Edit: Sakura
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Ta vẽ cũng không tệ lắm phải không?” Một giọng nói từ xa tới gần,
đợi đến khi Tề Hoan kịp phản ứng thì hơi thở nóng hổi đã ngay sát bên
tai.
Tề Hoan lập tức cứng người, cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Qua vài giây, nàng mới chậm rãi quay đầu, đồng thời mau chóng lui về
phía sau hai bước, thẳng tới khi sau lưng truyền đến cảm giác lành lạnh, nàng mới dừng lại. Hóa ra, phía sau nàng chính là cái bàn.
“Chân Quân. . . . . . A, cần phải gọi là Tiên Tôn rồi, đã lâu không
gặp.” Đối với Minh Hỏa, Tề Hoan trái lại không có trách hắn cái gì, dù
sao việc kia không có liên quan tới hắn, hắn chẳng qua chỉ là đưa nàng
tới mà thôi, thù này rốt cuộc vẫn nên kết trên đầu Thiên Vũ tiên tôn mới phải. Có điều, vừa nhìn thấy Minh Hỏa nàng liền cảm thấy hai chân mình
như nhũn ra rồi.
“Gọi ta là Minh Hỏa.” Minh Hỏa không có thay đổi nhiều, vẫn làm cho
người ta cảm giác rất. . . . . . u buồn, giống như nam hài tử mười tám
mười chín tuổi, đang ở giai đoạn đa sầu đa cảm. Tề Hoan không nhớ trước
kia có khi nào Minh Hỏa lộ ra thần thái như vậy, chẳng lẽ lại thất
tình rồi? Nàng nhiều chuyện mà suy đoán.
“Tiên Tôn, ngài tìm ta không phải chỉ vì muốn uốn nắn một cái tên gọi thôi chứ?” Tề Hoan chớp mắt mấy cái, cố ý vạch rõ giới hạn, cho hắn
biết bọn họ không có thân quen như vậy.
“Không có chuyện gì thì ta không thể tìm nàng sao?” Vẻ u buồn trên
mặt Minh Hỏa thoảng chốc biến mất, chuyển thành bộ dáng tươi cười đầy dụ hoặc. Tề Hoan chợt hoảng hốt, phát hiện trên mặt mình nhiều ra một bàn
tay….
Nàng vô thức né đầu qua bên cạnh, tránh đi bàn tay của hắn, Minh Hỏa
cười khẽ, cũng không có ý định thu tay lại, mà nắm cằm Tề Hoan, thân thể tiến lại gần.
Mắt thấy khuôn mặt kia dần dần phóng đại, trái tim Tề Hoan bắt đầu hỗn loạn rồi, đừng hiểu lầm, nàng đây là bị hù sợ.
“Ta nhớ nàng đã 300 năm. . . . . .” Không, trên thực tế, với hắn mà nói, đã vượt quá 300 năm.
Giọng Minh Hỏa gần như than nhẹ, thanh âm mị hoặc nhân tâm kia cơ hồ khiến toàn thân Tề Hoan mềm nhũn.
Minh Hỏa giống như tỏ tình, làm Tề Hoan sững sờ, nàng kinh ngạc trừng to mắt, muốn tìm ra chút dấu vết nói dối từ trên mặt hắn, song đáng
tiếc, không có, không có gì cả, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, trong mắt tràn đầy chân thành khiến nàng càng thêm kinh ngạc.
Nàng năm nay phạm phải hoa đào sao? Trong lòng Tề Hoan lầm bầm hai câu. Đáng tiếc, đóa hoa đào này nở hơi trễ rồi.
“Tiên Tôn không phải là muốn thu phí ăn ở ba trăm năm trước của ta
chứ?” Tề Hoan đẩy tay Minh Hỏa ra, cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn, cũng
không nhìn vào mắt hắn nữa.
“Nàng không tin?” Minh Hỏa không ngăn cản Tề Hoan, đứng thẳng người, chẳng qua chỉ nhìn nàng.
“Chúng ta biết nhau mới được hơn hai mươi ngày, Tiên Tôn đối với ta
vừa thấy đã yêu sao?” Minh Hỏa đã nói thẳng, Tề Hoan cũng không thể giả
ngu, trước đừng nói tới vấn đề có thể hay không thể, nàng tự nhận mình
không có cái mị lực khiến cho Minh Hỏa vừa thấy đã yêu.
