“Tiểu súc sinh, không được làm hại tính mạng cháu gái của ta.” Tiếng
thét chói tai thê lương mang theo sương khói nồng đậm nổ tung xuất hiện
trước mặt Tề Hoan, Tề Hoan bị làm cho sợ đến mức run rẩy một cái ném
ngọc bội đã vỡ nát kia đi. Lão thái bà Quỷ tu ở trong màn sương mù màu
lục giương nanh múa vuốt, khuôn mặt vốn giống người bây giờ khô héo
không khác gì đầu lâu khô, con ngươi màu xanh biếc tựa hồ cũng trộn lẫn
một chút hắc khí, nhìn ra được, lão thái bà này sau khi bị Tề Hoan đả
thương thì tình trạng cực kì không tốt.
Tề Hoan âm thầm gật đầu, ở trong lòng nghĩ một câu, biết ngươi không tốt, ta liền yên tâm.
“Đừng kích động nha, tim ta cũng không tốt lắm đâu, ngộ nhỡ bị một
nhát này của ngươi kích động rồi sẽ quay về xẻ cháu gái nhỏ của ngươi
thành tám khối cho sủng vật ăn đó.” Vỗ vỗ trái tim bị hình dạng như quỷ
của lão thái bà dọa đến kinh sợ, Tề Hoan ngồi dưới đất híp mắt nói với
lão bà đang chìm trong màn sương mù xanh biếc.
“Ngươi dám.” Lão nhân gia quả nhiên không chịu được kích thích, Tề
Hoan vừa nói xong, lão thái bà đầu đầy tóc trắng đã dựng đứng hết lên.
“Có cái gì mà không dám.” Tề Hoan thờ ơ nói, không thèm để ý, ngẩng
đầu lên nhìn lão thái bà một cái, “Nếu không ta chặt tay tiểu cô nương
kia xuống để chứng minh ta rất dũng cảm nha?”
“Ngươi dám động đến một sợi lông tơ của nó ta đảm bảo sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.”
“Quỷ bà bà làm gì tức giận lớn như vậy, cũng nên cẩn thận không kẻo
lại bị tức chết.” Không đợi Tề Hoan đáp trả, Xích Dực đột nhiên không
biết như thế nào lại thoát khỏi Ti Không Lăng chen vào nói. Nghe lời của hắn, dường như cũng biết lão thái bà này là ai, dù sao đều thuộc về tà
ma ngoại đạo, nếu đã nổi tiếng thì cũng không phải kẻ tốt lành gì, có
biết cũng không kỳ quái.
“Xích Dực, hừ, đây là chuyện liên quan tới người thân duy nhất của
Quan lão thái bà này, coi như là Thiên Ma Môn ở trước mặt cũng đừng
trách lão thái bà ta không nể mặt.” Quỷ bà bà là Quỷ tu ở Quỷ đạo lăn
lộn đã gần ngàn năm, bà ta dĩ nhiên biết người nào có thể chọc vào người nào không, Xích Dực này mặc dù là người của Thiên Ma Môn, nhưng hắn
tuyệt đối không thể chọc vào. Cho nên dù khó nuốt xuống một hơi này,
song giọng nói bà ta cũng có chút thu liễm.
“Ai, quỷ bà bà, chuyện gì cũng phải từ từ, cần gì chấp nhặt cùng tiểu nha đầu choai choai này, chúng ta từ từ nói chuyện. Mỹ nhân, nàng cũng
đừng kích động a.” Thấy Tề Hoan thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, Xích
Dực vội vàng ấn nàng xuống.
Tề Hoan buông buông tay, “Chỉ cần bà ta làm sư huynh của ta khôi phục lại nguyên trạng ban đầu, ta sẽ trả lại cháu ngoại của bà ta.” Tề Hoan
tỏ vẻ chuyện gì cũng có thể đàm phán, dĩ nhiên trong lòng nàng đang suy
nghĩ, nếu tìm được nơi trú ngụ của lão thái bà này, nàng nhất định sẽ
cùng sư phụ đem bà ta chặt thành một trăm tám mươi khúc.
