Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 180: Chương 180: Ảo giác




Edit: Khuê Loạn

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ở trong phủ thành chủ một đêm, chẳng những không ai tới lột da tiểu hồ ly, mà lại còn có hai thị nữ xinh đẹp đến hầu hạ Tề Hoan. Mặc dù thoạt nhìn hai nữ nhân này giống như tới để giám thị Tề Hoan và tiểu hồ ly hơn, nhưng có người bưng trà đấm lưng cho, cuộc sống tốt như vậy, kẻ ngu mới cảm thấy không thoải mái.

Muốn chạy khỏi phủ thành chủ, không phải là không có khả năng, nhưng mấu chốt là nếu bọn họ chạy đi, ai biết được tương lai nghênh đón mình có thể là lệnh truy nã của thành chủ thành Tịch Diệt hay không. Mặc dù Tiểu Miêu khá ngốc, nhưng tin tức của nó lại rất linh thông, nghe nói Tuyết Sa – thành chủ thành Tịch Diệt chính là một trong mười hai vị Thiên Tướng, thế lực rất lớn. Hơn nữa, dựa vào vẻ đẹp tuyệt sắc cùng thực lực cường đại của mình, nàng ta có thể nói là người đứng đầu chỉ dưới Thần Tướng.

Nếu là trước kia, đừng nói là người đứng chỉ dưới đầu Thần Tướng, cho dù là Thần Tướng nàng cũng không sợ.

Nhưng bây giờ chỉ có một mình mình, nếu xảy ra chuyện gì, thật đúng là không biết phải làm sao.

“Này, dù sao ngươi cũng là Cửu Vĩ Thiên Hồ, có thể đừng mất mặt như vậy được không.” Nhìn tiểu hồ ly lạnh run trong chăn, Tề Hoan thật muốn túm lấy nó ném xuống đất, con hồ ly này tại sao sống càng lâu lá gan lại càng nhỏ như thế chứ.

Thật ra trước kia lá gan của tiểu hồ ly cũng không đến nỗi nào, chẳng qua là bị Tề Hoan hãm hại nhiều quá thành gan nhỏ mà thôi.

“Ta tình nguyện không làm hồ ly.” Thời điểm sống còn, ai còn để ý đến vinh quang chủng tộc a, nó càng muốn giữ cái mạng nhỏ của mình hơn.

Tiểu Miêu từ trong chăn lộ ra cái đầu nhỏ màu vàng, đột nhiên nhìn thấy tiểu hồ ly hung dữ nhìn nó chằm chằm, cực kì vô tội chớp mắt mấy cái, “Đừng nhìn ta, ta chỉ biết biến thành vòng cổ thôi.” Tiểu hồ ly mím miệng nằm bẹp trên giường, dùng đôi mắt to tròn đáng thương nhìn Tề Hoan, Tề Hoan thờ ơ. Cuối cùng tiểu hồ ly dứt khoát vén chăn lên, ngồi gào khóc trên giường.

Tiếng khóc đinh tai nhức óc, nước mắt tuôn như lũ, làm cho trong lòng Tề Hoan đau xót. Ngươi nói xem, khóc thì cứ khóc, sao phải khóc trên giường làm gì. Nước mắt chảy giống như hệ thống cấp nước vậy, giường ướt hết rồi, buổi tối mọi người ngủ ở đâu a!

“Ta nói này. . . . . . .” Lời Tề Hoan nói còn chưa ra khỏi miệng, liền đón nhận một trận gào khóc mới. Tiều hồ ly dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại còn lăn lộn trên giường. Cái này hay rồi, như guồng nước di động.

“Được rồi, đừng giả vờ khóc nữa, chờ đến lúc vị thành chủ kia đi khỏi, ta dẫn ngươi chạy còn không được sao.” Tề Hoan liếc mắt, bắt nạt nàng không biết dùng tiên pháp gì khác ngoại trừ lôi thuật sao. Thật đúng là xem nàng như gà mờ rồi, nước mắt chảy y như hệ thống cấp nước vậy, nó không sợ khóc hết nước trong người sao.

