Edit: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Vốn tưởng rằng sau khi phi thăng Tiên giới sẽ gặp cảnh giống như
trong Tây Du Ký, đại điện vàng son lộng lẫy, bốn phía xung quanh là
những đám mây mềm mại.
Sự thật chứng minh, TV đều không đáng tin. Sau khi nàng lên trời,
không những không thấy thần tiên bay loạn khắp nơi mà còn bị người ngăn
lại ở cổng, nói là phải giao tiền thì mới được đi vào.
Không nghe nói đến, lên trời còn mất phí, nhưng mà lại ngại nắm đấm
của người ta to hơn mình, Tề Hoan đành buồn rầu đưa ra một cây Huyết sâm vạn năm.
Sau khi tiếp nhận Huyết sâm, hai tên trông cửa đánh giá Tề Hoan một
vòng, đột nhiên trông thấy tiểu hồ ly trong ngực nàng, trường thương vốn đã thu lại bỗng vung ra chặn trước mặt Tề Hoan.
“Còn chuyện gì nữa?” Tề Hoan nghiêng đầu nhìn tên trông cửa đã ăn hối lộ rồi còn không chịu cho đi.
“Nó còn chưa giao ra.” Tên trông cửa kia chỉ chỉ tiểu hồ ly đang ngủ say trong ngực Tề Hoan.
Mấy trăm năm qua, tuy Tề Hoan chưa từng thấy tiểu hồ ly tu luyện
nhưng chín cái đuôi của nó cũng biến thành những màu sắc khác nhau, có
thể coi như một Cửu Vĩ Thiên Hồ trưởng thành được rồi, đáng tiếc cái đầu vẫn nhỏ như trước, bộ lông lại biến thành màu trắng thuần khiết yêu
thích của Tề Hoan, chín cái đuôi cũng biến trắng theo. Trong mắt người
khác, nó chỉ là một con Tuyết Hồ chín đuôi bình thường mà thôi.
Tiên giới và nhân gian quả nhiên khác nhau, ngay cả nhận hối lộ cũng
ngay thẳng, mạnh mẽ như vậy. Tề Hoan nghĩ, cường long khó áp đầu xà,
huống hồ mình cũng chẳng phải rồng, lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây Huyết sâm nữa.
Những thứ này là trước khi phi thăng nàng định để lại cho sư điệt,
kết quả, hai người nói không cần gì hết, Tề Hoan đành mang theo nhẫn trữ vật bay lên trời. Cũng may trong nhẫn trữ vật của nàng có không ít đồ
tốt, bằng không thì không biết làm thế nào để đi qua cánh cửa này.
Bị người ta vơ vét hai cây Huyết sâm, lúc này, Tề Hoan mới ôm tiểu hồ ly đi qua khỏi cửa thông hai giới. Về sau, Tề Hoan hỏi sư phụ, lúc phi
thăng ông chẳng mang gì, làm sao mà đi qua thông đạo được, Hư Không Tử
trả lời vô cùng đơn giản: “Ta đánh cho hai kẻ đó một trận liền vào
được.”
Lúc ấy, Tề Hoan bị đả kích vô cùng sâu sắc, nàng rất muốn chạy về
thông đạo, đánh cho hai tên trông cửa kia một trận tơi bời. Đáng tiếc,
địa điểm xuất hiện thông đạo cũng không cố định, nàng không có cơ hội
thực hiện nguyện vọng cháy bỏng của mình.
Sau khi ra khỏi thông đạo, Tề Hoan vô cùng hoang mang, ở nhân gian tu luyện để phi thăng, vậy phi thăng rồi thì sao? Tuy sư thúc, sư bá bảo
nàng đi tìm bọn họ nhưng quan trọng là Tiên giới so với tưởng tượng của
nàng lớn hơn rất nhiều, biết đi đâu tìm bây giờ?
Cũng may cách thông đạo hai giới không xa có một tòa thành cổ, chỉ là tòa thành cổ này lơ lửng giữa không trung, hơn nữa cả tòa thành như một ngọn lửa đang cháy bừng bừng. Tề Hoan chưa từng chứng kiến một khung
cảnh hoàng tráng như vậy bao giờ, chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ,
dưới chân nàng là một con đường nhỏ, hẹp, đi tới cổng thành, hai bên là
vực sâu không thấy đáy.
Thông đạo hai giới đã biến mất, Tề Hoan quay đầu lại nhìn, sau lưng
là bình nguyên mênh mông, trên bình nguyên không có động vật, cũng chẳng có thực vật, chỉ có lửa, ngọn lửa hồng rực cao hơn hai mét, khiến toàn
bộ bình nguyên biến thành biển lửa.
Tề Hoan suy tư một lát, quyết định đi vào thành. Cũng may lúc đi vào
không có người thu phí, Tề Hoan vui vẻ một chút, thuận tiện ngẩng đầu
nhìn ba chữ to đùng như ngọn lửa cháy rực trên cổng thành, nàng chỉ nhận ra chữ chính giữa, hình như là “hỏa”? Theo phỏng đoán, dự chữ thứ ba là “thành”, Hỏa thành.
