Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Tề Hoan không chết, tất nhiên, về điểm này nàng vẫn rất vui mừng, dù
sao cuộc sống thần tiên nàng vẫn chưa trải nghiệm đủ a. Có điều nàng
cũng không hiểu tại sao sau khi tỉnh lại, lại có một đại thúc mặt đầy
râu bám lấy thành giường, cười ngây ngô nhìn nàng chảy nước miếng.
Tề Hoan khó khăn lắc lắc cái cổ đau nhức, liếc nhìn hoàn cảnh xung
quanh, phát hiện, mình lại tới một nơi xa lạ rồi, có điều, nơi này là
Tiên giới, nàng có thể xác định.
“Ai nha, ngươi đã tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào, có chỗ nào không
thoải mái không, có đói bụng không, có muốn ta đưa cho ngươi chút gì đó
để ăn không?” Tề Hoan còn chưa tỉnh táo, đại thúc nhiệt tình kia đã sán
lại gần, nói không ngừng nghỉ.
Tề Hoan chỉ cảm thấy trong đầu có vô số con ong vo ve, thật muốn đấm cho hắn một phát để hắn ngậm miệng lại.
“Ngươi là ai?” Tề Hoan mở miệng, giọng nàng cư nhiên giống hệt lão thái thái tám mươi tuổi.
“Ta tên là Thiên Lôi.”
“Ta còn là Điện Mẫu đây này. . . . . . .” Tề Hoan vô lực đảo cặp mắt trắng dã, nói giỡn theo.
“Ồ, tại sao ngươi biết vợ ta tên là Điện Mẫu?” Đại thúc vẻ mặt kinh
ngạc, song hình tượng này của hắn, có hiệu quả giống như vẻ mặt hung hãn của lũ thổ phỉ khi cướp bóc, dù sao cũng rất dọa người.
“Ai nha, chúng ta thật là rất có duyên, ta vừa hay lại thiếu truyền
nhân, hay là ngươi bái ta làm sư phụ, sau đó ta dạy ngươi tuyệt thế công phu, để ngươi xưng bá Tiên giới, chủ ý này không tệ, cứ làm như thế
đi.” Còn không để Tề Hoan có cơ hội nói chuyện, đại thúc đã đem nửa đời
sau của Tề Hoan sắp đặt xong rồi, xưng bá Tiên giới, hắn tính toán cũng
quá tốt đi.
“Nhị đệ, đệ làm vậy sẽ khiến tiểu cô nương này sợ hãi đấy.” Trong
phòng không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một giọng nói khác, giọng nói này có mấy phần trầm ổn, cũng rất uy nghiêm.
Tề Hoan đảo mắt, nhìn qua, cũng là một vị đại thúc, nhưng râu mép
không khoa trương như vị trước. So với Thiên Lôi, thì vị này nhã nhặn
lịch sự hơn nhiều, mặc dù vóc dáng của hai người khôi ngô giống nhau.
“Ai nha, ca ca, đệ thật vất vả mới nhặt được đồ đệ, huynh không thể
đoạt a.” Thiên Lôi đại thúc đột nhiên vọt tới trước mặt ca ca của mình,
hung dữ lôi kéo vạt áo của y, ra vẻ ngươi dám đoạt đồ đệ của ta, lão tử
liền liều mạng với ngươi.
“. . . . . . . . .Người ta còn chưa đáp ứng mà.” Lôi Thần thật vất vả đẩy tay đệ đệ ra, nói đùa sao, hạt giống tốt như vậy, làm sao có thể
ném cho hắn làm hại chứ, ai mà không biết Thiên Lôi là mệnh khắc đồ đệ,
năm ngàn năm thu năm đồ đệ, kết quả cuối cùng một người cũng không còn,
trái lại hắn vẫn sống nhăn.
“Khụ, hai vị, xin hỏi một chút, đây là nơi nào?” Nhìn hai đại thúc
ngươi một đấm ta một đá, Tề Hoan cảm thấy trên trán rơi xuống từng tia
hắc tuyến, tiếng quả đấm đánh vào da thịt thật là vang a.
“Lôi Thần điện.” Hai người trăm miệng một lời (đồng thanh).
. . . . . . . . . Tề Hoan sửng sốt một chút, nàng làm sao lại chạy tới Lôi Thần điện, ai đưa nàng tới, Mặc Dạ sao?