“Không. . . . . . ” Trong mắt Minh Hỏa hiện lên một chút do dự, giống như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng.
“Đã như vậy, ta đây cáo từ trước.” Tề Hoan thở dài, mặc kệ hôm nay
Minh Hỏa là nhất thời cao hứng hay là thần kinh thác loạn, nàng cũng
không thể tiếp tục phụng bồi, đàm luận mấy chủ đề này đối với nàng mà
nói vô cùng áp lực.
Trông thấy Tề Hoan quay người đi, Minh Hỏa đưa tay giữ chặt cổ tay nàng nói, “Tề Hoan, ta thích nàng.”
Tề Hoan vẫn là lần đầu tiên được người khác tỏ tình, nói thật, cảm
giác đúng là vô cùng tốt, đáng tiếc thiếu đi chút rung động. Nếu nàng
thích Minh Hỏa thì có lẽ sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, nhưng
loại chuyện này, ai có thể nói trước được, ai bảo nàng lúc trước thích
ai không thích lại đi thích Mặc Dạ, hơn nữa cuối cùng vẫn không thể vãn
hồi.
Nếu tên nam nhân khốn kiếp kia phi thăng không một lời từ biệt thì
thôi, nhưng đằng này hắn lại bắt buộc mình phải lên trời tìm hắn, sau đó còn trải qua nhiều chuyện như vậy, rằng buộc giữa hai người bọn họ đã
khó mà chặt đứt. Cho nên, bất kể Minh Hỏa nói thật hay giả, thì những
người khác đều không thể đi vào lòng của nàng.
“Thật có lỗi.” Tề Hoan rút tay về, không quay đầu lại liền rời đi.
Sau lưng nàng, gương mặt Minh Hỏa dần dần biến thành bộ dáng nam hài
tướng mạo thanh tú, làn da trắng sáng, nếu như Tề Hoan quay đầu, nàng
nhất định sẽ nhận ra. Đáng tiếc, Tề Hoan không quay đầu, thẳng đến cửa
đại điện lại một lần nữa bị đóng lại.
Tề Hoan vừa ra khỏi chỗ ở của Minh Hỏa không lâu, thì đúng lúc đụng
phải Lôi Thần đang đi tới, Lôi Thần sau khi trông thấy Tề Hoan, ngẩng
đầu nhìn cung điện cách đó không xa, đáy mắt hiện lên một chút kinh
ngạc.
“Lôi thúc, ngươi muốn đi đâu?” Tề Hoan vô thức hỏi một câu.
Lôi Thần nhướng mày nói, “Đi dạo chơi, thuận tiện tìm ngươi.”
“Tìm ta làm gì vậy, phát sinh chuyện gì rồi sao?” Tề Hoan kỳ quái hỏi, Lôi thúc tìm nàng có thể có đại sự gì.
“Thiên Vũ tiên tôn đã đến, chỉ thẳng muốn gặp ngươi.” Nói đến đây sắc mặt Lôi Thần cũng không đẹp mắt chút nào, tin tức về Tề Hoan cùng Lôi
Thần Điện, ngoại trừ người trong Lôi Thần Điện ra, có rất ít người biết
rõ, thế nhưng lần này Thiên Vũ mang theo vị kia tới hình như chính là
muốn đối phó với Lôi Thần điện đây.
Nếu không xử lý chu toàn, thì không riêng gì Tề Hoan, Lôi Thần điện bọn họ cũng sẽ gặp phiền toái không nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Mấy năm nay Lôi Thần Điện luôn nghe ngóng tin tức của Thiên Vũ tiên tôn, bây giờ hắn xuất hiện, Lôi Thần không nên lộ ra vẻ mặt này mới đúng chứ.
Lôi Thần gật gật đầu, “Lần này có chút phiền phức, ngươi theo ta đi
xem thế nào, nhớ rõ, lát nữa chớ nói lung tung, tính tình vị kia không
tốt đâu, nói không chừng sẽ động thủ với ngươi đó.” Lời Lôi Thần nói rất dọa người, làm Tề Hoan cũng phải giật mình, vị kia là ai vậy? Động thủ
với mình sao? Nàng khi nào thì chọc tới kẻ thù mà ngay cả Lôi Thần cũng
phải kiêng kị như vậy?
