Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 154: Chương 154: Con rắn ngu xuẩn, ngươi còn sống không?




Edit: Osicase

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Sau khi Ám Minh Tiên Tôn thệ ước với Tề Hoan, lại tỉ mỉ giải thích một lượt về cái gọi là thú trấn mạch cho nàng, mặc dù tu vi của Tiểu Ngân không tính là quá cao, nhưng không gian phát triển quả thực rất lớn, cũng không biết là sợ Tiểu Ngân tiếp tục phát triển, hay còn có nguyên nhân khác, mà Minh Hỏa lại phong ấn Tiểu Ngân trong hỏa mạch.

Vào hỏa mạch khoảng năm mươi năm, trong cơ thể Tiểu Ngân sẽ tràn ngập nguyên tố hệ hỏa, nếu không thể dung hợp thì nó sẽ phải chết, nhưng dựa theo phân tích Ám Minh, Tiểu Ngân còn sống, hơn nữa thân thể đã dung hợp được nguyên tố hệ hỏa, cho nên nó đã chính thức trở thành thú trấn mạch.

Muốn thú trấn mạch đi ra khỏi hỏa mạch, biện pháp duy nhất là hủy hỏa mạch. Không thể không nói, Ám Minh cũng là một nhân tài, người ta đều vụng trộm ngáng chân, hắn lại nói rõ cho Tề Hoan một cái hố lửa để nàng mở to mắt nhảy xuống.

Hủy hỏa mạch, Chu Tước sẽ bỏ qua cho nàng sao?

Nhưng Ám Minh vậy mà lại lập tử thệ, nói rằng nếu có phương pháp thứ hai cứu được Tiểu Ngân ra, hắn xin lấy tính mệnh chống đỡ, lời thề của thần tiên không phải chuyện đùa, Tề Hoan không thể không tin.

Sau khi Ám Minh rời đi, Tề Hoan một mình đứng trong đại điện ngây ngốc một lúc, rồi quay người đi về phía tẩm cung. Thậm chí ngay cả phương pháp hủy hỏa mạch Ám Minh cũng đã nói cho nàng biết, đồ vật cần dùng cũng đã đưa cho nàng rồi, trong đó không ít vật chỉ có ở Thiên Ma giới, xem ra vì để Tề Hoan nhảy xuống cái hố này, hắn đã phải động não không ít.

Nhưng dù đó là núi đao biển lửa, nàng cũng phải đi một chuyến.

Trước khi đến thành Minh Hỏa Tề Hoan cũng không có thông báo với bất kì ai, nhưng lúc vừa tới cửa thành, nàng đã trông thấy Minh Hỏa đứng ở đó chờ từ lúc nào.

Thấy Tề Hoan từng bước đi về phía mình, trên mặt Minh Hỏa hiện lên nụ cười, ai có thể địch nổi thời gian, cho dù trong lòng nàng yêu Mặc Dạ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày quên lãng. Lúc trước nàng thề không tới thành Minh Hỏa, bây giờ không phải đã đến sao. Hắn có rất nhiều thời gian để chờ đợi.

“Hoan nghênh.” Nhìn Tề Hoan đi đến trước mặt mình, Minh Hỏa nắm lấy tay phải của nàng, cúi đầu nhẹ nhàng in một nụ hôn lên.

“Dẫn ta đi gặp Tiểu Ngân.” Tề Hoan không chút khách sáo, giọng nói cực kì lạnh nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Minh Hỏa.

Minh Hỏa mỉm cười, nắm tay Tề Hoan không buông ra. Tề Hoan cũng không hất văng hắn, có đôi khi để đạt được mục đích, hi sinh vẫn phải có, cùng lắm thì trở về rửa tay thêm vài lần.

Ám Minh nói không sai, Minh Hỏa không dẫn Tề Hoan vào thành, mà đi ra bên ngoài, đi về phía bình nguyên hoang hỏa, lúc này bình nguyên hoang hỏa là một vùng xanh biếc, không thấy chút ánh lửa nào.