Hắn thế nào rồi, hắn rốt cuộc đã làm gì khiến cho nàng sống lại?
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Tề Hoan căn bản không nghĩ ra một tia đầu
mối nào.
“À. . . . . . . Tại sao ta lại đến được đây?”
“Cái này. . . . . . .” Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời ngậm miệng, một câu cũng không chịu nói.
“Thiên Lôi đại thúc, thúc muốn thu nhận ta làm đồ đệ sao, thúc xem ta tư chất tốt như vậy, chính là tư chất trăm năm khó gặp được nha.” Hỏi
trực tiếp không được, chúng ta có thể đi đường vòng, vị Thiên Lôi này
thoạt nhìn dễ dụ hơn nhiều, Tề Hoan quyết định khai đao với hắn trước.
“Đúng là tư chất trăm năm khó gặp, quả thực là mười mấy vạn năm cũng
không gặp được một lần đó!” Thiên Lôi khích lệ khiến Tề Hoan không nhịn
được đỏ mặt lên, mình từ lúc nào lại trở nên ưu tú như vậy, nếu lão đầu
nhà mình biết được, còn không cảm tạ lão thiên gia đi.
“Thúc nhìn xem, mọi người đều nói trên con đường tu hành không thể có điều vướng bận, ta bị thương nặng như vậy được đưa đến Lôi Thần điện,
ta muốn biết ân nhân cứu mạng của ta là ai.” Ý đồ của Tề Hoan là muốn
lấy tình cảm lay động, kết quả cả hai người kia đều sững sờ.
“Lúc ngươi tới không có bị thương a, còn nữa, đưa ngươi tới là một
con rắn. . . . . .” Thật ra thì cũng không phải hai người bọn họ cố
tình giấu diếm, mà là con rắn kia sau khi đưa Tề Hoan đến, liền biến
mất. Hai vị tiên tôn thậm chí tung tích của một con rắn cũng không tìm
ra được, bọn họ chính là sợ Tề Hoan hỏi tới chuyện này, mình nếu không
trả lời được thì quá là mất mặt rồi.
“Được rồi, được rồi, ngươi vừa mới tỉnh lại, mặc dù thân thể không bị thương gì, nhưng nguyên thần vẫn rất suy yếu, cũng không biết tại sao
bị thương thành như vậy còn có thể sống sót, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì hỏi sau.” Lôi Thần nghe xong, vẻ mặt hơi hoảng hốt, không nhịn được lên tiếng nói một câu, sau đó không nói lời nào túm Thiên Lôi lôi ra khỏi phòng.
Sau khi hai người đi rồi, Tề Hoan vẫn ngây người nằm trên giường,
Tiểu Ngân đưa nàng tới Lôi Thần điện, điều này chứng minh Tiểu Ngân cũng không bị thương quá nặng, trong lòng Tề Hoan dễ chịu hơn một chút,
nhưng Mặc Dạ thì sao? Hắn rốt cuộc ở đâu, rõ ràng mình chắc chắn phải
chết, nhưng vì sao mà bây giờ nàng lại không có chuyện gì cả?
Nghi vấn của Tề Hoan không được giải đáp, nhưng nàng vẫn ở lại Lôi
Thần điện. Thứ nhất nguyên thần của nàng bị thương rất nghiêm trọng, mặc dù không biết thứ gì khống chế được vết thương, nhưng dùng đan dược căn bản không thể chữa khỏi, chỉ có lôi điện lực tinh thuần nhất thiên địa
mới có thể giúp Tề Hoan khôi phục. Hơn nữa Lôi Thần và Thiên Lôi dù chết cũng không chịu thả người, Tề Hoan cũng vô cùng lưu manh tỏ vẻ với họ,
nói nàng đã có sư phụ, nàng sẽ không phản bội sư môn. Các người cứu ta
chắc chắn sẽ không nhận được báo đáp, nhưng hai người vẫn không từ bỏ ý
định, kiên trì lưu Tề Hoan lại, dù sao đến cuối cùng trong hai người
nhất định sẽ có một người chết tâm.