Quả nhiên, Tề Hoan vừa hứa hẹn, nước mắt của tiểu hồ ly lập tức biến mất không thấy đâu, biến mất còn nhanh hơn so với mưa rào mùa hè, thuận tiện tặng kèm thêm một nụ cười còn rực rỡ hơn cả cầu vồng.

Với năng lực điều khiển Cửu U Tà Lôi của Tề Hoan, muốn rời khỏi nơi này không khó, nhưng thành chủ nơi này lại là Thiên Tướng, chỉ cần nàng dùng lôi điện, chắc chắn sẽ bị phát hiện, muốn chạy trốn cũng khó khăn, song nếu vị thành chủ kia không ở trong thành thì cơ hội của các nàng sẽ lớn hơn.

Nếu không có chút bản sự ấy, Mặc Dạ làm sao dám để Tề Hoan đến Tiên giới một mình chứ.

Ngày thứ nhất, nghe nói thành chủ ở trong phủ.

Ngày thứ hai, nghe nói thành chủ vẫn ở trong phủ.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư trôi qua, Tề Hoan cũng đã phơi chăn ba bốn ngày rồi, vị thành chủ kia vẫn không đi ra ngoài. Chỉ có thể nói rằng, hóa ra rú rú trong nhà không phải là đặc tính riêng của người hiện đại.

“Aiz.”

“Aiz!”

“Aiz. . . . . .” Ba người trong phòng không ngừng than thở, bọn họ đã chờ mấy ngày rồi, lúc nào mới đến a, cuộc sống kinh hồn táng đảm như vậy làm sao mà sống nổi đây, cảm giác mình giống như một con vịt, rất nhanh sẽ bị xử lý sạch sẽ rồi cho vào lò nướng.

Rốt cục, đến ngày thứ năm. Nghe nói thành chủ đi đón một vị khách tôn quý, bọn họ cuối cùng đã tìm được cơ hội.

Cũng may phủ thành chủ này khá lớn, chỗ ở của các nàng coi như rộng rãi, quan trọng là rất vắng vẻ, bình thường trừ hai tỳ nữ kia ra thì không có người nào khác xuất hiện ở nơi này. Nhưng hai nữ nhân kia đúng là âm hồn không tan, ngay cả lúc ngủ, hai người bọn họ cũng vẫn canh giữ bên ngoài cửa phòng.

Tùy tiện tìm một lý do, thật vất vả mới dụ được các nàng đi chỗ khác. Ai ngờ, không đợi Tề Hoan đi được vài bước, đã nghe thấy phía sau có một giọng nói u ám vang lên: “Các ngươi muốn làm gì?” Thân thể Tề Hoan cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy hai tỳ nữ đã bị mình dụ đi giờ đang đứng phía sau mình, vẻ mặt lạnh như băng nhìn nàng chằm chằm, thật ra thì chủ yếu là nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong ngực nàng.

“Ách. . . . . Ta định. . . . . . .”

“Thành chủ ra lệnh, các ngươi không được rời khỏi phòng nửa bước.” Được rồi, hay lắm, người ta đã lộ rõ là muốn giam lỏng mình.

Cứ ngồi chờ chết như vậy sao? Điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của Tề Hoan, cho nên, sau khi Tề Hoan mỉm cười rạng rỡ, hai tỳ nữ tứ trọng thiên chợt phát hiện, hai chân bọn họ đột nhiên không nhúc nhích được. Các nàng vừa định thét lên thì đã bị hai chiếc đùi gà thơm nức đầy dầu mỡ chuẩn xác nhét vào miệng.

“Đùi của ta.” Phát hiện đùi gà của mình chạy vào trong miệng kẻ khác, Tiểu hồ ly giận đến mức dựng thẳng đuôi, nhìn chằm chằm Tiểu Miêu gầm nhẹ.

