Từ buổi tối đầy nỗi buồn đó thì đêm nào Vệ Manh với Phi Kiệt cũng lén ra ngoài trường mua vài lon bia về phòng để uống.
Bọn họ nghĩ cứ uống cho say rồi đi ngủ, sáng hôm sau chắc chắn sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng không ngờ hậu quả cho mỗi đêm uống say mèm ra đất là bị trễ học.
Điển hình như ngày hôm nay.
Đồng hồ đã điểm bảy giờ sáng, tiếng chuông báo giờ học đã vang lên, Vệ Manh với Phi Kiệt nằm la liệt trên giường. Hai đứa cùng nằm cạnh nhau, chân đứa này gác lên đứa kia. Gương mặt say ngủ không có chiều hướng muốn tỉnh dậy.
Đến khi mặt trời bên ngoài đã ló cao thêm một chút, tia nắng chói chang rọi vào phòng, chiếu thẳng xuống chỗ nằm của cả hai thì mới có thể đánh thức họ.
Vệ Manh bị tia nắng chiếu vào mắt, hắn nheo nheo phản kháng lại ánh sáng bên ngoài, cơ thể khẽ cựa quậy một chút. Vì đêm qua uống có hơi nhiều nên đầu óc cứ mơ mơ màng màng, lại còn nhức như búa bổ.
Hắn đẩy mạnh con người bên cạnh ra một bên, không ngờ lực mạnh quá mà Phi Kiệt ngã lăn xuống đất cái bịch. Lần này hẳn ra tỉnh giấc luôn. Phi Kiệt bất ngờ tiếp đất một cái, đầu óc đều hỗn loạn, cái lưng thì hứng chịu toàn bộ chấn thương nho nhỏ.
Phi Kiệt lồm cồm bò dậy, gác tay lên thành giường, đôi mắt đầy giận dữ nhìn Vệ Manh vẫn còn quấn mền, “ Này anh giỏi nhỉ? Dám đẩy em xuống giường luôn?”
Vệ Manh vốn chưa tỉnh, hắn nằm trên giường vươn vai vài cái rồi đáp thản nhiên, “ Ủa vậy hả? Ờ...mà mấy giờ rồi?”
Nghe hắn hỏi, Phi Kiệt mới giật nảy mình ngồi thẳng dậy, tay với lấy đồng hồ báo thức nhìn. Kim ngắn đã chỉ số bảy, còn nhích hơn một chút nữa.
Chết rồi, trễ giờ mất rồi! Trong đầu hắn vang lên câu nói đầy kinh hãi đó, cả người bắt đầu đứng phắt dậy, tay chân luống cuống lấy quần áo rồi chạy xộc vào nhà tắm.
Vệ Manh nhìn thái độ của Phi Kiệt mà khó hiểu, hắn cầm đồng hồ lên nhìn, lúc nãy thì mới tỉnh ngộ, vội vã lấy một bộ đồng phục rồi nhắm mắt chạy vào phòng tắm dùng chung với tên kia.
Cả hai người chí choé nhau suốt gần mười phút trong phòng tắm, sau đó mới bước ra ngoài, quần áo đã chỉnh tề, đầu tóc cũng gọn gàng. Sau đó cả hai đứa đeo cặp lên vài chạy một mạch đến lớp.
Hôm nay có tiết của Uyển Như, cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp hiền lành của lớp. Vệ Manh vì nghĩ đến cô mà đã đỡ lo hơn một chút, hắn chạy chậm lại, thở hồng hộc rồi bước vào lớp.
Cả lớp vốn đang chú ý lên bảng để ghi chép bài học thì bị hai tên siêu gây chuyện kia bước vào làm thu hút ánh nhìn.
Mọi người đều bất ngờ khi thấy hai anh em bọn họ đến lớp vào giờ này, Uyển Như cùng dừng động tác, cô quay sang nhìn hai học sinh “ chăm ngoan “ của lớp.
Vệ Manh với Phi Kiệt liếc nhìn xuống lớp rồi nhìn đến cô giáo, vẻ mặt cừu non bắt đầu được tái diễn một cách hoàn hảo.
