Tề Hoan có chút ngây ngóc nhìn con hồ ly háo sắc đang ngủ chảy nước
miếng trong ngực mình, nàng khẳng định, tiểu hồ ly này nhất định là
giống đực đấy. Nhưng người ta đã giúp nàng lấy được sách, nàng cũng
không thể đem nó ném ra ra!
Không có biện pháp, Tề Hoan đành phải ôm lấy tiểu hồ ly trong ngực
xoay người đi trở lại, lần này nàng cơ trí hơn, dọc đường có đánh kí
hiệu ở bên trên tường, tuy hơi tốn thời gian tìm kí hiệu, nhưng cuối
cùng vẫn tìm được đường về đại điện.
Lần này cánh cửa kia không biến mất, Tề Hoan thò đầu ra dò xét bên
ngoài, phát hiện chung quanh không có bất kỳ ai qua lại, liền nhón mũi
chân chạy ra khỏi Tế Tự điện.
Vốn tưởng rằng công việc trộm sách này thế nào cũng sẽ khiến mình
trải qua một hồi thập tử nhất sinh, không nghĩ tới đụng phải tiểu hồ ly
này, nàng cái gì cũng không cần làm, đều là tiểu hồ ly giải quyết.
Vật đã tới tay nàng tuyệt đối sẽ không ở trong núi Cửu Trọng Yêu thêm nửa giây, ai biết sau khi mấy trưởng lão trong Tế Tự điện phát hiện
sách đã bị lấy đi, có thể trong lúc giận dữ đem núi Cửu Trọng Yêu niêm
phong lại hay không, thừa dịp không ai phát hiện nàng vẫn nên tranh thủ
thời gian chạy về núi Thanh Vân thì hơn.
Tề Hoan vừa ra khỏi Tế Tự điện, thì bốn người vốn đang đuổi theo đám
Xích Dực, Đại trưởng lão đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh nghi (kinh hãi + nghi hoặc), trong lòng có chút nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Tế Tự điện.
“Đại ca, làm sao vậy?” Tam trưởng lão cũng dừng lại.
“Nó đã ra khỏi Tế Tự điện.” Giọng Đại trưởng lão hơi run rẩy, cố gắng muốn cảm ứng khí tức, nhưng thế nào cũng không cảm ứng được.
“Làm sao có thể, nó không có khả năng tự mình đi ra ngoài a!”
“Có người bắt nó mang đi, chúng ta trúng kế rồi!” Nghe xong lời Đại
trưởng lão, ba gã trưởng lão còn lại sắc mặt đều khó coi vô cùng, bọn họ cũng không bất chấp đuổi theo bọn Xích Dực nữa, phi thân quay về, chỉ
hy vọng có thể thừa dịp trước khi người nọ biến mất, tìm được tung tích
của nó.
Đáng tiếc, chờ đến lúc bọn hắn trở về, Tề Hoan đã đứng ở sâu trong
núi Cửu Trọng Yêu, nơi không thể cảm nhận được khí tức, nàng rất không
may lại một lần nữa mất đi phương hướng rồi.
Thấy bốn gã trưởng lão ở phía sau đột nhiên quay người rời đi, Xích
Dực có chút kinh ngạc dừng bước, “Lão đại, bọn hắn sao lại trở về?”
“Không biết.”
“Hay chúng ta cũng đi theo nhìn xem?” Xích Dực xoa xoa tay, mặt mũi
tươi cười, bộ dạng nịnh nọt. Không có biện pháp, hắn bẩm sinh thích xem
náo nhiệt, thật quá hiếu kỳ rồi, trừ bọn họ ra làm gì có ai dám tới Tế
Tự điện tìm phiền toái, bốn lão đầu kia cũng không phải mặt hàng dễ trêu chọc gì.
“Được.”
Vì vậy ba người lại quay về lần nữa, từ từ bay về phía Tế Tự điện.
“Có người.” Đột nhiên nam nhân mặc hắc y giống như cái bóng bên cạnh
Xích Dực mở miệng, hắn nghiêng đầu nhìn chủ nhân sau lưng, phát hiện
ngài cũng đã dừng lại.
“Là nàng.” Ngắn ngủn hai chữ, dường như có cả thở dài, ở chỗ này vậy mà cũng đụng phải.
Thời điểm ba đại nam nhân giáng xuống, Tề Hoan vẫn đang cúi đầu cố gắng tìm kiếm dấu chân mình đi qua.
“Mỹ nữ, cần giúp đỡ không?”
“Ừm…Ta quên con đường vừa đi rồi…” Vừa dứt lời Tề Hoan mới cảm thấy
không đúng, ở đây như thế nào lại có người?! Ngẩng đầu lên mới phát hiện trước mắt không biết lúc nào có thêm ba người, hơn nữa trong đó lại có
hai người quen.
“Hắc hắc, thật sự là không khéo a!” Tề Hoan gượng cười hai tiếng,
chân rất tự giác lùi về phía sau. Hiện tại hay rồi, ra khỏi miệng sói
lại vào hang cọp, sao lại bất hạnh như vậy a, thế mà lại gặp phải bọn
bắt cóc chứ.