Tiểu Miêu bị ánh mắt hung ác của tiểu hồ ly làm cho sợ đến khẽ run run, suýt nữa ngã từ trên đầu Tề Hoan xuống, còn lẩm bà lẩm bẩm, “Kia rõ ràng là đùi con gà mà.”

Bên trong địa võng, hai tỳ nữ kia căn bản không có cách nào thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một con hồ ly lớn bằng lòng bàn tay nhưng đôi mắt ngập tràn sát ý tóm lấy một con hổ nhỏ màu vàng, dùng hết sức nện vào đầu các nàng.

“Không nhìn ra, ngươi cũng cứng thật đấy.” Đánh người ta ngất xỉu xong, tiểu hồ ly chọc chọc vào Tiểu Miêu bị nó biến thành cục gạch, hiện tại sùi bọt mép nửa sống nửa chết.

Đối với yêu thú, đây chính là điểm tốt. Nắm đấm ai lớn, kẻ đó sẽ là lão đại. Cho nên, ai bảo tu vi của mình lại cao hơn con mèo kia một bậc chứ.

Vì phòng ngừa vạn nhất, Tề Hoan còn bổ thêm hai đạo lôi xuống, nhìn hai tỳ nữ kia đã bất tỉnh hoàn toàn, liền kéo hai người lôi sềnh sệch vào phòng mình.

Trước khi đi, nàng còn không quên xuất ra một đạo lôi trói hai người lại, hy vọng có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian ngắn.

Vốn nghĩ rằng có thể trực tiếp sử dụng lôi độn (độn thổ bằng lôi thuật), nhưng nàng thử hai lần, phát hiện nơi này có một kết giới cường đại, ngăn cản nàng vận dụng lực lôi điện trong cơ thể.

Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể liều đi ra ngoài mà thôi.

Sửa sang lại bộ xiêm y lấy từ tỳ nữ kia, lại để tiểu hồ ly vân vê trên mặt hai cái, không đầy một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến thành khuôn mặt của một trong hai tỳ nữ kia.

Một trong những năng lực thiên phú của Cửu Vĩ Thiên Hồ, đó là có thể biến ảo tướng mạo, tiểu hồ ly cũng chỉ thi triển một chút trò nhỏ mà thôi.

Giấu kĩ hai con thú sủng, lúc này Tề Hoan mới rảo bước bước ra khỏi căn phòng xa hoa đã giam mình suốt năm ngày kia.

Có lẽ do nghênh đón khách quý, nên thị vệ trong phủ không nhiều, Tề Hoan nhờ vào khuôn mặt thế mà lại bình an vô sự. Bọn họ đi tới cửa ra vào, hai thị vệ cũng không ngăn cản, thậm chí còn hành lễ với nàng.

Xem ra, địa vị của hai tỳ nữ này ở trong phủ không thấp. Tề Hoan căn bản không biết, hai tỳ nữ mà thành chủ phái đến chính là nha hoàn thiếp thân của nàng ta. Địa vị của hai người bọn họ ở trong phủ, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Mắt thấy sắp rời khỏi, Tề Hoan thở phào một cái, xem ra cũng không khó khăn như mình đã nghĩ.

Ai ngờ, vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, khi chuẩn bị bước ra bước cuối cùng, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, “Tiểu Lam, ngươi muốn đi đâu?”

Tề Hoan nghe thấy giọng nói kia mà cứng cả người, thật xui xẻo, lại là gã Chân Quân kia. Có điều, trên người mình mang hơi thở của tỳ nữ đó, có lẽ sẽ không bị phát hiện chăng.

Vẻ mặt Tề Hoan khôi phục lại bình thường rất nhanh, nàng đi tới, vừa lúc gã Chân Quân híp mắt cười chạy đến, vẻ mặt ân cần.

“Thành chủ sai ta ra ngoài làm việc.” Tề Hoan học theo giọng nữ nhân kia.

