.

Vừa ngồi vào bàn, Lữ Nhi đã hỏi, “ Tiểu Dĩnh à, cậu không sao chứ? May mà lúc nãy cậu không bị té đó.”

Phi Kiệt nhìn qua chiếc áo dính nước màu của Dĩnh Thiên, hắn cất lời, “ Áo cậu dính nước màu rồi, vào phòng vệ sinh rửa cho sạch đi. Nhớ đi đứng cần thận đó.”

Dĩnh Thiên nhìn hai người bọn họ rồi nhìn xuống cái áo của mình, đúng là nó bẩn rồi. Cậu nghĩ nghĩ sau đó thì xoay gót chạy vào phòng vệ sinh.

Lúc này phòng vệ sinh khá vắng, dù sao hôm nay lớp mười hai cũng được nghỉ tiết, chẳng hiểu sao đám nam sinh lúc nãy lại xuống canteen làm gì, lại còn mặc đồng phục nữa?

Cậu mở vòi nước, hất một ít nước lên áo rồi chà xát qua vài lần. Đến khi rửa xong, Dĩnh Thiên ngẩng đầu nhìn vào gương thì thấy bọn nam sinh lúc nãy đang đứng phía sau lưng.

Cậu giật thót người, định xoay lại chạy ra khỏi phòng tắm thì hai tay đã sớm bị giữ lại, lôi lại vào phía trong.

Hai tên nam sinh cao lớn giữ chặt lấy tay cậu, một người thì trông như đại ca, hắn đang tiến gần lại chỗ Dĩnh Thiên, tay hắn giữ chặt cằm cậu.

Dĩnh Thiên vùng vẫy, hai chân đạp loạn xạ, miệng không ngừng kêu, “ Cứu tôi với, bỏ tôi ra. Có ai không..A......”

Tên đại ca kia hung hăng bóp chặt miệng cậu, bây giờ chỉ còn nghe những tiếng í ơi không rõ chữ. Sau đó hắn chầm chậm cởi cúc áo của Dĩnh Thiên ra, làn da trắng nõn của cậu nhanh chóng bị lộ ra gần một nửa.

Dĩnh Thiên hoảng sợ, cậu cúi xuống nhìn theo ngón tay đầy dơ bẩn kia, hai môi mấp máy, trong đầu không ngừng gọi tên Vệ Manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.