Phi Kiệt nhích lên trước, mở lời, “ Tụi em chào cô, cô ơi, tụi em đêm qua lo làm bài tập đến khuya nên đã ngủ quên mất...”
Hắn nói xong thì liếc sang Vệ Manh, Vệ Manh hiểu ý liền nhích lên phụ hoạ, “ Vâng đúng thế, tụi em lúc nãy ngủ quên mất, đến cả vở lúc nãy còn để ngổn ngang trên bàn...”
Uyển Như nhìn hai đứa học sinh chăm ngoan của mình mà khẽ thở dài trong lòng, sao có thể diễn xuất sắc như vậy nhỉ?
“ Được rồi, hai em xuống chỗ ngồi đi. Đây là lần cuối nhé. “ Uyển Như đẩy nhẹ gọng kính nhìn bọn họ, dứt lời liền xoay người lên bảng ghi tiếp bài dở dang.
“ Này, cậu...thức khuya để học bài sao?” Dĩnh Thiên ngồi dưới tò mò nên đã nhướn người qua hỏi nhỏ.
Cậu không tin được Vệ Manh lại thức khuya để học bài đó, chắc chắn điều này là không thể xảy ra.
Vệ Manh vừa ngồi vào liền nghe cậu hỏi, lợi dụng thời cơ này nói xạo một chút cũng không mất mát gì.
Hắn nghĩ rồi gật đầu, “ Phải, tôi bảo là sẽ siêng học, không nhớ à?”
Dĩnh Thiên híp mắt nhìn Vệ Manh ba hoa mà bật cười nho nhỏ, “ Ồ thế cơ đấy? Thật là bất ngờ.”
Trong lớp lại im lặng lắng nghe cô giáo giảng bài, duy chỉ có ba con người không hề tập trung nổi vào bài học.
Phi Kiệt với Vệ Manh dù bên ngoài mặt luôn tươi cười hớn hở như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại rất tâm trạng.
Nhất là Phi Kiệt, hắn vẫn chưa thể mở lời với Lữ Nhi về chuyện du học ở Úc, mà thời gian còn tận năm năm. Bây giờ hắn làm sao nói cậu nghe đây? Chắc chắn nghe xong Lữ Nhi sẽ sốc lắm.
Còn phía cuối lớp thì như một đám mây đen đang bao quanh lấy chỗ đó. Cẩn Siêu lúc này chỉ ngồi có một mình, chỗ trống bên cạnh hình như đã thiếu vắng đi một hình bóng nào đó.
Hắn ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt luôn liếc về phía bên cạnh. Nếu như ngày trước thì chắc chắn đã có người đáp trả lại hắn bằng những câu nói tức hộc máu.
Còn bây giờ thì sao? Chỗ bên cạnh hoàn toàn im lặng, một hơi thở nhẹ cũng không có.
Chỗ ấy hoàn toàn lạnh lẽo đến cô đơn.
Tiếng chuông báo hết tiết đã vang lên, mọi người ai nấy đều vui mừng hớn hở. Nhưng riêng chỉ có Vệ Manh cùng Phi Kiệt lại không hề vui vẻ.
Tiết học vừa hết thì thầy giám thị đã đi đến tận lớp lôi đầu bọn họ ra ngoài hành lang giáo huấn một trận.
“ Các em sao lại uống bia trong ký túc xá hả? Đã vậy còn uống rất nhiều, thấy đếm không nhầm thì hơn hai mươi lon? Trả lời mau. “ Thầy giám thị huơ huơ cây roi hù doạ bọn họ.
Vệ Manh nuốt nước bọt, hắn gãi đầu như vô tội, “ Tụi em chỉ khát nước..”
“ Hả? Khát nước là uống bia?” Thầy giám thị trừng mắt.
Phi Kiệt nhanh miệng chen vào, “ Thầy ơi, bia cũng là nước mà, tụi em khát nước uống bia là đúng rồi. Hì hì thầy bỏ qua đi mà..”
Bên ngoài hành lang toàn là những tiếng chí choé từ thầy giám thị với hai tên siêu quậy sáng nay đã trễ giờ học.