Đã lên trời rồi mà vẫn mù chữ như cũ, Tề Hoan phỉ nhổ bản thân một
chút rồi cúi đầu vào thành. Cũng may kiến trúc bên trong thành coi như
bình thường, ngoại trừ màu sắc quá mức tiên diễm thì cũng không có gì
quỷ dị.
Gạch ngói màu đỏ, đình đài lầu các cũng màu đỏ, ngay cả đất cũng màu đỏ.
Ở đây so với dưới trần gian có vẻ không khác nhau là mấy, cũng có các loại hàng quán, còn có người ngồi chồm hỗm trên mặt đất bán hàng, rất
khó tưởng tượng những người này là tiên nhân. Chẳng nhẽ sau khi phi
thăng lên trời lại trở lại cuộc sống sinh hoạt như người phàm? Tề Hoan
buồn bực nghĩ.
Tiểu hồ ly có vẻ rất thích không khí ở đây, khó có lúc bỏ qua cho
giấc ngủ, từ bên trong quần áo của Tề Hoan chui ra, leo lên đầu nàng,
cũng may nhóc chút chít này cũng coi như thông minh, nằm sáp trên đầu
nàng, biến thành dạng dẹt, trông giống hệt đồ trang sức.
Tề Hoan xuất hiện không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý, trong lúc nhất thời nàng không nghĩ ra nên làm gì nên đành theo ý tiểu hồ ly, dạo chơi khắp nơi. Tòa thành này so với tưởng tượng của Tề Hoan thì lớn hơn rất
nhiều, hơn nữa trong thành còn có hai tòa nhà rất nổi bật, một tòa nhà
hình tháp cao không thấy đỉnh, một tòa là cung điện bị lửa bao quanh.
“Tiểu thư, tiểu thư xin chờ một chút.” Đang lúc Tề Hoan chuẩn bị đi
tiếp, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Tề Hoan vô thức nghiêng đầu nhìn sang, trông thấy một nam tử mặc
trường bào đỏ chót chạy đến chỗ mình. “Có chuyện gì sao?” Tề Hoan nghi
hoặc hỏi, mới vừa lên trời không đến nỗi gây thù với ai chứ.
Ở nhân gian ngây ngốc mấy trăm năm, kẻ thù của nàng có ở khắp mọi
nơi, suốt ngày tìm nàng trả thù, nếu không phải về sau tu vi của nàng
càng ngày càng cao, nói không chừng đã bị đám người đó đánh chết.
Lần thê thảm nhất là phái Thục Sơn liên hiệp với các trưởng lão của
năm đại môn phái vây công Tề Hoan, khiến Tề Hoan phải dùng tứ linh trong cơ thể vây bọn họ vào Thái Cực đồ, dùng sấm sét giáng vang dội suốt một ngày một đêm mới thả họ ra. Sau đó lại phân loại mỗi người, ném họ vào
từng sơn môn.
Cũng chính nhờ trận chiến ấy khiến nàng triệt để nổi tiếng trong giới Tu chân, về sau, bất luận là tu sĩ chính đạo hay ma tu, yêu tu nhìn
thấy nàng đều phải đi đường vòng, cũng biết Tề Hoan so với su phụ Hư
Không Tử của nàng còn khủng bố hơn, vô sỉ hơn.
“Ngài mới vừa phi thăng lên phải không, tại hạ đợi ngài ở ngoài cổng
thành đã lâu, không ngờ tiểu thư đã vào thành rồi.” Nam tử trung niên
đối với Tề Hoan rất cung kính khiến Tề Hoan có chút ngơ.
“Ngươi chờ ta? Chúng ta quen nhau sao?”
“A, tí thì quên, là như vậy. Nơi này là thành Minh Hỏa, là lãnh địa
của Minh Hỏa Chân Quân, tiên nhân nào phi thăng đến đây đều phải đi lĩnh lệnh bài thân phận mới được, bằng không tiên binh thủ thành sẽ coi ngài là gian tế của Ma giới, trực tiếp xử tử.”
“Vậy à, vậy làm phiền ngươi rồi.” Nghe hắn nói xong, Tề Hoan líu
lưỡi, có vẻ như Ma giới và Tiên giới thật đúng là thủy hỏa bất dung.
Song về điểm này thì Tề Hoan hiểu lầm rồi, Tiên giới và Ma giới cũng
không có thù hận quá sâu, nhưng Minh Hỏa Chân Quân cùng Ma giới đúng là
có đại thù.
Nam tử trung niên kia thấy Tề Hoan dễ nói chuyện thì thở phào nhẹ nhõm, dẫn Tề Hoan đi về phía tòa tháp cao.
Tuy nơi này là Tiên giới nhưng kỳ thật bên trong thành nhiều người
cũng không có tu vi cao như vậy, đẳng cấp cũng tương tự như nhân gian,
cỡ kỳ Nguyên Anh, ngay cả người trước mặt Tề Hoan cũng chỉ ở kỳ Độ Kiếp
mà thôi. Tại sao tu vi của người trên Tiên giới lại thấp như vậy, Tề
Hoan hết sức tò mò nhưng nàng cũng không mở miệng hỏi thẳng.
