Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nghĩ đến Cửu cô nương, Tề Hoan sẽ nhớ đến cuộc nói chuyện lúc nàng vừa trở
lại từ Ma giới, Cửu cô nương đã tìm nàng nói chuyện riêng. Đối với
chuyện phong Thần, Tề Hoan cũng không thích thú gì, nếu lúc trước đã đáp ứng với Cửu cô nương là sẽ phong ấn đất Phong Thiện, để cho hai hồn bảy phách của nàng có thể thoát ra ngoài, Tề Hoan tất nhiên sẽ làm được.
Thật ra thì, rốt cuộc là ai phong Thần cũng chẳng liên quan gì đến nàng,
nhưng người đó tuyệt đối không thể là Đệ Nhất thần tướng.
Lúc nàng và Mặc Dạ đi đến bên bờ biển Vô Nhai, Thiên Lôi, Lôi Thần, Tiểu Ngân,
Thiên Khuê và cả Minh Vương, thậm chí cả Long Ẩn cũng đang đứng chờ ở
đó.
“Lôi thúc, đã lâu không gặp.” Nhìn thấy Lôi Thần, Tề Hoan tiến lên chào hỏi, có lễ nhưng không nhiệt tình.
Lôi Thần gật đầu, có một số việc, đã xảy ra thì không thể nào cứu vãn được, hắn và Tề Hoan vĩnh viễn sẽ không thể nào khôi phục quan hệ như lúc
trước, hắn cũng chẳng bao giờ yêu cầu quá xa vời.
“Các ngươi phải
cẩn thận, Minh Hỏa và Đệ Nhất thần tướng đã đi vào trước.” Minh Vương ở
bên cạnh dặn dò Mặc Dạ, dù sao Mặc Dạ cũng là đứa con độc nhất của tỷ tỷ hắn, hắn sao có thể không lo lắng được.
Trong đất Phong Thiện,
cũng không phải là nhiều người là được, đường đi trong đó, phải tự mình
đi. Trong số những người này, chỉ có Tiểu Ngân, Thiên Khuê và Minh Vương là có tư cách đi vào, nhưng mà tiến vào rồi rất có thể vĩnh viễn không
đi ra được.
Ba người bọn họ, đều có sự luyến tiếc riêng của mình,
cần gì phải đi vào chịu chết. Mà những chuyện Tề Hoan gặp phải, đợi bao
nhiêu năm, không phải là vì hôm nay sao.
Đưa mắt nhìn hai người đi vào đất Phong Thiện, mấy người còn lại đều đứng bên bờ biển Vô Nhai, bọn họ bây giờ chỉ có thể đợi.
Tề Hoan tiến vào đất Phong Thiện xong mới phát hiện ra nơi này hoàn toàn
khác với những gì nàng tưởng tượng. Nàng dường như bị dẫn tới một không
gian độc lập, khắp nơi đều tối đen, bàn tay nàng vừa mới nắm chặt lấy
tay Mặc Dạ, bây giờ đã không thấy chạm vào cái gì nữa.
Không hổ là nơi thăng thần, những chuyện phát sinh ở đây, đã khiến cho trong lòng
Tề Hoan kinh ngạc không thôi. Nàng không biết đã đứng trong bóng tối bao lâu, tâm tình lúc đầu bị đè nén, mãi về sau mới thả lỏng, Tề Hoan giống như càng ngày càng thích loại hơi thở bóng tối này.
Trong khoảnh
khắc nàng thả lỏng tinh thần, một tia ánh sáng hiện lên, Tề Hoan chợt
ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện ra mình hóa ra lại đang nằm trên giường
mềm mại, mà chiếc chăn đơn màu trắng trên chiếc giường, cùng mới đống
truyện manga tán loạn trên sàn nhà, còn có một chiếc máy vi tính trên
chiếc bàn bên cạnh đã nói cho Tề Hoan biết, đây chính là nơi mà nàng đã
sống những năm trước mười tám tuổi.