“Thì ra là vậy, để ngươi chịu khổ rồi, mấy ngày gần đây nữ nhân kia có xảy ra vấn đề gì không?”

“Không có.” Vì sợ lộ ra chân tướng, cho nên Tề Hoan nói chuyện cực kì ngắn gọn, huống chi nữ nhân kia vốn cũng chỉ toàn nói chuyện nhát một như thế này.

“Vị đại nhân đó đã đến rồi, chờ sau khi hắn xem xong, ta sẽ xử lý sạch sẽ nữ nhân kia, mấy ngày qua may nhờ có ngươi. Này, sao Tiểu Tử không đi cùng ngươi?” Tiểu Tử hẳn là tỳ nữ còn lại kia.

Tề Hoan trừng mắt nhìn, xử lý sạch sẽ? Người này không phải đang nói đến mình chứ?

“Nàng vẫn ở đó, ta còn có việc, đi trước.” Nói nhiều tất hớ, hơn nữa nếu lưu lại nghe hắn nói thêm mấy câu, chỉ sợ mình không kiềm nén được, rất dễ xảy ra tai nạn chết người.

“Ồ, ngươi đi cẩn thận chút a.” Gã Chân Quân dường như cũng phát hiện mình đang dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, ngượng ngùng cười cười, đứng trên đường phất tay với Tề Hoan.

“Xem đi, may nhờ ta thông minh, nếu không thì tất cả đã xong đời.” Đi qua góc đường, bước chân Tề Hoan chậm lại, tiểu hồ ly không biết làm cách nào bò từ trong tay áo nàng luồn lên ngực, đầu nhỏ chui ra, đôi tai nhỏ run lên.

“Đúng vậy a, hồ ly thông minh, ngươi có thể nói cho ta biết tiếp theo chúng ta nên đi đâu không?”

”Không phải con mèo ngu ngốc kia biết rõ nhất sao, này, đừng có mà giả chết, nói mau”. Tiểu hồ ly một tay túm lấy Tiểu Miêu đang biến thành vòng cổ, vốn chiếc vòng hình con hổ nhưng lại xuất hiện vết nứt, tiểu hồ ly càng kéo thì vết nứt xuất hiện càng nhiều. Nó đây là đang im lặng kháng nghị sao? Tề Hoan rối rắm nghĩ, khi tiểu hồ ly khi dễ nó, mình hình như không có ngăn cản a.

Nhìn Tiểu Miêu không nói lời nào, tiểu hồ ly tóm lấy chiếc vòng, không có ý tốt nhếch miệng cười, sau đó cắn một ngụm. Chỉ thấy chiếc vòng màu vàng trong nháy mắt biến thành màu xanh, tiếng Tiểu Miêu nức nở truyền ra, “Huhuhu ~~ huhuhu ~~ hai người các ngươi hợp lực khi dễ người, hức hức ~~ Ta không đi cùng các ngươi nữa.”

Tề Hoan nghe vậy, vội vàng kéo chân tiểu hồ ly xuống, ôn tồn an ủi, “Ngoan, đừng chấp nhặt với nó làm gì, một lát nữa ta đánh nó cho ngươi nha.”

“Ngươi gạt người, hức, hai người các ngươi đều không phải người tốt.”

. . . . . . . Hiện tại mới phát hiện, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hơi muộn sao? Tề Hoan nhún nhún vai một cái, “Chi bằng ngươi nói cho ta biết chung quanh đây có chỗ nào đi được trước đã.”

“Ta không đi cùng các ngươi.” Tiểu Miêu hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Tề Hoan cười như không cười nắm chặt vòng cổ, con bà nó, gây phiền toái cho ta, dám nói không đi cùng ta, tiện nghi thì ngươi chiếm! Đời này còn chưa có ai dám chiếm tiện nghi của nàng đâu, “Tiểu Miêu, ngươi không biết đúng không, thật ra thì ta cũng rất thích tiêu bản động vật, nhất là những động vật nhỏ có lông màu vàng ~~”

Giọng nói u ám của Tề Hoan vừa vang lên, vòng cổ nháy mắt biến thành màu trắng, run rẩy thật lâu mới dừng lại, “Cái kia, đường ra khỏi thành Tịch Diệt chỉ có một, phía sau chính là núi Tịch Diệt, nếu muốn tạm thời tránh nạn, tốt nhất nên trốn vào trong núi.” Quả nhiên, đúng là rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.

