Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Hai người giống như hai kẻ bạo lực, cầm chủy thủ trong tay, cắn xé lăn lộn đánh nhau trên mặt đất. Tề Hoan chính là mờ mắt, không thèm để ý mình có bị thương hay không, chỉ một lòng muốn đâm lưỡi dao vào tim Minh Hỏa.
Nàng cũng không phát hiện ra, vết thương trên người nàng tuy máu chảy không ngừng, nhưng không tổn thương đến gân cốt, mà vết thương trên người Minh Hỏa thì đao nào cũng thấy xương.
Lúc chủy thủ của hai người giao nhau, chẳng hiểu vì sao Minh Hỏa lại đột nhiên rút tay về, chủy thủ đen tuyền trên tay Tề Hoan hóa thành một tia chớp, bay thẳng về phía ngực Minh Hỏa.
Nhưng mà, tia chớp kia chỉ chạm vào ngực Minh Hỏa liền dừng lại.
Minh Hỏa nửa ngồi dưới đất, nhìn trong mắt Tề Hoan vẫn còn sát khí, “Sao không động thủ?”
Tề Hoan không đáp, tia chớp màu đen trong tay nổ lộp bộp, chung quanh tia chớp kia xuất hiện một khe không gian thật nhỏ. Một chiêu này Tề Hoan đã ngưng tụ lực Lôi Điện mạnh nhất trong cơ thể, nếu thật sự đâm trung vào tim Minh Hỏa, bất kể hắn là Thần Tướng, cho dù hắn là Thần Tướng thì cũng phải mất nửa cái mạng.
Tề Hoan rất muốn động thủ, vô cùng muốn giết hắn như thế, nhưng mà đến khi động thủ thật sự, những thứ ý nghĩ đó trong đầu nàng đã từ từ giảm đi, nhưng vĩnh viễn không thể nào biến mất, những ký ức của nàng trước năm mười tám tuổi không ngừng bay vòng vòng trong đầu nàng.
Những ký ức này, giống như một cái gai, rõ ràng đã cho là nó không còn nữa, đúng lúc này lại xông ra.
Ánh mắt của hai người giao nhau, Minh Hỏa yên lặng nhìn Tề Hoan, nhìn ánh mắt của nàng từ từ biến hóa, từ mê luyến, đến ái mộ, sau đó trở nên bình thản, ánh nhìn này, đã xóa bỏ tất cả tình cừu vạn năm qua của hai người, biến mất không còn chút gợn sóng.
Tề Hoan thu Lôi Điện màu đen vào trong tay, đứng đậy đi ra ngoài thần điện Minh Hỏa. Minh Hỏa nhìn bóng lưng Tề Hoan, lần đầu tiên, không đuổi theo nàng.
Đứng ở cửa đại điện Minh Hỏa, Tề Hoan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng đột nhiên thả lỏng, giống như không hề có một ngọn núi đang đặt trên người mình vậy. Ngay cả lực Lôi Điện trong cơ thể nàng cũng sống lại, chín mươi chín loại Lôi Điện được luyện hóa từ tháp Lôi Thần cũng đang dung hợp với một tốc độ cực kỳ chậm chạp, lại tách ra, lại dung hợp.
Tất cả chỉ phát sinh trong đan điền của Tề Hoan, khi nơi này đang phát sinh một chút biến dị, tháp Lôi Thần ở bên bờ biển Vô Nhai phía xa xa cũng đang từ từ biến đổi.
Đỉnh tháp Lôi Thần đen tuyền vậy mà lại đang từ từ hòa tan, trên tầng thứ chín mươi chín là xuất hiện thêm một tầng, có điều trong tầng kia lại không có gì cả, cho nên đỉnh tháp cũng không đóng lại.
Nhưng mà không gian trên tháp Lôi Thần giống như bị trộn lẫn với nhau tạo thành một mảnh hỗn độn vậy, tháp Lôi Thần biến hóa khiến cho đất Phong Thiện rung chuyển, giống như muốn thoát khỏi cột nước kia, có điều bốn đạo kim quang đột nhiên lao ra từ trong đất Phong Thiện, làm cho nó yên ổn trở lại.
Khi thân thể Tề Hoan phát sinh biến hóa, Mặc Dạ một mình đi vào núi Vạn Tang, vào trong đại trận liên hoàn kia.
Không biết đã đứng bao lâu, Tề Hoan mới mở mắt, đưa tay phải ra, một tia chớp màu vàng nhúc nhích trong lòng bàn tay nàng, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đang lăn lộn.
Mặc Dạ nhập vào trong trận pháp cũng không phải chịu công kích quá mãnh liệt, nhưng mà hắn vừa phá vỡ một trận pháp lại nhanh chóng rơi vào một trận pháp khác, giống như không hề có điểm cuối.
Mặc dù là như thế, Mặc Dạ cũng không bất kỳ biểu hiện nào, vẫn mặt lạnh như cũ, tiếp tục phá trận.
Trận pháp bên ngoài bị phá vỡ từng vòng từng vòng một, Minh Hỏa ở bên trong đương nhiên là phát hiện ra, cũng không có ý định đẩy mạnh trận pháp, chỉ nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía không trung.
Thật lâu thật lâu sau, Minh Hỏa bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bụi đất trên người, khóe miệng hiện lên nụ cười. Ngọn lửa đỏ ngầu dưới chân hắn bùng lên, rất nhanh, thân ảnh của hắn liền biến mất trong thần điện Minh Hỏa.