“Chuyện này không thể nào, hắn đã biến thành hoạt thi, tuyệt đối
không có khả năng khôi phục.” Sắc mặt lão thái bà trầm xuống, trực tiếp
bác bỏ đề nghị của Tề Hoan.
Đem hoạt thi biến thành người thường là chuyện không thể nào, nhưng
nhờ có Khoa Bình, cho nên Hoa Kiền Tử vẫn chưa hoàn toàn biến thành hoạt thi, song lão thái bà sống đến từng này tuổi mà chưa từng thấy có vật
liệu thượng đẳng nào như Hoa Kiền Tử, muốn bà ta buông ra miếng thịt béo như vậy dĩ nhiên bà ta không chịu.
Trên thực tể, bàn về tu vi thì Hoa Kiền Từ cùng lão thái bà ngang
nhau, chẳng qua số lượng Quỷ tu quá mức thưa thớt, Hoa Kiền Tử ít giao
thiệp với Quỷ tu, cho nên mới dễ dàng bị trúng phải ám chiêu. Phải biết
rằng một tu sĩ Hóa Thần kỳ sau khi luyện thành hoạt thi rất có thể biến
thành Dạ Xoa, thậm chí còn có thể biến thành Phi Thiên Dạ Xoa. Dạ Xoa
tuy là cấp bậc của cương thi nhưng lại có thực lực của bán tiên, chỉ cần là Quỷ tu liền không có khả năng buông tha, dù sao tu sĩ Hóa Thần kỳ
cũng không phải dễ bắt như vậy.
Xích Dực nhíu mày, liếc Mặc Dạ đang cầm Ti Không Lăng cúi đầu trầm
tư, bất đắc dĩ thở dài. Nếu Quỷ bà bà ở đây thì căn bản không cần nói
chuyện, trực tiếp dùng nắm đấm là được, một lão thái bà dù sao cũng
không phải đối thủ của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác bà ta lại
không có ở đây, quỷ bà bà trực tiếp chặn lời, làm cho hắn không biết nên nói như thế nào. Hắn cũng không thể nói với quỷ bà bà, đây là nữ nhân
mà Lão Đại chúng ta coi trọng, ngươi nếu không thức thời ta liền diệt cả nhà ngươi!
“Nếu không có khả năng khôi phục, vậy cũng không cần phải nói nữa,
chờ nhặt xác cháu gái của ngươi đi, thuận tiện nói thêm một câu, nhờ
phúc của sư huynh ta, mà sư phụ ta chuẩn bị tự mình đi tìm ngươi đó.”
Nghe được Hoa Kiền Từ hoàn toàn hết thuốc chữa, hy vọng duy nhất trong
lòng Tề Hoan cũng biến mất, nàng sắc mặt bình tĩnh ngồi dưới đất, nhìn
màn sương mù xanh biếc kia, trong giọng nói không có một tia kích động.
“Chậm đã, chỉ cần ngươi thả cháu gái của ta, ta sẽ tặng ngươi một bộ
Tu La chiến y trung phẩm tiên khí.” Nhìn Tề Hoan đột nhiên bình tĩnh,
trong lòng quỷ bà bà cũng lộp bộp xuống, bà ta đời này giết người vô số, thật vất vả mới có được một nữ nhi, nhưng nữ nhi duy nhất lại bị đối
thủ giết hại, hiện tại chỉ còn lại một cô cháu gái, mặc dù trong mắt
người ngoài bà ta cực kỳ thích giết chóc, nhưng đối với thân nhân duy
nhất của mình, bà ta cực kỳ sủng ái.
