Dĩnh Thiên dù rất muốn nghe lời Lữ Nhi nhưng cậu không thể khống chế được cơn buồn ngủ đang đổ bộ đến. Nằm trên giường, chăn bông phủ lên người, hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra, và Dĩnh Thiên từ từ thiêm thiếp đi vào giấc ngủ ngon lành.
Lữ Nhi đang xối nước trong phòng tắm, tiếng nước liên tục đập xuống nền nhà, bọt văng tung tóe. Đến khi tắm xong, cậu bước ra thì thấy có con mèo lông trắng đang cuộn mình trên giường nằm ngủ, bất giác khẽ cười.
Đã bảo là không được ngủ cơ mà? Ngủ giờ này thì tí làm sao dậy nổi cơ chứ, cái con mèo này. Lữ Nhi lẳng lặng lau khô tóc rồi đi khe khẽ ra ngoài ban công hít gió trời. Căn phòng 520 này có một tầm nhìn rất đẹp, phóng thẳng ra vườn trường. Gió cứ thế ùa vào thổi tung tấm rèm cũng màu trắng tinh khiết.
Lữ Nhi đứng đó một chút rồi đi vào lấy ra một cái ghế xếp, mở ra rồi ngồi xuống, bên cạnh kèm theo một cuốn tiểu thuyết trinh thám đầy kịch tích. Cậu hí hửng ngồi dựa lưng rồi xem chăm chú. Bên trong người kia vẫn ghì chặt gối thở đều đều.
...
Quách Cẩn Siêu từ trên giường ngồi bật dậy, lôi cái túi đựng đồ của mình lấy ra một bộ đồ thể thao, sau đó dửng dưng lê dép đi vào phòng tắm. Khúc Vệ Manh ngồi trên ghế, tai đeo phone nghe nhạc, mắt nhắm hờ thưởng thức.
Từ nãy đến giờ hắn ta cứ lơ mình là thế nào chứ? Dù sao cũng là bạn cùng phòng mà, không thích thì cứ việc đổi, tôi đây mà thèm cậu chắc? Đồ chảnh ch*.
Quách Cẩn Siêu cầm chặt bộ quần áo trong tay, lòng hậm hực, miệng chửi rủa còn chân thì lê bước vô phòng tắm. Hắn mở vòi hết cỡ, để từng đợt nước mạnh mẽ xối xuống khắp người, nước lạnh làm hắn càng tỉnh táo hơn. Khúc Vệ Manh dù đeo tai nghe nhưng đều biết được nãy giờ tên kia mắng thầm cái gì, nghe cả tiếng hắn cao giọng hát hò trong phòng tắm nữa. Đúng là đồ quái đản!
Nghĩ rồi Khúc Vệ Manh cầm lấy điện thoại, đưa tay rà đến nút âm lượng ấn lớn hết cỡ, bây giờ thì có thể giả điếc không nghe bất cứ thứ gì xung quanh rồi. Nhất là giọng hát vịt đẹt đang vang lanh lảnh trong kia.
Đồng hồ đã điểm 11 giờ trưa, tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ ăn trưa đã đến. Lữ Nhi nghe thấy tiếng chuông vội gập sách lại, sau đó bước vào phòng nhẹ khều vai Dĩnh Thiên.
Cậu kiên nhẫn lay Dĩnh Thiên dậy, miệng liên tục gọi, “ Tiểu Dĩnh, dậy đi ăn trưa. Tiểu Dĩnh, dậy đi ăn trưa.”
Dĩnh Thiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm vào người, cậu khẽ hé mắt nhìn xung quanh, sau đó thì tiếp tục nhắm lại. Lữ Nhi cảm thấy bất lực trước con mèo ham ngủ này, đành ghi lại một tờ giấy nhỏ rồi lấy ra một cái đồng hồ báo thức, vặn đúng năm phút sau sẽ reo chuông. Xong xuôi, cậu lẳng lặng rời khỏi phòng đi đến phòng ăn.
Đúng năm phút sau, Dĩnh Thiên bị tiếng chuông ầm ĩ kế bên tai róng lên, giật bắn mình, cậu bật dậy một góc 90 độ, đôi mày khẽ chau vào nhau. Hai mắt mơ mơ màng màng, Dĩnh Thiên đưa tay lần mò đến cái đồng hồ rồi đập một phát vào nó, tức khắc căn phòng đã trở lại yên lặng.
Cậu ngồi đó nhìn ra ngoài ban công, nắng rải đầy trên nền sân lót gạch men, tấm rèm không ngừng thổi tung lên. Đảo mắt một chút liền phát hiện ra một tờ giấy note nhỏ để trên bàn, Dĩnh Thiên nhướn người với lấy đọc.
[ Dậy rồi thì tắm rửa rồi xuống phòng ăn nhé. Tớ đợi cậu ở dưới. Lữ Nhi.]