Tuy nói Tề Hoan không phải người của Lôi Thần điện, nhưng bởi vì có
Thiên Lôi và Lôi Thần, nên nàng ở Lôi Thần điện cũng được đãi ngộ tương
đối tốt, hơn nữa nàng còn được cho phép tiến vào lôi thần tháp.
Lôi thần tháp là một ngọn tháp chín mươi chín tầng ở bên ngoài Lôi
Thân điện, nghe nói bên trong tồn trữ lôi điện lực tinh khiết nhất trong thiên địa, mỗi đệ tử của Lôi Thần điện đều có cơ hội tiến vào trong
tháp tu luyện, nếu bọn họ có thể cảm nhận được lôi điện thuộc về mình,
như vậy rất nhanh có thể tu thành Lôi Tâm, rồi dần dần nắm lôi thuật
trong tay.
Tất nhiên, lôi thuật khác với lôi phạt, chỉ có tu luyện tới cấp bậc
Lôi Thần mới có thể nắm trong tay tất cả lôi phạt. Song cũng có người có thể nắm trong tay một hai loại lôi thạt, ví như Ám Lôi Quân bị Tề Hoan
cướp mất lôi tâm kia, hắn có thể thao túng Huyết Sát Ma Lôi để thực hiện lôi phạt.
Ở Lôi Thần điện một thời gian, Tề Hoan cũng âm thầm thăm dò chuyện
của Ám Lôi Quân một chút, kết quả lúc trước Mặc Dạ quả nhiên không lừa
nàng, phụ thân của Ám Lôi Quân, Lôi Minh tiên tôn, con mình đột nhiên
chết ở Nhân Gian, nhưng lại không tìm ra tung tích hung thủ, khiến hắn
bị đả kích lớn, kết quả tính tình đại biến, hiện tại vẫn không rõ tung
tích.
Tề Hoan bây giờ mỗi ngày đều ngồi trong tầng một Lôi Thần tháp, từ từ hấp thu lôi điện lực tinh khiết, tu bổ nguyên thần, song có một việc
khiến nàng không lý giải được chính là, mặc dù đan điền đã khôi phục lại bình thường, nhưng ở bên trong dường như có thêm một số thứ.
Đó là một luồng hơi thở rất kinh khủng, Tề Hoan khẳng định tuyệt đối
không phải là thứ mình tu luyện thành, cũng may hơi thở này có vẻ an ổn, vẫn thành thật ẩn bên dưới Thái Cực đồ.
Tề Hoan ở Lôi Thần điện tu luyện hơn nửa tháng, hiện tại nàng đã đi
tới tầng thứ ba của Lôi Thần tháp, mà bên trong đan điền cũng xuất hiện
thêm một đám sương mù có hình dáng giống Lôi Thần tháp, nhưng mới chỉ có ba tầng mà thôi. Tứ linh thú dường như rất thích tòa tháp đột nhiên
xuất hiện này, cũng không có biểu hiện bất mãn gì.
Dường như người bất mãn chỉ có Tề Hoan mà thôi, điều này cũng không
thể trách nàng, cho dù là ai mà trong bụng xuất hiện một tòa tháp, cũng
đều rất khó tiếp nhận a, may mắn nàng đã quen dần, trong bụng ngay cả
vật sống còn có, huống chi là vật chết.
Mặc dù chưa tu ra được lôi tâm, nhưng Tề Hoan cảm giác được lôi điện
lực nàng nắm trong tay đã đạt đến một trình độ mới, tối thiểu, Thiên Lôi cũng đánh giá Tề Hoan rất cao.
Dĩ nhiên, chuyện này có quan hệ trực tiếp đến việc hắn bị Tề Hoan
dùng lôi kiếp bổ nhiều lần. Tề Hoan bây giờ đã có thể thoải mái sử dụng
lôi đện lực trong ba tầng đầu tiên của Lôi Thần tháp để tạo ra Lôi Phạt, cứ tiếp tục như vậy hẳn là sẽ có chút thành tựu.
Ở Tiên giới thời gian tu hành khác nhau rất nhiều, bình thường một
người nhập định có thể tính bằng trăm ngàn năm. Dùng 300 năm, Tề Hoan
bắt đầu tu luyện đến tầng thứ 89 trong Lôi Thần tháp, đồng thời ngọn
tháp trong đan điền cũng đã có 89 tầng. Dựa theo lời Thiên Lôi nói, tốc
độ tu luyện của Tề Hoan so với ca ca hắn còn nhanh hơn.