Mọi người ở ngoài lẫn trong lớp đều nhướn người ra hóng chuyện, chỉ thấy thầy giám thị bị hai người kia bức đến mức không nói được lời nào, cây roi cứ yên vị trên tay mà không thể giáng xuống mông bọn họ.
Lúc này trong lớp, Cẩn Siêu bước đến chỗ của Lữ Nhi với Dĩnh Thiên, vẻ mặt hắn có gì đó buồn buồn nhưng Lữ Nhi lại tưởng mình nhìn nhầm.
Cẩn Siêu chống tay xuống bàn, mắt hắn nhìn Dĩnh Thiên, “ Dĩnh Thiên, Tiểu Khê bị bệnh sao?”
Dĩnh Thiên nghe Cẩn Siêu hỏi mình mà giật người một cái, cậu có vẻ suy nghĩ gì đó rồi từ từ nói, “ Tiểu Khê không có bệnh...”
“ Chứ làm sao mà không đi học? Đã hơn bốn ngày rồi.” Cẩn Siêu như sốt ruột, hắn nói mà đôi mày chau lại.
“...Cẩn Siêu a, cậu vẫn chưa biết gì sao?” Lữ Nhi khẽ nhìn hắn nói.
Cẩn Siêu lại mở to mắt nhìn Lữ Nhi, hắn bắt đầu không hiểu, “ Sao? Biết chuyện gì?”
Dĩnh Thiên hít lấy một hơi rồi nói, “ Cẩn Siêu, Tiểu Khê thật ra đã chuyển trường cách đây ba ngày rồi.”
Một khoảng lặng chợt ập đến, nhất thời cả ba người đều im lặng nhìn nhau với đủ loại cảm xúc.
Cẩn Siêu siết chặt cạnh bàn, hắn như không muốn tin điều mà Dĩnh Thiên vừa nói, gương mặt chốc chốc đã chuyển sang màu xám xịt, “ Nói lại lần nữa.”
“.......... “ Dĩnh Thiên bỗng cảm thấy sợ hắn, lời nói vẫn ứ đọng bên trong cổ họng.
Cẩn Siêu đột nhiên tức giận, hắn đập tay xuống bàn một phát, “ Tôi bảo nói lại lần nữa, không nghe à?”
Cái đập bàn kia làm cả hai người Lữ Nhi với Dĩnh Thiên giật bắn mình, Lữ Nhi vội vàng nói lại, “ Tiểu Khê đã chuyển trường cách đây ba ngày rồi.”
Lời vừa dứt thì Cẩn Siêu đã nhếch môi cười nhạt, chân đá vào cạnh bàn một phát, trong miệng phát ra lí nhí, “ Mẹ nó...”
Sau đó thì hắn lướt qua người Vệ Manh cùng Phi Kiệt đang bước vào. Đi ngang qua hắn, Phi Kiệt đột nhiên cảm nhận được luồng khí lạnh toả ra.
Buổi tối, Dĩnh Thiên ngồi một mình trong phòng, cậu sực nhớ đến đồ mà Hứa Khê đã giao cho cậu.
Dĩnh Thiên nhanh chóng nhảy xuống giường, cậu chạy đến chỗ tủ quần áo, lôi ra cái thùng giấy vừa vừa, bên trong không biết có gì nữa nhưng nó cũng khá nặng.
Đây là đồ mà Hứa Khê đã nhờ cậu đưa cho Cẩn Siêu.
Tại sao đến giờ cậu mới nhớ ra chứ? Tiểu Khê, tớ xin lỗi. Nghĩ rồi Dĩnh Thiên nhanh chân ôm lấy cái thùng giấy đó mang qua phòng Cẩn Siêu.
Dĩnh Thiên đặt cái thùng giấy xuống đất, đưa tay gõ gõ cửa. Cẩn Siêu đang ngồi trong phòng một mình, Lữ Nhi hình như đã đi mua đồ ăn rồi. Hắn bước ra mở cửa, trước mặt xuất hiện Dĩnh Thiên, hắn lại chau mày khó chịu.
Cậu nhìn Cẩn Siêu, khẽ nuốt nước bọt rồi cúi xuống ôm thùng giấy đưa cho hắn, sau đó nhắn lại một câu ngắn gọn, “ Cái này của Tiểu Khê, là cho cậu.” Dứt lời liền xoay người chạy về phòng mình.