Là mơ sao? Tề Hoan dùng sức véo lên mặt mình, không nhịn được nhăn nhó, rất đau.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Tề Hoan ngiêng đầu nhìn cửa sổ, mặc dù
rèm cửa sổ màu lam đã che bớt ánh sáng bên ngoài, nhưng hiển nhiên là
hiện giờ đã không phải là sáng sớm.
“Tiểu Hoan, đừng ngủ nữa, mau
dậy đi.” Giọng nói ôn hòa lại trầm ổn này, thật quen thuộc, cũng làm cho nàng nghe mà thấy yên lòng.
Thân thể giống như bị điều khiển,
nàng đá văng chăn ra, bước từ trên giường xuống dẫm phải một đôi dép
hình con hổ được để sẵn ở dưới, bước qua một đống chướng ngại vật dưới
đất đi về phía cửa phòng ngủ.
Mở cửa ra, ngoài cửa là một chàng
trai trẻ tuổi trên khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, “Tiểu Hoan, có phải
lại vừa thức đêm đúng không?” Ngón tay thon dài xoa xoa đỉnh đầu nàng,
lấy tay vuốt đám tóc hỗn loạn của nàng.
Tề Hoan nhìn người ngoài
cửa, không biết nên phản ứng như thế nào. Đây là mơ, hay những gì mình
vừa trải qua mới là mơ, Tề Hoan có chút không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
Hơn nữa, nàng liền phát hiện ra mình đã nhanh chóng
quên mất, đến cuối cùng trong đầu chỉ xẹt qua một ánh kiếm, nhưng mà
người phát ra ánh kiếm là ai, nàng căn bản không thể nhớ ra được.
Nàng quên mất giấc mơ của mình sao?
Chàng trai ngoài cửa thấy Tề Hoan không nói câu nào, có chút nghi ngờ véo
khuôn mặt của nàng. “Tiểu Hoan, đừng ngây người nữa, xuống tầng ăn điểm
tâm, có bánh ngọt mà em thích ăn đấy.”
“Minh Minh, anh vừa nướng
bánh à?” Tề Hoan hỏi theo bản năng, vô ý thức gọi một cái tên dường như
rất xa lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
“Vừa nãy.” Chàng trai này nắm tay nàng đưa đến phòng tắm cách vách, đưa kem đánh răng cho nàng,
sau đó đến phòng bếp bưng bữa sáng lên.
Tề Hoan đứng trước gương trong phòng tắm, vẫn chậm chạp không đi tới. Cảm giác như vậy, quá không thật.
“Tiểu Hoan, sau khi ăn xong, chúng ta đi đến công ty bách hóa nhé.” Chàng
trai ngồi ở đối diện Tề Hoan, ăn đồ ăn một cách tao nhã, thỉnh thoảng
lại ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn về phía nàng.
“Để làm gì?” Tề Hoan gặm món bánh nướng áp chảo, hài lòng cong đôi môi đỏ mọng, đã lâu không được ăn món bánh ngon như vậy. . . . . . . . . Đã lâu? Nhưng rõ ràng
nàng vừa mới ăn hôm qua a.
Tề Hoan thấy có chút kỳ lạ, tại sao mình lại toát ra loại ý nghĩ này?
“Em quên rồi sao, ngày mai chính là sinh nhật hai mươi tuổi của em.”
Lời chàng trai này nói khiến cho Tề Hoan hơi sửng sốt một chút, hai mươi
tuổi, nàng đã hai mươi tuổi rồi sao? Không đúng, nàng nhớ mình mới mười
tám tuổi. . . . . . . Năm nàng mười tám tuổi là như thế nào? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Nhướn mày, bất luận là nhớ lại bằng cách
nào, trong đầu vẫn cảm thấy trống rỗng. Hình như nàng đã quên mất chuyện rất quan trọng, năm mười tám tuổi ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?” Chàng trai thân mật nhẹ nhàng đi
đến bên cạnh Tề Hoan, có chút lo lắng nhìn nàng, trong mắt không khỏi
hiện lên một tia cảm xúc.