Tu luyện 300 năm, đã là cực hạn của Tề Hoan, mặc dù không biết tu vi
của mình đã đến tầng nào, nhưng đối phó với một đệ tử tam trọng thiên
trong Lôi Thần điện cũng thoải mái.
Những năm này, Thiên Lôi cũng vì Tề Hoan mà tận tâm tận lực, Tề Hoan
muốn biết những chuyện lớn nhỏ phát sinh ở Thiên Ma giới, hắn liền chạy
đến Sát Thần Hải dạo quanh một vòng, từ bên đó chiếm được không ít tin
tức nội bộ của Thiên Ma giới.
Nghe nói trước khi Tiên Ma khai chiến, Luân Chuyển Vương bị một vết
thương trí mạng, thế lực Mặc gia ở Thiên Ma giới xuống dốc không phanh,
ngay cả thống lĩnh chấp chưởng đại chiến của Thiên Ma giới – Mặc Dạ cũng đột nhiên biến mất. Còn đại công tử Tinh Hoàng của Mặc gia mặc dù thực
lực không còn trở ngại gì, miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ Mặc gia,
nhưng không biết vì sao hắn lại không làm như vậy, mà tìm một địa phương vắng vẻ để quy ẩn.
Mặc gia đã xảy ra chuyện gì, cho tới bây giờ vẫn là bí mật, mà Tề
Hoan chú ý nhất chính là tung tích của người mất tích kia, cho đến bây
giờ vẫn chưa có bất kỳ đầu mối nào.
“Tiểu Hoan Tử, sao lại phiền muộn vậy?” Tề Hoan chống cằm, ngồi trong phòng, nhìn các Hoa tiên tử đang nhẹ nhàng nhảy múa ở hoa viên bên
ngoài. Linh khí trong Lôi Thần điện dồi dào hơn những nơi khác, nên các
hoa tiên đều thích chạy tới đây, cũng chính vì có các nàng, nên các đóa
hoa trong vườn mới có thể nở đẹp và diễm lệ như thế.
Khu vườn rộng gần trăm mét vuông là chỗ ở của bảy, tám Hoa tiên, lá
gan của các nàng rất nhỏ, cho dù không có người khác cũng không dám đi
ra ngoài, nhưng Tề Hoan ở đây đã lâu, các nàng cũng quen biết, nên khi
không có chuyện gì, các nàng thường tới đây khiêu vũ cho Tề Hoan xem.
Những Hoa tiên tử này đều là những nghệ sĩ khiêu vũ trời sinh, từ nhỏ đã khiêu vũ, ngay cả Tề Hoan không có mắt thưởng thức cũng cảm thấy họ
nhảy múa cực kỳ đẹp, vì thế nàng quấn lấy mấy vị Hoa tiên nhờ các nàng
dạy khiêu vũ. Cho dù nhảy không ra cảm giác linh động như vậy, ít nhất
cũng không quá kém đi.
Đáng tiếc, câu nói danh sư xuất cao đồ (sư phụ giỏi ắt có trò giỏi) không thể áp dụng với Tề Hoan, Tề Hoan mất hơn mười năm học khiêu vũ, kết quả hai vị sư phụ đều chạy mất.
Cuối cùng vẫn là Thiên Lôi không chịu nổi bước nhảy cứng ngắc như
cương thi của Tề Hoan, dùng thái độ khẩn cầu để nàng bỏ qua cho mấy vị
Hoa tiên còn sót lại trong vườn. Cho đến khi Tề Hoan thề sẽ không bao
giờ khiêu vũ nữa, hai vị Hoa tiên tử bị dọa sợ lúc này mới dám trở lại.
“Lôi nhị thúc tại sao chỉ có một mình thúc, Lôi thúc đâu?” Lôi nhị
thúc ở đây là chỉ Thiên Lôi, còn Lôi thúc là chỉ Lôi Thần, vì danh hiệu
này, hai huynh đệ đã quyết đấu với nhau để được trở thành Lôi thúc,
người thua đứng hàng thứ hai.