Cẩn Siêu ôm cái thùng giấy trước ngực, đôi mày chau lại khó hiểu. Hắn dùng chân đẩy cánh cửa đóng sập một cái rồi quay người vào trong.
Đặt thùng giấy trên giường, Cẩn Siêu chầm chậm cởi bỏ lớp băng keo, mở ra liền thấy bên trong chứa rất nhiều hình.
Hắn nhíu mày đổ ra tất cả. Ngạc nhiên là bên trong chỉ toàn là hình của Hứa Khê, mà kỳ lạ hơn chúng toàn là những tấm hình mà tự tay Cẩn Siêu đã lén chụp khi cả hai có cơ hội gần nhau.
Ví như lần hai người ở lại phòng của Hứa Khê, ví như ngày tham quan trong rừng, Cẩn Siêu đã chụp rất nhiều ảnh của Hứa Khê, từng hành động, cử chỉ đều được thu lại trong máy ảnh của hắn.
Từ trước đến giờ, niềm đam mê của Cẩn Siêu chính là chụp hình. Hắn chụp rất giỏi, rất nghệ nhưng ít ai biết đến điều này ngoài Hứa Khê. Mà hắn cũng kỳ lạ, người mẫu mà hắn chọn để chụp những bức ảnh đó chỉ có mỗi Hứa Khê là được ưu ái.
Chuyện này đã có từ khi Hứa Khê xếp cùng phòng với Cẩn Siêu, hắn bỗng thấy cậu rất đẹp mắt, lên hình rất ăn ảnh, thêm vào đó là loại cảm xúc kỳ lạ khiến hắn không rời khỏi cơ thể Hứa Khê được.
Còn Hứa Khê có một lần qua đây kiếm hắn nhưng không có, đành ngồi trong phòng chờ đợi. Chờ đợi chán nên cậu đã lục lọi tủ hắn, vô tình phát hiện ra cái máy ảnh, bên trong lại toàn là hình của cậu.
Niềm hạnh phúc nho nhỏ này vô tình làm tan chảy trái tim của Hứa Khê, cậu lén trộm máy ảnh để rửa hết tấm ảnh đó ra, sau đó cất vào trong thùng coi như làm kỷ niệm.
Đến khi biết được mình buộc phải chuyển trường, Hứa Khê đã rất đau lòng, đau đến mấy đêm không ngủ. Sau đó thì quyết định giao lại hết hình của mình cho Cẩn Siêu, còn cậu chỉ giữ vài tấm có mặt hắn trong đó.
Cẩn Siêu cầm từng tấm ảnh lên nhìn mà trong lòng đột nhiên nhói lên từng đợt, hắn chưa bao giờ cảm thấy đau lòng như vậy.
Đầu óc cứ quanh quẩn mãi hình ảnh của Hứa Khê, muốn đuổi cậu ta ra cũng không cách nào đuổi được.
Hắn bất lực nằm vật ra giường, tay giơ cao tấm ảnh mà Hứa Khê mặt mày lấm lem màu nước, miệng cười tươi, bất giác khoé môi hắn cũng cong lên một chút.
Cái tên nhóc này đúng là tinh lắm, cả máy ảnh của mình cũng lục lọi được. Cẩn Siêu nhìn mặt trước xong lại lật đến mặt sau, có dòng chữ ghi chú.
“ Này, đây là hình của tôi, nếu nhớ, cứ lấy ra mà ngắm cho đã. Tuyệt đối không được quên khuôn mặt điển trai này đâu đấy. Nếu dám quên, sau này tôi trở lại sẽ tính sổ với cậu. Hứa Khê.”
Cẩn Siêu đưa tay lướt qua dòng chữ nắn nót, ngay ngắn kia, hắn lại cười, nụ cười tự nhiên và ấm áp nhất hắn từng có.
Cẩn Siêu nhắm mắt lại, gương mặt Hứa Khê lại hiện ra, hắn khẽ nói thầm trong lòng mình.
Tiểu Khê, hình như tôi đã sớm động lòng với cậu rồi!