Tiết toán của cô Uyển Như hôm nay bỗng dưng lại trôi qua chậm chạp. Dĩnh Thiên vẫn ngồi thẳng lưng chép bài đầy đủ, lâu lâu ánh mắt cậu liếc sang phía bên cạnh, cậu thấy Vệ Manh đang hít thở nhịp nhàng, giấc ngủ hình như với hắn rất quan trọng?!
Lữ Nhi ngồi ở phía trên cũng cảm thấy hôm nay có chút nhàm chán, cậu ghi được nửa bài thì ngồi chống cằm nhìn ra bên ngoài.
Trên ô cửa kính, hình ảnh của Dĩnh Thiên ngây ngô chợt hiện ra, lát sau thì lại xuất hiện khuôn mặt hung thần lưu manh Quách Cẩn Siêu. Lữ Nhi khẽ nhíu mày, lấy tay dụi dụi mắt, hình ảnh kia dần biến mất. Cậu khẽ thở dài, cái tên lưu manh đó lẽ nào suốt đời này sé ám mãi theo mình sao?!
Cô Uyển Như trên bục dừng lại động tác ghi bài, cô xoay người xuống, cầm cây thước nhỏ trong tay bắt đầu di chuyển trên bảng để giảng bài.
Dĩnh Thiên buông bút, cậu ngước mắt chăm chú nhìn lên bảng, Khúc Vệ Manh nằm gục trên bàn đã được một lúc lâu nên bây giờ hắn bắt đầu cựa quậy thân thể. Hắn ngồi dậy, mái tóc màu nâu hạt dẻ lòa xòa, đôi mày chau vào nhau có vẻ không được hài lòng.
Uyển Như đang giảng bài, ánh mắt cô khẽ lướt qua Vệ Manh, trong lòng thầm thở dài. Rốt cuộc thì mình phải làm sao với một người như Vệ Manh đây? Thân là cháu của thầy hiệu trưởng, nếu để thầy biết cháu mình học hành như vậy, hẳn là không thể vui?
Cô nhíu nhíu mày, hướng mắt xuống bàn số năm. Dĩnh Thiên thấy cô nhìn mình, đột nhiên lại thấp thỏm, hai môi cậu mấp máy, đôi mắt cứ thế nhìn thẳng lên bảng, không dám ngó nghiêng lung tung. Khúc Vệ Manh bên cạnh sau khi ngồi dậy thì nhích người qua bên phía cậu, thản nhiên dựa cả người vào Dĩnh Thiên.
Cảm giác được một sức nặng bỗng nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, Dĩnh Thiên giật nảy mình, đôi vai khẽ run lên, cả người cứng đờ, cậu liếc mắt thì thấy Vệ Manh đang dựa vào mình ngủ ngon lành.
“....Vệ Manh...” Dĩnh Thiên lí nhí gọi.
Cậu không dám kêu to, một phần không muốn phiền đến cô giáo, một phần lại sợ sẽ đánh thức Vệ Manh. Nếu cậu ta bị phá giấc ngủ hẳn là sẽ nổi giận đùng đùng đi.
Uyển Như sau khi giảng bài thì lại xoay người lên ghi chép thêm một phần nữa. Lữ Nhi lúc này vô tình xoay đầu nhìn xuống chỗ Dĩnh Thiên, ánh mắt cậu khá kinh ngạc.
Cảnh tượng quái quỷ gì thế kia? Tiểu Dĩnh à, cậu đừng có hiền như vậy có được không? Còn tên Vệ Manh kia, mi đúng là cái đồ lưu manh hết thuốc chữa mà. Sao lại thản nhiên dựa vào người bạn tôi mà ngủ như vậy?
Lữ Nhi giương mắt nhìn chăm chăm vào Dĩnh Thiên, Dĩnh Thiên lại liếc nhìn Vệ Manh đang ngủ. Còn ở phía cuối dãy, Cẩn Siêu thì lại đang khoanh tay trước ngực nhìn lên bàn số ba của Lữ Nhi.