“Ngoan lắm, trở về cho ngươi thêm đồ ăn.” Đánh một gậy rồi cho kẹo ngọt, đây là cách nuôi thú sủng từ trước đến giờ của Tề Hoan.

“Cái này, trong dãy núi Tịch Diệt rất nguy hiểm, nghe nói không gian ở đó cực kì không ổn định, thường xuyên xuất hiện các cửa vào, ma thú cũng thường xuyên chạy đến.”

Đi từ cổng chính hiển nhiên là một lựa chọn không thông minh, mặt khác, vào trong núi còn có thể trốn, đầu óc Tề Hoan chỉ đảo lòng vòng một chút liền đưa ra quyết định. Huống chỉ, nàng chưa bao giờ cho rằng mình có thể xui xẻo đến mức đụng phải ma thú.

Tìm chỗ không có ai đổi lại y phục trên người mình, sau đó lại để tiểu hồ ly thay đổi khuôn mặt cho mình, Tề Hoan lúc này mới nghênh ngang bước ra ngoài.

Nàng còn chưa đi được mấy bước, đã nhìn thấy ngoài cửa thành chật kín Tiên Binh, nhưng đám Tiên Binh này hiển nhiên không phải tới bắt nàng, những người đó đứng thành hàng dài dẫn tới phủ thành chủ, tất cả các tiên nhân đều bị dạt sang hai bên.

Tề Hoan bị đám người đẩy vào trong góc, kiễng chân nhìn ra bên ngoài, hẳn là vị khách quý mà thành chủ nghênh đón kia.

Nghển cổ chờ mười phút, kết quả đừng nói đến bóng người, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy được. Khi Tề Hoan định xoay người rời đi, đột nhiên trên đầu xuất hiện một tia sáng bạc, đó chính là tàn ảnh mà người ta lưu lại.

Chờ Tề Hoan quay đầu nhìn, người nọ đã đứng ngoài phủ thành chủ, một đạo ngân quang từ từ tiêu tán dưới chân hắn. Từ chỗ của Tề Hoan chỉ có thể nhìn mấy một mái tóc màu bạc dài đến ngang hông, cùng với một bên mặt nghiêng.

“Tiểu Hoan, đừng xem nữa, đi mau, đi mau.” Tiểu hồ ly suýt nữa thì bị chen đến bẹp đầu, giục Tề Hoan đi nhanh.

Tề Hoan hơi nghi ngờ nhìn qua người nọ một cái, mặc dù không nhìn chính diện, nhưng nàng cảm thấy người này hơi hơi quen mặt. Đúng. . . . . . Phải nói là hơi thở trên người hắn làm nàng cảm thấy rất quen thuộc.

“Được rồi, đừng kêu nữa.” Tề Hoan mang theo tiểu hồ ly xoay người rời khỏi, nam tử tóc bạc kia đột nhiên quay đầu. Ánh mắt hẹp dài màu bạc lạnh như băng quét qua đám đông, nhưng không nhìn thấy người mình muốn gặp.

Là ảo giác sao? Cảm giác như vừa nghe thấy giọng nói của người kia.

“Ngân, đi thôi.” Không lâu sau, bên cạnh nam tử đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp, chính là Tuyết Sa – thành chủ thành Tịch Diệt. Cánh tay trắng như tuyết của nàng ta quấn quanh cánh tay nam nhân kia, lôi kéo hắn đi vào phủ.

Rầm! Đại môn phủ thành chủ mở ra rồi đóng lại, ngăn cách toàn bộ ánh mắt tò mò của mọi người bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.