Đi theo Lôi Thần vào sảnh nghênh khách của Thủy phủ, sảnh này nằm ở
chính giữa Thủy phủ, không có đại môn, cái gọi là sảnh cũng chỉ có bốn
cái khung mà thôi, bốn vách tường đều do nước tụ thành, ánh mặt rời
xuyên qua, chiếu ra một mảnh ánh sáng vàng rực rỡ.
Trong đại sảnh đặt tổng cộng mười sáu cái ghế, tương ứng với mười sáu vị Tiên tôn, chẳng qua bây giờ lại có thêm một cái nữa, cái ghế kia nằm ở vị trí chủ vị đối diện lối ra.
Lúc này trên ghế có một nữ tử đang ngồi, toàn thân lụa đen bao bọc,
Tề Hoan cũng từ bộ ngực nhấp nhô của nàng ta mà đoán ra được giới tính
đấy, song bất kể là nam hay nữ, dựa vào vẻ mặt của đám tiên tôn trong
sảnh thì vị này có vẻ tương đối khó chơi.
“Ngươi chính là Tề Hoan?” Trông thấy Lôi Thần mang theo Tề Hoan đi
tới, nàng kia vụt một cái đứng bật dậy, nhìn Tề Hoan với ánh mắt lạnh
như băng dị thường, Tề Hoan rõ ràng cảm thấy được luồng sát khí nàng ta
phát ra hính là nhằm vào mình.
“Hình như ta không biết ngươi.” Giọng điệu Tề Hoan cũng không khách
khí. Người ngay cả Lôi Thần còn không muốn đắc tội, đương nhiên Tề Hoan
cũng không dám làm quá phận, song nàng còn chưa nói gì, mà người nọ đã
muốn đưa nàng vào chỗ chết, thì cái này đúng là quá đáng rồi!
Biết rõ mình tuyệt đối không thể là đối thủ của đối phương, Tề Hoan
cũng không có thói quen ngồi chờ chết. Bị người khác đánh cho một tát,
Tề Hoan còn không độ lượng bao dung tới mức đưa nửa mặt còn lại ra, nàng tình nguyệt cho đối phương một tát, chí ít còn có thể lấy lại chút lợi
nhuận.
“Không biết ta cũng không sao, nhưng ngươi có biết Thiên Vũ tiên tôn
không?” Nàng kia không ngờ Tề Hoan lại có lá gan cùng nàng tranh luận,
nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Theo hướng chỉ của nữ nhân kia, Tề Hoan nhìn thấy một nam tử trung
niên, tuy tuổi tác không giống nhau, nhưng tướng mạo không thay đổi
nhiều lắm, Tề Hoan chỉ cần liếc một cái liền nhận ra, người trước mắt
này cùng tên Thiên Vũ tiên tôn trước kia ném nàng vào Thất Thương Luân
Hồi trận là một người.
“Đương nhiên biết, ta còn đang muốn cám ơn Thiên Vũ tiên tôn đã ném
một tiểu tiên nhất trọng thiên ta đây vào Thất Thương Luân Hồi trận rèn
luyện đấy.” Tề Hoan cười lạnh, cái hắn ban tặng cho mình chính là thiếu
chút nữa chết ở Thiên Ma giới. Không hảo hảo báo đáp hắn, thì quả thực
xin lỗi cho đoạn thời gian sống không bằng chết ở Mặc gia còn có 300 năm điên cuồng tu luyện trong Lôi Thần tháp rồi.
“Ngươi và hắn có thù oán gì ta mặc kệ, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi giấu
thiên hồn của con ta ở chỗ nào rồi hả?” Nữ tử áo đen hừ lạnh một tiếng,
trừng mắt Thiên Vũ tiên tôn, sau đó lại nhìn về phía Tề Hoan, đặc biệt
lúc nhắc tới thiên hồn, ánh mắt nàng ta mang theo sát khí khiến lông tóc trên người Tề Hoan dựng đứng.