Thật không ngờ lần này tiểu nha đầu kia thấy bà bị thương, lại len
lén chuồn đi nói muốn báo thù cho bà. Lúc mới đầu lão quỷ bà bà còn cảm
thấy may mắn trong lòng, mặc dù mình bị Tề Hoan đánh trọng thương, nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là tu sĩ Kết Đan kỳ, cháu gái mình dù không bì
được với Tề Hoan, nhưng nó đã học được bảy tám phần bản lĩnh của mình,
đối phó với Tề Hoan hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng không ngờ tới cháu gái mình lại thất thủ bị bắt, một mặt quỷ bà bà không muốn thả Hoa Kiền Tử, mặt khác lại muốn mạng của cháu gái
mình, cuối cùng đành đem bộ trung phẩm tiên khí mình có được nhờ trăm
năm trước phục vụ quên mình ra làm vật trao đổi.
Bà ta tin rằng, chỉ cần là tu sĩ liền không cản được sự hấp dẫn của
tiên khí, càng đừng nói đến Tề Hoan mới chỉ là tu sĩ Kết Đan kỳ, có thể
căn bản chưa từng nhìn thấy chiến giáp cấp bậc tiên khí.
“Tiên khí?” Tề Hoan cười lạnh, “Lúc ta vừa mới vào sơn môn, hướng sư
phụ đòi lễ vật, sư phụ đã liền đem Lưu Ly tháp hạ phẩm tiên khí tặng cho ta, ngươi cho là ta thiếu sao?” Dĩ nhiên, Tề Hoan đã xóa đi chuyện nàng vì sợ chết mà không dám cầm Lưu Ly tháp, bây giờ suy nghĩ lại lúc ấy
thật đúng là tiểu hài tử không hiểu chuyện, dù sao nó cũng là tiên khí
a!
Khi Tề Hoan vừa mới vào Tu Chân Giới, Hư Không Tử nói với nàng, cả
phái Thanh Vân số lượng tiên khí mặc dù không nhiều lắm, nhưng sư huynh
đệ bọn họ mỗi người trên tay cũng có ít nhất ba bốn vật. Hư Không Tử chỉ có một đồ đệ là nàng, mà lão đã vượt qua Thiên Kiếp, đại khái trong
khoảng một trăm năm sẽ phi thăng, đến lúc đó đồ trong tay hắn ngoại trừ
Tề Hoan thì có thể cho ai. Tề Hoan tu tiên căn bản không có ý định tranh bá thiên hạ, nàng chỉ nghĩ muốn sống lâu một chút, hưởng thụ cuộc sống
thoải mái thôi, nhưng xem ra là không thể rồi.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của quỷ bà bà sau khi nghe xong những lời mình
nói, Tề Hoan hảo tâm bổ sung một câu, “Nói cho ngươi biết một chuyện, sư phụ ta tên là Hư Không Tử.” Phất tay ném ra một quả cầu sét mang theo
hồng quang, quỷ bà bà vẻ mặt sợ hãi trong màn sương mù xanh biếc kia
nháy mắt liền biến mất.
“Mỹ nhân, nàng quá vọng động rồi. . . . . . .” Xích Dực nhìn hình ảnh quỷ bà bà cứ như vậy biến mất, thì mang vẻ mặt ‘trẻ con không thể dạy’
nhìn Tề Hoan.
“Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, cháu ngoại bà ta
còn đang ở trong tay ta, sợ cái gì!” Tề Hoan bĩu môi, nàng cũng nhìn
thấy vẻ mặt sợ hãi cùng do dự của lão thái bà lúc cuối khi nàng nói ra
tên sư phụ, nếu như bà ta thật sự không có biện pháp khiến Hoa Kiền Tử
trở về như cũ, thì bà ta kia nhất định sẽ phải chết. Dù sao Khoa Bình bá bá đã nói, chỉ cần người thi thuật chết, thì quỷ thuật trên người Hoa
Kiền Tử nhất định có thể giải.
“Ai, nàng không gia nhập ma đạo, quả thực là có lỗi với Vô Thượng
Thiên Ma của chúng ta a!” Xích Dực lại bắt đầu một loạt các lời khuyên
cũ, “Nếu nàng gia nhập Thiên Ma Môn, ta sẽ tặng Lão Đại cho nàng.”