Tề Hoan mặc dù không chịu đổi thành người của Lôi Thần điện, nhưng
nàng cũng không chịu nổi hai người dày vò, cuối cùng đi đến trước bảng
hiệu Thiên Lôi dập đầu mấy cái, trở thành thân thích trên danh nghĩa của Lôi Thần và Thiên Lôi, đầu năm nay đồ đệ có thể trên danh nghĩa, ngay
cả thân thích cũng trên danh nghĩa được sao? Tề Hoan cuối cùng cũng được mở mang kiến thức.
Hai người bọn họ đối tốt với mình Tề Hoan cũng biết, Lôi Thần tháp
trừ đệ tử Lôi Thần điện thì không ai có thể đi vào, từ tầng 60 trở lên
là cấm địa, nhưng bọn họ chưa từng ngăn cản Tề Hoan, Tề Hoan mặc dù
không nói, song trong lòng cũng tràn đầy cảm kích, nên đối với hành vi
bắt buộc của bọn họ, đáy lòng cũng không có chút bất mãn nào.
“Huynh ấy đi Minh giới (Âm phủ) rồi, gần đây Minh giới không
biết xảy ra chuyện gì, quả thực là quần quỷ loạn vũ, nhiều đệ tử đã thua ở đó, không thể làm gì khác là huynh ấy phải tự mình đi xem.” Thiên Lôi nhấc một chiếc ghế gỗ lên ngồi đối diện Tề Hoan, chiếc ghế gỗ sau khi
mông hắn hạ xuống liền phát ra một tiếng “rắc”, chỉ sợ khó có thể chịu
nổi cân nặng gần hai trăm cân của hắn. (tức 100kg của mình)
“Minh giới không phải tất cả đều là quỷ sao? Bọn họ cũng cần độ
kiếp?” Tề Hoan kinh ngạc hỏi, mặc dù nàng ở Nhân Gian cũng từng gặp quỷ
tu, nhưng cho tới nay chưa từng nghe nói quỷ có thể độ kiếp thành tiên,
thần tiên trên trời có người, có yêu, song tuyệt đối không thể có quỷ.
“Dĩ nhiên không thể, quỷ mặc dù không thể thành tiên, nhưng nếu bọn
họ tu luyện đến một trình độ nào đó, thực lực cũng có thể so được với
thần tiên a. Nếu là tính tình ôn hòa thì tốt rồi, có điều nếu là kẻ
thích giết chóc, thì nhân gian chỉ sợ sẽ gặp khó khăn.” Thiên Lôi lắc
đầu, thở dài một tiếng rồi tiếp tục giải thích cho Tề Hoan “Quỷ tu tuy
không thể phi thăng Tiên giới hay Thiên Ma giới, nhưng bọn họ có thể
xuyên qua Nhân gian cùng Minh giới, ngươi nghĩ xem, một quỷ tu thực lực
có thể so với thần tiên đi đến Nhân gian, còn không phải là trong thời
gian nháy mắt sẽ biến Nhân gian thành địa ngục sao, cho nên thiên kiếp
của quỷ tu vô cùng kinh khủng, bình thường nếu có một quỷ tu thực lực
cường hãn, thì trên căn bản đều là do chúng ta chấp chưởng Lôi Phạt.”
“Nếu bọn họ thoát được Lôi Phạt thì sao?” Tề Hoan cũng hiểu ra được
một số chuyện, xem ra con đường thành quỷ tu thật sự không dễ đi nha, có điều sau khi tu thành, nhất định vô cùng khủng khiếp.
“Nếu tránh thoát được, chỉ có thể dùng các biện pháp khác hạn chế
chúng, ôn tồn thương lượng, nếu thật sự không được thì chỉ có thể phái
người âm thầm giết chết. Chúng ta mặc dù chấp chưởng Lôi Phạt nhưng
không thể tùy ý dính vào, số lượng tai kiếp mỗi người phải chịu đều tra
được trên Thiên Bi (tấm bia ghi số mệnh), nếu người chấp pháp làm sai, sẽ bị thiên lôi cắn trả, vô cùng kinh khủng.” Thiên Lôi run run
một chút, lúc còn trẻ hắn tâm cao khí thịnh, cho là chức vụ chấp chưởng
Lôi Phạt vô cùng mạnh, nhìn thấy người làm việc ác liền muốn trừng phạt
nặng một chút, kết quả chỉ bổ thêm bốn mươi đạo lôi thôi, mà hắn bị cắn
trả thiếu chút nữa thì dày vò đến chết, hiện tại nhớ lại vẫn còn sợ hãi.