Hỏa mạch cách thành Minh Hỏa rất gần, bên trên hỏa mạch còn có trận pháp Chu Tước tự mình bố trí, vì muốn hấp thụ hỏa linh trong đó. Chu Tước cần hỏa linh để tu luyện, cho nên bố trí trận pháp này, thì ra bởi vì trận pháp nên bình nguyên hoang hỏamới có thể quanh năm không tắt, hỏa mạch mới có thể bạo động như thế.

Ở bên cạnh Minh Hỏa, bất kể đi vào nơi nóng hơn nữa Tề Hoan cũng không bị ảnh hưởng gì, hai người tiến vào bên trong hỏa mạch, trước mắt Tề Hoan chỉ có thể trông thấy nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, nhưng màu sắc nham thạch ở đây gần như trong suốt. Tề Hoan liếc mắt một cái đã nhìn thấy một con Cự Xà dài mấy trăm mét đang ở bên trong nham thạch, xung quanh người nó còn bùng lên ngọn lửa.

Tề Hoan tuyệt đối sẽ không ngu đến nỗi cho rằng con rắn kia đang tắm.

“Đó là Tiểu Ngân?” Tề Hoan cố gắng kìm chặt khớp hàm, nén không để giọng nói bị lạc giọng, quay đầu nhìn về phía Minh Hỏa.

“Nó chính là đằng xà nàng muốn tìm.” Minh Hỏa nhìn Tiểu Ngân gầm rú trong nham thạch, lăn lộn kịch liệt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, không, có lẽ phải gọi là lạnh lùng mới đúng.

“Vì sao nó lại ở chỗ này?”

“Tiểu Hoan, vận mệnh của đằng xà vốn là như thế, chúng sinh ra chính là để trấn mạch, mặc dù đằng xà này đã biến dị, nhưng thật ra nó vẫn có chỗ hữu dụng.” Minh Hỏa nói nhẹ nhàng như đang miêu tả, thật giống như không phải đang nói về một tính mạng.

“Ta biết rõ, ta biết rất rõ.” Tề Hoan mỉm cười, nhưng ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hỏa, “Hỏa mạch ở đây hình như cũng không an ổn?”

Minh Hỏa cúi đầu, tóc dài đỏ như lửa rũ xuống bên tai Tề Hoan, “Có thú trấn mạch ở đây, có thể bảo vệ hỏa mạch vạn năm không lo.”

“Phải không. . . . . .” Tề Hoan ném một quả cầu sét vào bên trong nham thạch nóng chảy, ngay lập tức không gian xung quanh bọn họ bắt đầu chấn động, đáng tiếc, chẳng được bao lâu lại bình ổn, Tề Hoan khẽ bóp cổ tay thở dài.

“Sức mạnh của nàng quá nhỏ, chịu khổ sẽ chỉ là con rắn kia mà thôi.” Minh Hỏa không để ý đến sự khiêu khích của Tề Hoan, ánh mắt nhìn Tề Hoan tràn ngập sủng nịch.

“Thật đáng tiếc.” Tề Hoan quay đầu lại nhìn Tiểu Ngân bên trong nham thạch một cái, “Đi thôi.”

“Không nhìn?”

“Còn nhiều thời gian.”

Sau khi Tề Hoan và Minh Hỏa rời đi, bên trong nham thạch cuồn cuộn đột nhiên xuất hiện một quả cầu sét màu xám, dần dần rạn nứt, tiếp đó, một con hồ ly toàn thân đỏ như lửa từ bên trong nhảy ra.

Mặc dù tiểu hồ ly không thích mình đỏ rực thế này, nhưng vì ở đây nguyên tố hệ hỏa quá nồng đậm, thân thể của nó căn bản không khống chế được liền biến sắc.

“Ê, con rắn ngu xuẩn, ngươi còn sống không?” Móng vuốt nhỏ của Tiểu hồ ly vươn vào màn nham thạch nóng chảy thử một chút, cảm thấy nhiệt độ khá tốt, lúc này mới đáp cả bốn cái chân nhỏ xuống.

Đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, Tiểu Ngân trong màn nham thạch cuồn cuộn thoáng cái ngã sấp, toàn bộ thân thể lập tức trở mình, nham thạch bị nó va phải rơi vãi khắp nơi, tiểu hồ ly bất mãn bĩu cái miệng nhỏ nhắn.

“Ngươi. . . . . . Làm sao lại tới đây?” Một cái đầu rắn màu bạc cực lớn xuất hiện trước mặt tiểu hồ ly, chẳng qua đôi mắt màu bạc lạnh lùng nay đã nhiễm lửa hồng, trên người cũng xuất hiện rất nhiều hỏa vân.

“Ta làm sao không thể tới, ngươi có khỏe không?” Tiểu hồ ly cẩn thận từng li từng tí dẫm lên nham thạch, đi về phía Tiểu Ngân. Thời điểm cách Tiểu Ngân chỉ vài mét, nó liền nhào tới, vô cùng nhanh nhẹn leo lên đầu Tiểu Ngân, vui vẻ lăn lộn mấy cái.

“Ngươi đang làm gì đó?” Cảm giác sừng trên đầu mình đau nhức, Tiểu Ngân chớp chớp con mắt to như đèn lồng hỏi.

“Không phải nói sừng Tổ Long đại bổ sao!” Một đôi sừng trên đầu Tiểu Ngân đã tiến hóa thành sừng Tổ Long, mặc dù nó cũng không biết tại sao mình lại mọc ra một đôi sừng như vậy.

” . . . . . . Ngươi còn chưa đủ bổ à.”

Tiểu Ngân thở dài, đáng tiếc ở đây mình không có cách nào biến trở về nguyên hình, năng lực toàn thân đều bị hỏa mạch áp chế, đồng thời cũng áp chế hỏa mạch.

“Hừ. . . . . . Ai bảo ngươi quay lại cứu ta, đáng ghét.” Tiểu hồ ly ngồi trên đầu Tiểu Ngân, cái miệng nhỏ cong lên, trong đôi mắt tròn lóe ra lệ quang.

Lúc trước, chỉ có một mình nó bị Minh Hỏa bắt được, nếu không phải Tiểu Ngân quay về tìm nó, căn bản sẽ không bị bắt đến đây đảm đương cái thú trấn mạch gì đó.

“Ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Một chút cũng không khỏe!!” Ăn không ngon ngủ không ngon, cũng không biết mình mắc bệnh gì, không nhìn thấy nó liền ăn không vô, ngay cả thịt nướng mỹ vị cũng trở nên tẻ nhạt vô vị. “Đều là lỗi của ngươi!” Lại dùng lực gặm một miếng.

Ai! Tiểu Ngân thở dài, đời này của mình xem ra bại trong tay con hồ ly này rồi.

Sau khi Tiểu hồ ly phát tiết xong, sừng Tổ Long của Tiểu ngân vốn ánh vàng rực rỡ giờ lại nhiều thêm mấy dấu răng, răng của Cửu Vĩ Thiên Hồ rất sắc đấy, tiểu hồ ly vô cùng hài lòng nghĩ. (TNN: ừ đoạn này làm ta liên tưởng tới đoạn cắn xé của mụ Hoan =]])

“Được rồi, bây giờ nói chuyện đứng đắn.” Tiểu hồ ly vỗ vỗ tay, từ trong thế giới tiểu thiên của mình lấy ra một đống đồ vật đặt trên đầu Tiểu Ngân, sau đó vỗ vỗ Tiểu Ngân, “Ngươi chớ lộn xộn, lát nữa cứu ngươi ra ngoài.”

Căn bản Tề Hoan không có ý định tự mình động thủ, Minh Hỏa nhất định sẽ theo sát bên người nàng, cho nên nàng dứt khoát để tiểu hồ ly xử lý, dù sao bàn về năng lực phá hoại, tiểu hồ ly tuyệt đối không kém hơn nàng.