“Mỹ nữ, muốn đi cùng chúng ta hay không, ta có thể mang nàng đi ra
ngoài nha.” Xích Dực căn bản không để ý tới ánh mắt lạnh như băng, rét
thấy xương của lão đại bên cạnh, tiến đến trước mặt Tề Hoan, thân thiện
lôi kéo tay nàng.
“Cám ơn, ta quen tự mình đi.” Tề Hoan rút tay ra, hướng về phía Xích
Dực cố nặn ra vẻ tươi cười. Cảm giác vị ma tu này quá mức ân cần rồi,
thật sự là rất quỷ dị.
“Cũng quen lạc đường.” Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần cười
nhạo không chút lưu tình rơi vào tai Tề Hoan, lập tức khiến tần suất tim đập của Tề Hoan tăng vọt lên 50%, máu xông lên não, toàn thân tràn đầy
sinh lực. A…Một cái biến thành Siêu Nhân Điện Quang. Cuối cùng nàng nhìn nam nhân đeo mặt nạ đối diện mình, nắm đấm xiết chặt dần dần buông ra.
Được rồi, bỏ đi, đánh không lại người ta, nói cũng không lại người ta, ta chạy không được sao!
Không đợi nàng kịp sử dụng lôi độn, xa xa đột nhiên dần dần hiện ra
ba đạo ánh sáng cực kỳ chói mắt, “Ba lão già ở Tế Tự điện kia đã chạy
đến rồi.” Xích Dực ngẩng đầu, cười hì hì nói, giống như căn bản không
quan tâm.
Bọn họ không quan tâm, nhưng Tề Hoan quan tâm nha, trong ngực mình
còn có một con hồ ly bắt từ đó ra, trong nhẫn trữ vật còn có quyển bí
tịch tu luyện lấy đi trái phép, coi như người bình thường đụng phải ba
lão quái vật này đều chạy mất dép, huống chi mình còn trộm bảo bối của
người ta.
“Không bằng chúng ta cùng đi nha.” Nàng cảm thấy mình nhất định là
trốn không thoát đâu, dứt khoát đi nhờ xe là được rồi, nhưng nàng cũng
không đi theo Xích Dực, mà là trực tiếp đi tới chỗ nam nhân đeo mặt nạ
sau lưng hắn kia.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tươi cười nịnh nọt của Tề Hoan,
đôi mắt đỏ như máu dưới tấm mặt nạ lấp lánh ý cười nói. “Tại sao chúng
ta phải đi cùng ngươi?”
“Ta có thể nấu cơm cho ngươi, giặt quần áo giúp ngươi, còn có thể
….ách…” Nhìn cái mặt nạ đang gần áp vào mặt mình, Tề Hoan cắn chặt răng
mới không lui về phía sau.
“Ta không cần nữ bộc.” Giọng nam nhân càng trầm thấp.
“Vậy ngươi cần cái gì?” Quay đầu nhìn trời, ba đạo kiếm quang kia
dường như càng lúc càng gần rồi, nếu ngươi không đi thì mạng nhỏ của ta
có khi sắp phải khai báo đó. (khai báo ở địa phủ đấy ạ)
“Đi.” Một tiếng lạnh lùng, Tề Hoan chỉ cảm thấy bên hông xiết chặt, đợi lúc nàng phản ứng kịp, mấy người đã bay lên trời rồi.
“Để nó ở lại, nếu không Yêu Tộc chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi
đâu.” Tam trưởng lão Tế Tự điện thở hổn hển hô to vang khắp cả bầu trời, song ba lão đầu này làm sao cũng thể đuổi kịp mấy người Tề Hoan ở phía
trước.
“Ngươi lấy cái gì của Tế Tự điện vậy?” Nam nhân mặt nạ cúi đầu, nhìn
Tề Hoan đang dính sát vào ngực của mình hỏi. Nghe thấy tiếng hô, mấy
người lập tức rõ ràng, thì ra bọn hắn quay trở về thế nhưng đúng là vì
Tề Hoan.
Tề Hoan không trả lời, từ trong ngực nàng chui ra một tiểu hồ ly đã
nói cho mọi người biết chân tướng, ra là một con hồ ly. Móng vuốt tiểu
hồ ly bám chặt vạt áo Tề Hoan, cái đầu nhỏ tò mò xoay tới xoay lui,
dường như thấy rất kỳ quái mình chỉ ngủ một giấc sao cảnh sắc trước mắt
đã thay đổi rồi.
“Nha, thật là một con hồ ly đáng yêu!” Xích Dực trông thấy cái đầu
nhỏ kia không nhịn được tiến lại gần, chẳng qua ngại tiểu hồ ly ở trong
ngực Tề Hoan, nên không dám động tay sờ mà thôi.
“Ừm, là một con cửu vĩ thiên hồ.” Hắc y nam tử nãy giờ không nói chuyện đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn.
“Cửu vĩ? Rõ ràng chỉ có một…” Đợi tiểu hồ ly chui từ trong ngực ra,
Tề Hoan thiếu chút nữa kêu lên tiếng, mới vừa rồi rõ ràng chỉ có một cái đuôi, lúc này, sao lại biến thành chín cái rồi.
Cửu vĩ thiên hồ, trời sinh chín đuôi, khoảng vạn năm mới có thể có
một con, trời sinh vương giả. Chạy trong Tế Tự điện một vòng, Tề Hoan
thế nhưng lại nhặt được kẻ thống trị Yêu tộc tương lai.