Tất nhiên, Tề Hoan tuyệt đối sẽ không chất vất lời Thiên Lôi, hắn
trái lại rất tốt, bổ thêm bốn mươi đạo lôi còn cảm thấy bình thường,
đoán chừng ngay cả mảnh vụn của người đó cũng không còn thừa đi.
“Trên đời này có mấy quỷ tu thành công vượt qua thiên kiếp vậy?” Cái
này không phải đồng nghĩa với việc, quỷ tu chỉ cần vượt qua thiên kiếp
thì không cần sợ gì hết sao, trên đời vậy mà vẫn có thế lực mạnh mẽ như
vậy tồn tại.
“Mấy sao!” Thiên Lôi vừa nghe xong trợn to mắt, Tề Hoan thấy cặp mắt
kia suýt nữa là lồi ra ngoài rồi, “Cho đến nay một tên cũng không có,
ngươi cho rằng quỷ tu là củ cải à, biết rõ khả năng sống không tới một
phần, có bao nhiêu kẻ ngu muốn biến thành quỷ tu chứ. Coi như bọn họ tu
thành quỷ tu thì nhất định sẽ đoạt xác hoặc chuyển thế trọng sinh, rồi
từ nhân gian từng bước từng bước tiến lên.”
“Thế thì đúng là quá không có ý nghĩa rồi.” Tề Hoan thất vọng khoát tay, “À đúng rồi, thúc đến tìm ta có chuyện gì sao?”
“Bị ngươi làm cho rối loạn ta suýt nữa đã quên mất chính sự muốn nói
cho ngươi, đại ca nói thời gian ngươi tu luyện đã đủ lâu, cũng nên đi ra ngoài rèn luyện, cho nên bảo ta dẫn ngươi tới Minh giới mở mang kiến
thức, quỷ tu kia nếu thực lực xoàng xĩnh thì sẽ để ngươi đối phó.”
“Hóa ra là để ta làm dự bị à. . . . . . . . .” Tề Hoan hơi bĩu môi, tuyệt đối không thừa nhận thật ra mình rất động tâm.
Mặc dù cuộc sống trong Lôi Thần điện vô cùng thoải mái, nhưng trong
lòng nàng vẫn cảm thấy trống rỗng, dường như thiếu một thứ gì đó, không
thể bù đắp được, Tề Hoan biết, nếu nàng không thể tìm thấy tung tích của Mặc Dạ, sợ rằng cả đời này đều sẽ như vậy.
Đi ra ngoài dạo một chút cũng tốt, lúc trước có cơ hội gặp hắn, nói
không chừng hai người sẽ ở một chỗ đặc biệt nào đó gặp lại nhau chứ
không chừng! Nghĩ tới đây, khóe miệng Tề Hoan nhếch lên, lộ ra nụ cười.
“Tiểu Hoan Tử, sao lại cười thành như vậy, có phải là có tư xuân hay
không a, mau nói cho Nhị thúc đi, ta tư vấn cho ngươi.” Nói xong chính
sự, Thiên Lôi vội vàng chuyển ghế tới gần chỗ Tề Hoan, vẻ mặt thô tục
nhìn nàng.
“. . . . . . . . Tạm thời không có, không phiền Nhị thúc quan tâm.”
Tề Hoan cũng chuyển ghế ngồi, có điều là cách xa chỗ Thiên Lôi, Thiên
Lôi muốn tư vấn cho nàng? Hắn còn không phải là tư vấn làm sao để ám hại người ta đi.
Lần trước đồ đệ của Độ Vọng tiên tôn tới Lôi Thần điện làm khách, kết quả nói là vừa gặp Tề Hoan đã yêu, muốn kết thành đôi với nàng, tên đó
là loại nhị thế tổ (ăn bám đời thứ hai), thuộc dạng không có đầu
óc. Lại huyênh hoang nói với Tề Hoan, cái gì mà ta nhìn trúng ngươi
chính là phúc khí của ngươi, vân vân….
Kết quả Tề Hoan đi tìm Thiên Lôi tư vấn, sau đó, hai ngày sau người kia bị ném ngang ra khỏi Lôi Thần điện.