“Thiên hồn nào chứ, con của ngươi là ai?” Tề Hoan bị lời nói của nàng ta làm cho ngu ngơ, làm sao lại thành con trai nàng ta rồi, bản thân
mình gần đây cũng không có tiếp xúc với nam nhân lạ nào nha, lại còn
thiên hồn, nàng trái lại chỉ gặp qua một quỷ hồn, hơn nữa còn là một con sắc quỷ.
“Chớ giả ngu với ta, bằng chút thực lực này của Thiên Vũ căn bản
không có biện pháp rút đi thiên hồn của con ta. . . Thiên Vũ đã từng
nói, trước đó chỉ có ngươi tiếp xúc với con trai của ta.”
Nghe nàng nói xong, Tề Hoan đột nhiên nghĩ ra một khả năng. . . . . . Vị này không phải là mẹ của tiểu hồ ly chứ?
Mối liên quan duy nhất giữa nàng và Thiên Vũ tiên tôn chỉ có thể là
tiểu hồ ly, vị con trai bảo bối trong miệng nữ nhân này thôi.
“Ngươi nói là tiểu hồ ly? Bây giờ nó đang ở đâu?” Tề Hoan vội vàng
hỏi. Hiện tại xem ra Thiên Vũ không có làm gì tiểu hồ ly, nói đúng hơn
là không có can đảm làm gì nó, nhưng mà, tình trạng của tiểu hồ ly bây
giờ hình như cũng rất không tốt.
“Hừ, ngươi thừa nhận là tốt rồi, mau giao thiên hồn của con ta ra
đây, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.” Nữ nhân vừa nghe Tề
Hoan biết con trai của mình, liền trực tiếp vọt tới bên người Tề Hoan,
bóp cổ nàng.
“Buông tay.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan thoáng cái đỏ bừng, Lôi
Thần đứng bật dậy, đưa tay xuất ra một đạo lôi quang bảy màu, bổ về phía nữ tử áo đen.
Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, tay không bắt lấy đạo lôi quang kia, chỉ
nghe uỳnh một tiếng nổ đinh tai nhức óc, đạo lôi quang biến mất không
còn một mảnh, mà tay nữ nhân nọ vẫn trắng trắng mềm mềm như cũ, không hề có một chút thương tổn nào.
“Như thế nào, Lôi Thần Điện muốn đối địch với ta?” Nữ tử áo đen khinh thường hừ một tiếng, cho dù đơn đả độc đấu nàng cũng không sợ Lôi Thần, tuy tộc nhân các nàng thưa thớt, song lại nổi tiếng khó chơi đấy.
Đáng tiếc thế hệ này của nàng, nhất tộc chỉ còn lại mình nàng và đứa
con trai chưa từng gặp mặt kia, nay thiên hồn của con trai mất tích,
sống chết không rõ, người duy nhất có khả năng lấy đi thiên hồn con trai ở ngay trước mắt, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Cho dù phải kết thù oán với Lôi Thần điện, nàng cũng không tiếc.
“Cửu cô nương, cô cho rằng Thiên Vũ tiên tôn không có khả năng hút đi thiên hồn của con cô, vậy Tiểu Hoan lại có thể sao?” Thấy lôi quang của mình bị bắt, sắc mặt Lôi Thần cũng không đẹp chút nào, mới mấy vạn năm
không gặp, không ngờ tu vi của nàng ta vậy mà lại cao đến tình trạng
này, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ toàn bộ Tiên giới sẽ không có ai có thể đối phó được nàng ta, cũng may chủng tộc khủng bố này đã đi vào
giai đoạn diệt vong rồi.
Lời Lôi Thần nói khiến tay nữ nhân kia chậm rãi nới lỏng, nàng một
lòng muốn cứu con trai, lúc ấy đầu óc nóng lên chỉ nghĩ mau chóng tìm ra Tề Hoan, căn bản chưa từng suy xét xem Tề Hoan có thực lực đó hay
không.
Thiên hồn, là một linh hồn của Cửu Vĩ thiên hồ. Cửu Vĩ thiên hồ khác
với loài người, không có ba hồn bảy vía, bọn họ chỉ có thiên hồn và địa
hồn, nếu mất đi địa hồn thì tiểu hồ ly còn có thể miễn cưỡng nói chuyện, thế nhưng nếu mất thiên hồn, thì căn bản không khác gì kẻ đần độn.