“Em. . . . . . . Em. . . . . . . . Không đúng, không đúng, không đúng.”
Tề Hoan giống như bị kinh sợ, nhảy ra xa khỏi chàng trai bên cạnh, không
ngừng lắc cái đầu nhỏ, “Không phải, anh không phải là hắn, nhầm rồi.”
Không phải là hắn, người kia rõ ràng không phải là hắn. Rõ ràng là nàng
không nhớ được chút nào nhưng vẫn không thể quên được cặp mắt kia, trong cặp mắt màu đỏ như máu có sự lạnh như băng, giết chóc, tàn khốc, tình
yêu say đắm dành cho nàng và sự nhớ thương dành cho nàng. Chủ nhân của
đôi mắt kia, không phải là chàng trai trước mặt.
Lời Tề Hoan nói
làm cho trong mắt chàng trai kia hiện lên sự ảm đạm, rõ ràng đã phong
tỏa hết ký ức, nhưng nàng vẫn không thể nào tiếp nhận hắn, cho dù là trở lại nơi gặp nhau lần đầu tiên, bỏ qua năm mười tám tuổi ấy, nàng vẫn
không thể nào chấp nhận hắn.
Cũng không còn cơ hội nữa. . . . . . .
Không gian của hai người từ từ vỡ thành từng mảnh, vẫn là một màu tối đen như trước, mà trước mặt Tề Hoan lại có thêm một nam nhân bị một ngọn lửa đỏ thẫm vây quanh toàn thân.
“Ngươi. . . . . . . .” Gặp phải Minh
Hỏa thì Tề Hoan cũng không thấy kỳ lạ, những chuyện vừa rồi là do hắn cố ý sao? Nghĩ tới đây, Tề Hoan không tự chủ được nhíu mày.
“Tiểu
Hoan, đừng nóng giận, sau này ta sẽ không bao giờ đến dây dưa với nàng
nữa.” Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, hắn dùng mạng của mình để đánh
bạc, kết quả là hắn thua, hắn tới nơi này, cũng không phải là vì phong
Thần, chỉ là vì hắn nghe nói, đất Phong Thiện có thể thay đổi vận mệnh,
hắn vọng tưởng có thể dùng tính mệnh trăm ngàn năm của mình để đổi lại
một cơ hội, đáng tiếc. . . . . . . .
Điểm sáng màu đỏ dưới chân
hắn dâng lên, từ từ tràn ngập khắp không gian tối đen, trong không gian
ánh sáng đỏ khắp trời, hình ảnh của Minh Hỏa càng lúc càng mơ hồ.
Tề Hoan nhìn Minh Hỏa từ từ biến mất, trong đáy lòng truyền đến một cảm
giác đau đớn khó chịu, nàng biết, lần này, thật sự sẽ không còn được gặp hắn.
Sau khi Minh Hỏa biến mất, bóng tối xung quanh Tề Hoan cũng
biến mất, nàng vẫn chậm chạp không đi tới, sờ lên mặt, đã ướt cả mặt.
Hai người bọn họ, không thể nói là ai đúng ai sai, chỉ là gặp nhau không đúng thời điểm mà thôi, không hơn.
Thân ảnh Tề Hoan lại xuất hiện ở một nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, là phái Thanh Vân, đã thật lâu
thật lâu không trở về rồi, nàng dường cho là mình đã quên, nhưng trở về
đây lần nữa, nhìn thấy đỉnh núi và những cung điện quen thuộc kia, Tề
Hoan mới phát hiện, rất nhiều thứ, cũng không phải đã biến mất thì sẽ
quên đi.
Ở đây, Tề Hoan không thể nào phản kháng, lần này không bị xóa đi trí nhớ, nàng chỉ lặp lại tất cả những gì đã từng trải qua một
lần.
Mãi cho đến khi nàng tự vẫn trước tháp Lôi Thần, lục đạo sụp
đổ, vô số tiên ma người vì nàng mà chết, một giọng nói vang lên trong
đầu nàng, “Ngươi hối hận sao?”