Dĩnh Thiên cầm tớ giấy đọc một lượt, sau đó gấp lại làm bốn rồi nhét vào hộc tủ. Cậu trượt xuống giường, đứng đó gấp lại mền gối ngay ngắn rồi đi đến tủ quần áo, lôi ra bộ đồ thể thao màu xám đi đến phòng tắm.
Mười phút sau, Dĩnh Thiên bước ra với bộ thể thao năng động trên người, cậu khá gầy, bộ đồ trông hơi thùng thình một chút, khiến người khác nhìn vào cảm giác rất muốn ôm cậu vào lòng mà bảo vệ.
Dĩnh Thiên đi đến bàn lấy vội chìa khóa rồi mở cửa rời khỏi. Cậu đứng đó khóa cửa, cảm giác bên cạnh cũng vừa có người đi ra, hắn ta cũng đứng khóa cửa phòng như cậu. Dĩnh Thiên tò mò nhìn qua, tức khắc trong tầm mắt thu về hình dáng lưu manh của Khúc Vệ Manh, đôi mắt đen láy kia bỗng mở to hơn.
Hóa ra cậu ta ở ngay cạnh phòng mình ư? Đây là chuyện tốt hay là điềm xấu nhỉ? Ở gần như vậy, thế nào cũng sẽ có lúc chạy qua chạy lại nhờ vả nhau cho xem. Dĩnh Thiên đứng đó phân tích một số vấn đề nên không để ý rằng trước mặt mình dần tối lại.
Đến khi đầu óc hoạt động trở lại, Dĩnh Thiên mới phát hiện Khúc Vệ Manh đang đứng trước mặt cậu, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt tuy không lộ cảm xúc nhưng nhìn qua chỉ thấy hắn rất lưu manh.
Dĩnh Thiên trong lòng cảm thấy bất an, nhỏ giọng, “ Là cậu...”
Khúc Vệ Manh hơi cúi người, đôi mắt màu nâu của hắn nhìn xuyên thấu tâm can Dĩnh Thiên, sau đó nhả ra một câu, “ Phòng cạnh nhau sao? Xui xẻo nhỉ?”
“............” Xui xẻo? Là ai xui xẻo mới đúng?
Dĩnh Thiên im lặng lắng nghe, chợt nhíu mày khó chịu. Rõ ràng là mình mới đúng là người cảm thấy chuyện này xui xẻo, thế nào hắn lại bảo hắn xui xẻo?
“ Cậu...làm gì mà xui xẻo? Tớ chưa làm gì cậu...” Dĩnh Thiên vẫn cúi đầu, khe khẽ cãi lại.
“ Tôi nói tôi xui bao giờ, tôi bảo người như cậu bị xui xẻo đấy. Sau này...cậu là đứa sẽ bị ức hiếp nhiều nhất.” Khúc Vệ Manh đứng thẳng lưng, thản nhiên nói.
“ Ai ăn hiếp?” Dĩnh Thiên phát run khi nghe lời đe dọa kia, cậu không khỏi lớn tiếng ngạc nhiên.
“ Chính tôi.” Dứt lời Khúc Vệ Manh đi lên trước, hắn cố tình hất vai Dĩnh Thiên sang một bên khiến người cậu chao đảo, một bên vai đập vào cánh cửa kêu lên một tiếng.
Dĩnh Thiên gương mặt nhăn nhó chịu đựng cơn đâu từ từ truyền đến ở vai, chầm chậm đứng vững lại. Ánh mắt cậu hướng theo bóng lưng của nam sinh kia, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng hụt hẫng.
Năm phút sau, Dĩnh Thiên đã có mặt ở dưới phòng ăn, cậu đảo mắt quanh phòng tìm Lữ Nhi thì phát hiện cậu bạn đang ngồi gần cửa sổ bên tay phải.
“ Này, xin lỗi tớ xuống trễ.” Dĩnh Thiên gương mặt hối lỗi ngồi xuống đối diện.
Lữ Nhi buông muỗng, bình thản đáp, “ Không sao, cậu qua bên kia lấy đồ ăn đi, kẻo hết.” Nói rồi Lữ Nhi chỉ tay về phía quầy thức ăn.
Dĩnh Thiên nhìn theo tay cậu rồi gật đầu đứng dậy đi đến. Cậu đến quầy lấy một cái mâm rồi xếp hàng chờ đợi. Hôm nay có vẻ không được suôn sẻ, vì người phía sau cậu không ai khác chính Khúc Vệ Manh. Mà, Dĩnh Thiên thì chỉ hoàn toàn chăm chú vào mấy món ăn trên bàn, không hề biết rằng mối nguy hiểm đang ở sau lưng.
Khúc Vệ Manh muốn chen lên, đành giở giọng lưu manh, “ Tránh ra.”
Dĩnh Thiên đằng trước khẽ nhíu mày, tưởng mình nghe nhầm nên đã không xoay lại nhìn, cứ đứng xếp hàng chờ đợi. Khúc Vệ Manh sau lưng nhìn trừng trừng vào tấm lưng nhỏ bé trước mặt, đưa tay đẩy vai cậu một cái, lạnh giọng, “ Đã bảo là tránh ra, còn chưa nghe?”