Ba con người, mỗi ánh mắt của họ đều hướng vào mỗi đối tượng khác nhau. Có người kinh ngạc, có người sợ hãi, cũng có người đang dấy lên cơn ghen âm ĩ trong lòng.
Cuối cùng hai tiết toán nhàm chán cũng trôi qua, tiếng chuông reo lên khiến cả lớp mừng khôn xiết. Phạm Uyển Như gương mặt vẫn không thay đổi, cô đi đến bàn lấy túi xách rồi lạnh lùng rời khỏi lớp.
Cô đang đi trên hành lang thì được một người báo lại rằng hiệu trưởng muốn gặp cô. Uyển Như hơi nhíu mày suy nghĩ, hiệu trưởng gặp cô làm gì?!
Uyển Như đến trước phòng của hiệu trưởng, cô khe khẽ mở cửa đi vào, lễ phép cúi chào ông. Hiệu trưởng của Dịch San là Khúc Hoàng Diệu, ông nội của Khúc Vệ Manh hư hỏng kia.
Ông thấy Uyển Như ngồi xuống liền ngước đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chăm chú vào cô, lát sau mới lên tiếng, “ Vệ Manh học hành thế nào, cô có thể cho tôi biết không? “
Uyển Như có phần hồi hộp, lát sau mới trả lời, “ Kỳ thi vừa rồi, Vệ Manh đạt kết quả không được khả quan cho lắm. “
“ Thế sao? Tôi sẽ ghi nhận điều này. Còn gì nữa không? “ Khúc Hoàng Diệu nói.
Uyển Như hít một hơi thật sâu, “ Để cải thiện tình hình học tập của em ấy, tôi đã cho một học sinh đến giúp đỡ Vệ Manh.”
Khúc Hoàng Diệu nghe đến đây liền nhướng nhướng mày, “ Ồ, học sinh đó tên gì nhỉ?”
“.......” Uyển Như im lặng.
Cô không biết có nên nói ra cái tên đó hay không nữa. Chính vì biết rằng hiệu trưởng Dịch San là một người khá nguyên tắc và độc đoán, không ai hiểu ông ấy nghĩ gì. Nói ra liệu có làm ảnh hưởng đến học sinh của cô không?!
“...Không tiện nói ra sao? “ Khúc Hoàng Diệu thấy cô không nói nên hơi sốt ruột.
“ Học sinh đó là bạn cùng lớp với Vệ Manh. Kỳ thi vừa rồi, em ấy đã đạt kết quả cao nhất lớp. Người như vậy, thầy không phản đối chứ? “
Khúc Hoàng Diệu lắc đầu, “ Dĩ nhiên là không rồi. Có một người đồng ý giúp đỡ Vệ Manh nhà tôi như vậy thì thật quá tốt. Cảm ơn cô đã chú ý đến nó. “
Uyển Như chỉ cười gượng, cô nóng lòng muốn rời khỏi căn phòng lạnh lẽo này lắm rồi. Ngồi khoảng năm giây, Khúc Hoàng Diệu cũng ra dấu cho cô đi. Ông ta ngồi một mình trong phòng, chống cằm hướng mắt ra ngoài.
Cháu trai mình mà phải cần đến một đứa cùng tuổi kèm cặp sao? Nó...đâu thể nào yếu kém như thế được? Ông thầm nghĩ, ánh mắt có chút giận dữ.
Trong lớp giờ này đang là giờ ra chơi, Vệ Manh vì tiếng chuông reo lên mà đã thức giấc. Hắn ngồi tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cuốn vở trên bàn.
“ Dĩnh Thiên.” Hắn gọi tên cậu. Đây là lần đầu hắn chịu gọi tên cậu một cách đàng hoàng tử tế.