Ngươi hối hận sao?
Ngươi hối hận sao?
Ngươi hối hận sao?
Lại trải qua một lần nữa, biết rõ là khi đó Mặc Dạ không chết, nhưng nàng
vẫn tuyệt vọng như trước, hối hận sao? Không! Có lẽ, nàng là nữ nhân ích kỷ từ trong xương, nàng không vì chúng sinh, không vì lục đạo, sinh
mệnh của nàng chỉ vì một nam nhân.
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội
nữa, chỉ cần ngươi hối hận, ngươi thay đổi, ngươi chính là người đứng
đầu lục đạo.” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, có lực hấp dẫn không
thể ngăn cản.
“Vậy hắn thì sao?” Thời gian không dừng lại, cho nên Tề Hoan có thể nhìn thấy sau khi nàng chết, Mặc Dạ chạy tới đã tuyệt
vọng như thế nào.
“Ngươi trở thành người đứng đầu lục đạo, tất nhiên sẽ không thể ở cùng với hắn.”
“Ta không hối hận.” Câu trả lời này, không cần chần chừ chút nào. Điều nàng muốn, cho tới bây giờ vẫn không phải là nắm lục đạo trong tay.
“Ai!” Tiếng thở dài vang lên, cảnh sắc trước mắt Tề Hoan cũng biến mất hoàn toàn, ký ức đến đây là kết thúc.
Sau tiếng thở dài, Tề Hoan cảm thấy thân thể mình giống như bị nhận lấy một chấn động mạnh, trước mắt đột nhiên tối đen, hoàn toàn mất đi ý thức.
“Hư Không Tử, đừng ngăn cản ta, mau tránh ra.”
“Tại sao ta phải tránh ra, đây cũng là đồ đệ của ta!” Giọng nói bất mãn lại vang lên.
“Đây là đồ tôn của ta!” Phịch một tiếng, đó là tiếng nắm đấm nện vào da
thịt, sau đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hẳn là không phải
giọng của sư phụ, không biết ai mà đáng thương như vậy, bị sư phụ lấy
làm đệm lưng.
Tề Hoan vẫn rơi vào trong bóng tối đột nhiên nghe
thấy một giọng nói hết sức quen thuộc, dùng sức mở mắt, nhưng không
được. Nhưng giọng nói chuyện rất nhỏ của những người xung quanh vẫn có
thể truyền vào trong tai nàng.
“Hoan Tử vì sao vẫn chưa tỉnh dậy
vậy? Ngươi nói xem lão đầu tử kia cũng thật là, một tát đánh Tề Hoan
thành như vậy. Sư phụ, người hẳn là phải đi báo thù cho Tiểu Hoan!” Đây
là giọng của Hư Không Tử.
“Khụ khụ, vi sư để lại cơ hội tốt như
vậy cho con.” Giọng nói có chút chột dạ vang lên, đây là giọng của sư
tôn, Tề Hoan mơ hồ có thể phân biệt được.
“Sư huynh, có nên để cho uống chút Quỳnh Ngọc Lộ không, lão nhân kia hôm trước đánh cờ thua ta
nên đã cho ta lấy một vại.” Đây là giọng của sư thúc Hư Dương Tử.
“Con không phải nói là Quỳnh Ngọc Lộ đã uống hết rồi sao? !” Sư tôn giận dữ.
“Nhưng mà ngày hôm qua chỉ còn lại vài giọt thôi, khụ khụ, sư phụ đừng bóp cổ
con, chuyện này sư tổ sư huynh đều có phần. . . . . . . .”
Nghe
bọn họ nói chuyện, Tề Hoan đột nhiên có một loại cảm giác rất chi là uất ức, tất cả trưởng bối trong sư môn không phải là đều bị trấn áp trong
đất Phong Thiện sao? Nhưng nghe cách bọn họ nói chuyện, tựa như cuộc
sống của bọn họ rất là thoải mái, hay là mình nghe nhầm rồi?