Thoạt nhìn tay mẹ tiểu hồ ly có chút buông lỏng, nhưng vẫn để trên cổ Tề Hoan, chỉ cần siết một cái liền không thể thở được nữa, cũng không
biết Tề Hoan lấy đâu ra dũng khí, vậy mà dám đưa tay phải lên trực tiếp
chụp cổ tay của nữ nhân kia.
Chỉ nghe “xì xì” một tiếng, cổ tay nàng ta giống như bị bàn ủi là phỏng rồi, lập tức cháy đen một mảng.
Xem bàn tay kia từ trên cổ mình vô lực trượt xuống, Tề Hoan kinh ngạc nhìn xuống tay của mình, không có cảm thấy là lạ ở chỗ nào a? Thế nhưng cái vừa rồi kia tuyệt đối không phải lực lôi điện, song ngoại trừ lôi
điện, nàng cũng không biết phương pháp công kích khác mà?
Tề Hoan xem không hiểu, không có nghĩa là mấy vị tiên tôn ở đây cũng
xem không hiểu. Thiên Vũ tiên tôn là người đầu tiên đứng lên, vẻ mặt
kích động chỉ vào Tề Hoan, nói liến thoắng tới mức giọng cũng run rẩy,
“Ngươi là ma tu! Cư nhiên là gian tế của Thiên Ma giới, người đâu, mau
bắt nàng ta lại.”
Tề Hoan ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Thần, hắn cũng không có phản ứng
kịch liệt như Thiên Vũ tiên tôn, chẳng qua chỉ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
“Thiên Vũ tiên tôn, vui lòng an tâm một chút, chớ nóng vội, ta nghĩ
chuyện này có chút hiểu lầm.” Giọng Thủy Linh nhẹ nhàng truyền tới, ngăn lại tiếng kêu la của Thiên Vũ tiên tôn.
“Thủy Linh tiên tôn là có ý gì, chẳng lẽ mắt ta có vấn đề sao, nàng
ta vừa mới dùng rõ ràng là ma khí thuần thiết nhất.” Thiên Vũ tiên tôn
sắc mặt trầm xuống. Vốn dĩ hắn không nên cùng một tiểu bối tính toán chi li, huống hồ mọi người ở đây đều chưa mở miệng nói gì, nhưng lần này,
nhất định Tề Hoan phải chết, tốt nhất chết nhanh một chút, thừa dịp
trước khi Cửu cô nương hỏi ra cái gì.
“Thiên Vũ, ngươi ồn ào cái gì, tiểu đồ tôn của ta thích học ma công
thì sao, ngươi cút xa một chút.” Ngoài cửa truyền vào giọng nói của Đoạn Tuế Tiên Tôn, chớp mắt một cái, Đoạn Tuế Tiên Tôn mặc đạo bào màu xanh
đã xuất hiện ở trước mắt Tề Hoan.
“Các ngươi đều câm miệng lại.” Thiên Vũ tiên tôn còn đang định phản
bác, thì đã bị ánh mắt hung tợn của mẹ tiểu hồ ly chặn về, hình như Đoạn Tuế cũng biết vị này rất lợi hại, nên chỉ tự mình tìm ghế ngồi xuống,
không lên tiếng nữa.
“Ngươi và con trai ta là quan hệ gì.” Mẹ tiểu hồ ly dường như không
hề để ý tới việc Tề Hoan đốt tay mình đen thui, giọng nói khá bình tĩnh
hỏi.
“Ách. . . . . . Ta xem như là người chăm nó a. . . . . .” Nhớ tới mỗi ngày tiểu hồ ly cướp thịt nướng của mình ăn, Tề Hoan cảm thấy cách dùng từ của mình vô cùng thỏa đáng, nàng căn bản không giống người nuôi sủng vật, mà giống như một nhân viên chăm sóc hồ ly, mỗi ngày đều vây quanh
nó.
“Vậy các ngươi đã quen nhau bao lâu rồi?” Mẹ tiểu hồ ly nghe Tề Hoan nói xong cũng không tỏ vẻ gì, tiếp tục hỏi.
“Lúc ta trông thấy nó, toàn thân nó đều là lông màu đen, khi đó nó
nói với ta hình như nó vừa sinh ra không bao lâu, có điều nó cũng không
nhớ rõ.”