Sau khi ra khỏi hỏa mạch, Tề Hoan đi theo Minh Hỏa trở về điện Minh Hỏa. Trước khi Tiểu Ngân và tiểu hồ ly ly rời khỏi hỏa mạch, nàng không thể đi, bằng không rất có thể hai người bọn họ vừa ra khỏi hỏa mạch đã bị người ta bắt trở về. Cho nên, Tề Hoan không cự tuyệt lời mời của Minh Hỏa. Hơn nữa, trong thành Minh Hỏa nói sao cũng còn môn phái của sư phụ nàng, Minh Hỏa vẫn chưa có lá gan ép nàng làm gì.

Vừa mới đi vào điện Minh Hỏa, Tề Hoan đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, người nọ cũng nhìn thấy Tề Hoan, nhưng so với sự bình tĩnh của Tề Hoan, sắc mặt hắn lại khó coi đến đáng sợ.

Cho dù Tề Hoan không phải đao phủ giết chết mẫu thân hắn, nhưng mẫu thân lại bởi vì nàng mà chết, Minh Viêm làm thế nào cũng vẫn không quên được sự thật này. Ấy thế mà hôm nay phụ thân của mình lại dẫn nữ nhân này trở về!

“Minh Viêm.” Minh Hỏa trông thấy vẻ mặt phẫn hận của nhi tử nhìn Tề Hoan, sắc mặt có chút âm trầm.

“Phụ thân, Thủy Linh Tiên Tôn và Thiên Vũ Tiên Tôn đợi người đã lâu rồi.” Minh Viêm vội vàng gục đầu xuống.

“Ừ, ta lập tức đi qua, ngươi mang theo Tiểu Hoan đi chung quanh một chút.” Minh Hỏa khẽ gật đầu, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của nàng nói, “Nếu không thích đi cùng Viêm Nhi, nàng có thể đổi ai đó mà nàng thích.”

“Không cần, ai ai trong điện Minh Hỏa đều làm cho người ta chán ghét.” Tề Hoan hừ một tiếng, thuận tiện rút tay ra. Nếu không phải chặt tay rồi mọc lại sẽ rất đau, thì nàng tuyệt đối sẽ không chùn bước rồi. Lời của Tề Hoan chỉ khiến Minh Hỏa cười cười, hoàn toàn không hề chọc giận hắn.

Cho đến khi Minh Hỏa rời đi, Minh Viêm mới ngẩng đầu lên, trong không hề che dấu hận ý với Tề Hoan, nếu không phải e ngại thân phận của Tề Hoan, chỉ sợ lúc này đã sớm xông lên liều mạng với nàng rồi.

Tề Hoan cười lạnh quét mắt nhìn hắn một cái, ngữ điệu lạnh lùng, “Đừng nhìn ta như vậy, nếu ánh mắt có thể giết người, thì cha ngươi đã sớm bị ta giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Minh Viêm lạnh lẽo nói.

“Thật không, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho đám người trong điện Minh Hỏa sao!” Những gì muốn làm, Tề Hoan vẫn luôn rõ ràng. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng ngờ được, bản thân mình vậy mà sẽ có lúc sống vì mục tiêu như vậy.

“Ta sẽ khiến ngươi chết không được tử tế.” Minh Viêm nghiến răng nghiến lợi.

Tề Hoan dừng bước, nhìn Minh Viêm lộ ra nụ cười sáng lạn, “Ta có thể cho rằng ngươi đang có ý đồ mưu hại ta không?” Hai luồng sấm sét to như thùng nước thô nhám đột nhiên đánh xuống điện Minh Hỏa. Tề Hoan chắp tay sau lưng huýt sáo đi ra ngoài điện, nàng đánh không lại Minh Hỏa, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng tạm Minh Viêm để trút giận, chỉ có thể nói do hắn xui xẻo mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.