Theo nam tử trung niên đi vào tòa tháp, Tề Hoan phát hiện cảnh tượng
nơi này vô cùng quen mắt, rất giống nơi Tề Hoan đi làm chứng minh nhân
dân trước khi xuyên qua.
Khác ở chỗ nơi này hiển nhiên dễ dàng hơn nhiều, ít nhất là không cần chụp ảnh, chỉ cần nêu tên cùng môn phái để ghi chép lại trong hồ sơ,
rồi để Tề Hoan đưa một ít linh khí của nàng vào một khối ngọc bài tinh
xảo màu tím, sau đó chia khối ngọc bài làm hai phần, một nửa cho Tề
Hoan, đây hẳn là chứng minh thư giúp nàng đi lại trong Tiên giới sau này rồi. Tề Hoan cầm một nửa ngọc bài ngẩn người.
“Vậy là xong à?” Tề Hoan không chắc chắn hỏi lại.
“Đúng vậy, sau này ngài muốn đến những tòa thành khác, chỉ cần đưa
lệnh bài chứng minh thân phận thì sẽ không có ai dám bất kính với ngài.” Người trung niên kia nhìn ngọc bài trong tay Tề Hoan, trong mắt hiện
lên sự hâm mộ, ghen tỵ cũng rất nhiều cảm xúc phức tạp khác.
Tuy bọn hắn lớn lên ở Tiên giới nhưng bởi vì tu vi không đủ cho nên
không nhận được quyền lợi gì, chỉ có tiên nhân chân chính mới có tư cách nhận được lệnh bài thân phận này, tuy lệnh bài của Tề Hoan là cấp thấp
nhất nhưng cũng đủ khiến cho người ta hâm mộ rồi.
“À ~~” Tề Hoan gật đầu, sau đó đưa lệnh bài trong tay đưa cho tiểu hồ ly trên đầu, “Cất kỹ.” Sau khi tiểu hồ ly tu được bảy cái đuôi, nó có
thể tự mình mở ra một không gian độc lập, bình thường có thứ gì tốt đều
để trong đó, hầu hết tài sản Tề Hoan vơ vét được ở nhân gian đều nằm ở
trong tay tiểu hồ ly.
“Đây là sủng vật của ngài?” Lúc này, nam tử trung niên mới phát hiện hóa ra trên đầu Tề Hoan là một vật sống.
“Đúng vậy, nó có cần lệnh bài thân phận không?”
“Hả??? Nếu như tu vi đủ… hẳn là có thể.” Nam tử trung niên nhìn tiểu
hồ ly cả buổi, lắc đầu, nhìn thế nào cũng không phải là phi thăng lên,
có vẻ khá yếu đuối.
“Vậy mang ta đi làm cái nữa, không, hai cái nữa.” Cúi đầu nhìn Tiểu
Ngân trên cổ tay, vị đại gia này cũng cần, về cơ bản hai kẻ này ngủ cả
ngày nhưng tu vi lại chẳng bao giờ hạ thấp. Tề Hoan vô cùng chắc chắn,
tu vi của hai sủng vật này đều cao hơn nàng, đúng là một sự thật khó có
thể chấp nhận được.
“Mời đi bên này.” Lấy lệnh bài thân phận cho Yêu tu là ở tầng hai, Tề Hoan theo sau nam tử trung niên đi lên cầu thang, lại thấy có hai người từ trên lầu đi xuống.
Khí nóng phả vào mặt, Tề Hoan nhíu nhíu mày, lập tức một cái đuôi của tiểu hồ ly biến thành màu băng lam, ngay cả Tề Hoan cũng cảm thấy sau
lưng một luồng khí mát lạnh. Đây cũng là một trong những điểm tốt khi
nuôi sủng vật, đông ấm, hè mát, có thể dùng đuôi để điều chỉnh độ ấm,
tuyệt đối dễ dùng hơn điều hòa.
“Bái kiến điện hạ.” Sau khi khí nóng bị đánh tan, Tề Hoan mới ngẩng
đầu nhìn hai người đang đi tới, hai nam một nữ, trong ngực nàng kia còn
có một con hồ ly đỏ lòe loẹt, tuy đều là hồ ly nhưng Tề Hoan thấy tiểu
hồ ly nhà mình vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.
“Miễn lễ, nàng ta mới tới sao?” Nam tử một đầu tóc đỏ như lửa đi ở
giữa ngẩng đầu liếc nhìn Tề Hoan, mắt phượng hẹp dài híp lại, môi mỏng
nhếch lên.
“Dạ.” Nam tử trung niên kia quỳ một gối trên bậc thang, ngay cả đầu
cũng không dám ngẩng lên, Tề Hoan thở dài một tiếng, hóa ra trên Tiên
giới cũng như vậy, người có thực lực mới có tư cách đứng ở phía trên nói chuyện.