Dĩnh Thiên vì bị đẩy quá mạnh mà nghiêng người sang một bên, cả mâm cũng rơi xuống đất tạo nên một tiếng vang lớn. Tất cả ánh mắt ở phòng ăn đều hướng đến cậu, trong mắt họ, cậu là đồ ngốc không biết trên dưới.
Lữ Nhi nghe tiếng vang liền nhìn về hướng Dĩnh Thiên, thình lình buông đũa, đứng dậy chạy đến chỗ cậu. Lữ Nhi cúi người, một tay đỡ Dĩnh Thiên, một tay cầm lấy cái mầm đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
“ Cậu không sao chứ?” Lữ Nhi nhìn vẻ mặt sợ hãi của Dĩnh Thiên có chút lo lắng.
Từ nhỏ, Khúc Vệ Manh luôn giở những trò đốn mạt này ra với cậu, dĩ nhiên là thừa biết hết rồi. Nhưng mà, lúc đó Lữ Nhi cậu cũng cứng rắn lắm mới không bị hắn chèn ép đến chết, còn Dĩnh Thiên đây, trông cậu ta thật giống một đứa con gái yếu ớt, không biết bảo vệ bản thân gì cả.
Cớ nào lại cứ va chạm phải cái tên hách dịch kia, thật là không công bằng rồi!
Dĩnh Thiên đứng thẳng lưng, vừa xoa xoa tay vừa lắc đầu, “ Không sao, chỉ ngã bất ngờ thôi...”
“ Tớ lấy đồ ăn giúp cậu.” Lữ Nhi tay cầm mâm đi thẳng đến chỗ xếp hàng đứng đợi. Dĩnh Thiên nhìn hành động của bạn thân, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Khúc Vệ Manh sau khi lấy được thức ăn, hắn mặt dày đi lướt qua Dĩnh Thiên, thì thầm, “ Có lấy đồ ăn thôi cũng phải nhờ vả, đồ vô dụng.”
Dĩnh Thiên vẫn đứng ngây người, vô tình câu nói kia lọt thỏm vào tai khiến hai má cậu đỏ bừng, đỏ vì tức giận.
Sao chứ? Tôi đây vô dụng vẫn đỡ hơn cái kẻ lưu manh nhà cậu đi chen lấn với người khác, còn không biết điều mà xô đẩy người ta nữa. Ai mới là vô dụng?
Dĩnh Thiên tức lắm, nhưng chỉ biết chửi thầm trong bụng. Lát sau, Dĩnh Thiên bình tĩnh trở lại, ngước mắt tìm bóng dáng của Lữ Nhi. Nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Lữ Nhi đang đứng nói chuyện cùng ai đó, tên này cao hơn cậu ấy một cái đầu, bộ dạng nom không khác gì Khúc Vệ Manh là mấy.
Cậu chau mày, cảm giác bất an đang lấn tới, toang bước đến chỗ Lữ Nhi thì thấy cậu ấy gương mặt giận dữ, nói gì đó với người kia rồi xoay người đi thẳng đến bàn.
Dĩnh Thiên đứng ngây người, bây giờ cậu mới nhận ra, người lưu manh lúc nãy là Quách Cẩn Siêu, bạn cùng lớp với hai người. Lữ Nhi đặt mâm xuống bàn, cố gắng giữ bình tĩnh, gọi, “ Tiểu Dĩnh, lại đây nào.”
Dĩnh Thiên nghe thấy giọng nói của Lữ Nhi bèn quay người lại chạy ngay đến chỗ cậu bạn. Hai người ngồi đối diện nhau, kỳ thực, từ khi Lữ Nhi đi lấy đồ ăn giùm cậu thì không còn mở lời nữa. Tâm trạng cậu ấy hẳn là đang rất tệ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Dĩnh Thiên cũng quyết định hỏi, “ Tiểu Nhi, cậu với Cẩn Siêu biết nhau sao?”
Nghe người đối diện hỏi, Lữ Nhi bất đắc dĩ ngước mặt lên, trông thấy vẻ mặt lo lắng của ai kia, cậu không đành lòng nên đã nói dối, “ Lúc nãy cậu ta hỏi tớ lấy mâm đồ ăn ở đâu thôi.”
“....Lấy mâm đồ ăn? Cậu ta trông không đến nỗi ngốc như vậy?” Dĩnh Thiên mở to mắt, có chút không tin.
Lữ Nhi tiếp tục nói dối, gật gật đầu, “ Ừ, cậu ta nhìn lưu manh thế nhưng ngố lắm.”
“ Ồ, tớ còn tưởng cậu ta vừa bắt nạt cậu nữa cơ.” Dĩnh Thiên cúi mặt múc một muỗng cho vào miệng nhai nhóp nhép.
Lữ Nhi tay nghịch ống hút, trầm ngâm không nói mà chỉ giương mắt nhìn con người ngây thơ ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân nói dối như vậy có phần không được đúng với Dĩnh Thiên rồi.