Cùng lúc Minh Hỏa biến mất, đại trận dưới chân núi Vạn Tang đột nhiên chìm xuống dưới đất, Mặc Dạ bị vây trong trận pháp vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tòa cung điện lửa đỏ phía xa kia, cùng với bóng hình tinh tế thuộc về hắn ở bên ngoài cung điện.
“Tiểu Hoan.” Đứng trước mặt Tề Hoan, trên mặt Mặc Dạ vẫn là nụ cười như trước.
Nhìn nam nhân đang mỉm cười trước mắt, hắn mặc dù đang cười, nhưng trong mắt vẫn không che dấu được sự lo lắng. Tề Hoan nhào vào trong ngực Mặc Dạ, hai tay ôm chặt cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn, nhẹ nhàng nói, “Ta nhớ chàng.”
Mặc Dạ không trả lời, chỉ đưa cánh tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng càng chặt hơn, tựa như sợ nàng sẽ biến mất ngay cạnh mình.
“Này, chàng cũng phải nói chuyện đi chứ.” Ôm hồi lâu, Tề Hoan bất mãn ngẩng đầu lên.
Mặc Dạ nhướn mày, “Nói gì?”
“Nương tử của chàng suýt nữa bị bắt cóc a, chàng không thể nói lời dễ nghe một chút đến an ủi tâm hồn bị thương của ta sao!”
“Ta thấy nàng tinh thần cũng không tệ, ta không có ở đây nàng cũng vẫn ăn ngon ngủ kỹ. . . . . . . .” Ánh mắt Mặc Dạ có chút ai oán.
Không ngờ Mặc Dạ lại hiểu rõ nàng như thế, nhưng mà hắn cũng thể nói trắng ra như vậy a, không lãng mạn chút nào, thật là thật là quá đáng! Ngẩng đầu nhìn sự bất mãn trong mắt Mặc Dạ, Tề Hoan vội vàng trưng khuôn mặt tươi cười ra, “Sao có thể, chàng không có ở đây ta ăn không ngon ngủ không yên mà.” Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan cọ cọ bên cổ Mặc Dạ, bất luận như thế nào, nàng vẫn thích mùi hương quen thuộc này. Nghe tiếng tim hắn đập, trong lòng nàng dường như có thể an ổn hơn.
“Phải không———-” Thanh âm kéo dài, rõ ràng là không tin nàng mà.
“Tất nhiên rồi.” Vì muốn chặn miệng Mặc Dạ, Tề Hoan hiếm khi chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên, Mặc Dạ hớn hở tiếp nhận sự nhiệt tình của thê tử, hai người ôm nhau nhiệt tình ôm hôn, nếu như không phải là chỗ này không tiện, chỉ sợ lúc này hai người đã lăn lộn cùng một chỗ.
Hai người lặng lẽ quấn quít hồi lâu, Mặc Dạ mới lưu luyến đẩy khuôn mặt hồng hồng của thê tử ra, vạt áo mở rộng lộ ra vòm ngực vững chãi, “Sao thế?” Tề Hoan bất mãn bĩu môi, một bàn tay nhỏ bé chui vào trong xiêm y của Mặc Dạ.
“Tiểu Hoan, ta thật sự rất thích sự nhiệt tình của nàng, có điều, chúng ta đổi chỗ khác rồi lại tiếp tục được không?”
“Hừ!” Cái miệng nhỏ nhắn dùng sức gặm trên người Mặc Dạ một cái, khóe léo lưu lại một cái dấu răng.
Có Mặc Dạ ở bên người, Tề Hoan cũng không sợ đối mặt với Minh Hỏa nữa, hơn nữa những biến hóa vừa qua làm cho nàng hoàn toàn bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ với Minh Hỏa, tử này về sau, cũng chỉ là hai người xa lạ.
“Hắn đâu rồi?” Đi vào trong thần điện Minh Hỏa, hai người không nhìn thấy Minh Hỏa, Tề Hoa có chút kinh ngạc.
“Đi thôi.” Lúc trận pháp biến mất, Mặc Dạ cũng biết Minh Hỏa đã rời đi. Hắn không biết Tề Hoan và Minh Hỏa lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không muốn hỏi, chỉ cần Tề Hoan còn bên cạnh hắn, tất cả cũng không có gì đáng nói.
“Này, chàng có lo lắng ta sẽ bỏ đi cùng hắn không?” Ngồi trong ngực Mặc Dạ, thân thể hai người được bao quanh sương mù màu xám tro, hai người nhanh chóng đi về phía thành Thiên Đàn gần biển Vô Nhai nhất.
“Nàng sẽ sao?”
Nam nhân vô cùng tự tin hỏi ngược lại làm cho cái miệng nhỏ nhắn của Tề Hoan nhếch lên, chờ ngày nào đó mình thật sự muốn chạy theo người khác, đến lúc đó để cho hắn muốn khóc cũng không khóc được.
“Hừ, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ tìm một tiểu soái ca để cùng bỏ trốn đấy!” Ngón tay nhỏ bé chọc lên ngực Mặc Dạ.
“Khi nào nương tử bỏ trốn nhớ đừng quên mang vi phu theo.” Mặc Dạ mỉm cười, không đặt sự uy hiếp của Tề Hoan ở trong lòng. Hắn chỉ lấy tay véo khuôn mặt béo mập, đã nhiều năm như vậy, tình tính của nàng vẫn như thế, khiến cho hắn yêu đến tận đáy lòng.