Dĩnh Thiên lúc này đã lót tót lên phía bàn ba ngồi cùng với Lữ Nhi nên không nghe được Vệ Manh gọi mình. Hắn ngồi phía dưới, chốc chốc lại cảm giác cơn giận dữ đang sôi sùng, hắn nhíu mày, đập mạnh xuống bàn.
Mọi tiếng ồn trong lớp lập tức đều được thu lại, im phăng phắc. Dĩnh Thiên vì bị tiếng đập bàn làm cho giật bắn mình, cậu nhất thời quay người xuống chỗ Vệ Manh thì chỉ thấy hắn đang nhìn cậu kiểu muốn ăn tươi nuốt sống.
Dĩnh Thiên khẽ chớp mắt, liếm liếm đôi môi đã sớm bị khô. Cậu không hiểu rốt cuộc là ai đã chọc giận Vệ Manh. Hay người đó chính là cậu?!
“ Cậu! Xuống đây.” Ngón trỏ thon dài của Vệ Manh hướng đến Dĩnh Thiên, sau đó thì ngoắt ngoắt cậu.
Dĩnh Thiên như một con robot được cài đặt sẵn, thấy hắn gọi, cậu liền chạy xuống ngồi vào chỗ bên cạnh.
“ Có gì không...Vệ Manh? “ Dĩnh Thiên nhỏ giọng hỏi.
Vệ Manh cầm cuốn tập ném qua bên bàn cậu, sau đó cao giọng, “ Chép bài cho tôi. Không được thiếu một bài. “
“......... “ Cậu mở to mắt nhìn cuốn tập trên tay mình, lòng muốn từ chối nhưng không cách nào nói ra bằng miệng.
“ Bị câm rồi à? “
Dĩnh Thiên nhìn hắn, đôi mắt to tròn đó đang cố gắng lấy lòng thương hại của hắn. Nếu may mắn, cậu sẽ được giảm nhẹ bớt hình thức lưu manh. Còn nếu xui xẻo...thì có thể cậu sẽ bị tăng thêm một việc tàn bạo nào đó.
Vệ Manh liếc mắt nhìn khuôn mặt đáng thương kia, trong lòng không hề có một chút nào cảm động. Hắn vẫn lạnh nhạt nói, “ Chép mau đi, tiết sau còn chép tiếp nữa.”
Nói rồi hắn cúi người ghé sát tai cậu, “ Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi đây...không động lòng một chút! “
Hắn nói rồi xoay người lững thững đi ra ngoài cùng Quách Cẩn Siêu. Cẩn Siêu khi lướt ngang qua Dĩnh Thiên vẫn không quên lườm cậu một cái đến rách mắt.
Hắn nhếch nhẹ môi, cho mày vừa cái tội cứ sáp lại gần Tiểu Nhi, hừ!
Dĩnh Thiên đủ thông minh hiểu lý do vì sao Cẩn Siêu có thái độ như vậy. Nhưng làm sao nói với hắn rằng giữa cậu và Tiểu Nhi không hề có gì cả?!
Hắn yêu, không ai cấm. Nhưng yêu đến mức này có phải là quá đáng rồi không?
Lữ Nhi từ trên đi xuống dưới, cậu vỗ vỗ vai Dĩnh Thiên, nhỏ giọng an ủi, “ Tiểu Dĩnh, cậu đừng buồn. Hai con người đó hết thuốc chữa rồi. “
Dĩnh Thiên ngước mặt nhìn Lữ Nhi, cười khổ, “ Này, tớ...muốn biết về hai người đó. Cậu có rõ về họ không? “
“ Hả? Biết để làm gì?” Lữ Nhi nhíu mày nhìn cậu.
Khi không lại muốn biết về bọn người đó, cậu cũng dư calo lắm đó Tiểu Dĩnh.
Dĩnh Thiên mỉm cười, “ Bạn bè nên...muốn biết một chút về họ thôi mà...Thế cậu có biết không?”
Lữ Nhi nhìn cậu, bất giác lắc đầu thở dài, thành thật đáp, “ Ừm, biết, biết rất rõ là khác.”