Tề Hoan liếc qua Xích Dực một cái, vỗ vỗ vai hắn: “Nếu như ngươi chuyển qua phái Thanh Vân, ta sẽ gả cho ngươi.”
“. . . . . . . Nàng so với ta càng độc ác hơn nha.” Xích Dực nhìn Mặc Dạ vẫn không phản ứng như cũ, vội vàng giữ khoảng cách với Tề Hoan. Hắn căn bản không nên khảo nghiệm độ mặt dày của Tề Hoan mà, sự thật chứng
minh là trình độ vô sỉ của Tề Hoan so với hắn tuyệt đối chỉ có hơn chứ
không có kém.
Sau khi kích thích Xích Dực tới lùi vào trong góc, Tề Hoan đứng lên
phủi phủi mông đi tới bên cạnh Mặc Dạ, “Này, ngươi tới chỗ này làm gì
vậy?” Mặc dù hắn vừa mới cứu nàng một mạng, trong lòng nàng cũng có cảm
kích, nhưng nàng cũng không quên nam nhân này có bao nhiêu vô sỉ, lần
trước hắn ném mình vào trong Địa Võng, cho đến nay trong lòng Tề Hoan
vẫn còn sợ hãi đấy, nếu như có thể thì bọn họ không nên đồng hành cùng
nhau thì tốt hơn.
“Tìm đồ.” Mặc Dạ đem Ti Không Lăng quấn trên ngón tay đưa cho Tề
Hoan, Tề Hoan thò tay lấy đi thế nhưng lại phát hiện Ti Không Lăng ở
trên tay hắn kết thành vài cái nơ con bướm, nàng liếc Mặc Dạ một cái
nhận mệnh bắt đầu gỡ.
“Tìm cái gì?” Tề Hoan không nhịn được giật giật hai cái, phát hiện nơ con bướm đã biến thành nút chết. Nàng không còn cách nào khác hơn là
kéo ngón tay thon dài của Mặc Dạ ra rồi kiên nhẫn ngồi gỡ.
“Nói nhảm, ai mà không đến tìm bảo bối chứ.” Tề Hoan tức giận lầm bầm hai tiếng.
“À, vậy nàng đến tìm cái gì?” Trong lúc Tề Hoan không phòng bị, Mặc Dạ chiếm quyền chủ động, dễ dàng chuyển đề tài.
“Ta nghe nói, Tuyệt Kiếm mấy trăm năm trước từng chiếm được một con Tiên Thiên Hỏa Linh?”
“Ừ.”
“Vật kia ở chỗ nào?”
“Nàng cho là ta biết?” Mặc Dạ dừng một chút, ngữ điệu vững vàng nói tiếp.
“Dù sao ngươi cũng làm đệ tử ở Thiên Kiếm Môn một thời gian ngắn mà,
có mỗi chuyện này mà không biết, vậy thì ngươi ở Thiên Kiếm Môn làm gì?” Tề Hoan thản nhiên nói.
“. . . . . . . Nàng muốn Tiên Thiên Hỏa Linh?” Vì phòng ngừa bị giọng điệu của Tề Hoan kích thích, Mặc Dạ tiếp tục nói sang chuyện khác.
“Không chỉ một cái. . . . . . Ai. . . . . . .” Vừa nhắc tới chủ đề
Tiên Thiên Linh Vật, Tề Hoan lập tức như quả bóng bị xì hơi, tiền đồ mù
mịt a, đời này làm sao có cơ hội làm thần tiên đây!
“Cực Uyên có Tiên Thiên Thủy Linh, trong Loạn Thế Các giữ một con
Tiên Thiên Thổ Linh, Tiên Thiên Hỏa Linh ba trăm năm trước đã bị Tuyệt
Kiếm đưa cho Phật tu giấu trên đỉnh Thiên Hòa.” Mặc Dạ thay Tề Hoan chỉ
ra chỗ của từng con một.
“Còn Tiên Thiên Mộc Linh ở đâu?” Trong lòng Tề Hoan vui mừng, vội vàng hỏi tiếp.
“Ở Thiên Ma Môn.”