“Sư muội. . . . Ách. . . . . Cái kia. . . . . .” Mấy vị trưởng lão
Thục Sơn cùng Khinh Sắc đi trước, Tề Hoan cùng mấy người Đông Nguyên đi
phía sau, nếu dựa theo bối phận thì Tề Hoan phải đi đằng trước mới đúng, nhưng nàng suy tính một chút, phát hiện cái vị tộc trưởng Yêu tộc này
có lẽ cũng không biết mình bối phận cao.
Có điều ở địa bàn của người ta, nên thấp giọng một chút, ai bảo mình
thực lực không cao, cho nên Tề Hoan rất vui vẻ để mấy người Thục Sơn đi
trước.
“Muội tên là Tề Hoan sao?” Lần trước khi Hư Không Tử đại náo Thục Sơn,
Đông Nguyên đã biết thân phận của nàng rồi, lúc nhìn về phía Tề Hoan hắn không khỏi lúng túng.
“Tề Hoan, muội. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?”
“Bị sư phụ đày tới đây. . . . . .” Cũng không thể ở trước mặt tộc
trưởng Yêu tộc nói mình tới đây trộm sách a, Tề Hoan dùng lời nói tương
đối uyển chuyển. Có điều Đông Nguyên thấy Tề Hoan giống như không muốn
nói thật với mình, hắn khó khăn nở nụ cười, trong mắt ẩn chứa mất mát.
Đối với chuyện vì sao Tề Hoan lại xuất hiện trong núi Cửu Trọng Yêu,
mấy vị trưởng lão Thục Sơn cũng hết sức tò mò, vừa rồi nghe Đông Nguyên
cùng Tề Hoan nói chuyện bọn họ đều dỏng tai nghe, căn bản không ai tin
tưởng Hư Không Tử sẽ đem đồ đệ bảo bối của mình ném tới địa bàn của Yêu
tu, về phần vì sao người ta lại tới nơi này, bọn họ mặc dù hiếu kỳ, song Tề Hoan không nói thì bọn họ cũng không cố hỏi.
Khinh Sắc nhiều lần quay đầu lại, có vẻ hứng thú ngó nhìn Tề Hoan hồi lâu.
Đi tới địa bàn Yêu tộc, Tề Hoan mới biết cái gì gọi là khí thế, nhìn
dọc đường bọn họ đi, bất luận gặp gỡ kẻ nào, tất cả đều hướng Khinh Sắc
quỳ lạy hành lễ, trong ánh mắt những Yêu Tu kia nhìn Khinh Sắc đều không che dấu sự thành kính, Tề Hoan cảm thán, Khinh Sắc mê hoặc lòng người
quả là người bình thường không thể so sánh được. Nếu ở hiện đại, thấp
nhất cũng là người lãnh đạo tôn giáo a!
Nhờ Khinh Sắc dẫn đường, đoàn người rất nhanh liền xuyên qua rừng
rậm, ngoài dự liệu của Tề Hoan, Cửu Trọng Lâu lại được xây trên một ngọn núi trọc bên ngoài khu rừng. Nói là trọc bởi vì trên núi thậm chí cả
một gốc cây ngọn cỏ đều không có, núi đá tối như mực, không biết làm
bằng vật liệu gì.
Dĩ nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Tề Hoan, mấy vị trưởng lão Thục Sơn
nhìn Cửu Trọng Lâu, ở sâu trong mắt đều không che dấu được sự kinh ngạc, trong giới Tu Tiên tranh nhau vỡ đầu mới có được một khối Hắc Hải Trầm
Tinh nhỏ bằng bàn tay, thế mà ở chỗ này lại có một ngọn núi lớn như vậy.
Hơn nữa cả tòa Cửu Trọng Lâu hình như đều là dùng Hắc Hải Trầm Tinh
xây nên, ngẩng đầu nhìn lên, tòa Cửu Trọng Lâu cao không thấy đỉnh, mấy
vị trưởng lão Thục Sơn lúc này mới hiểu cái gì gọi là tài đại khí thô (ý chỉ: nhà giàu lắm của)
“Tòa lâu này. . . . . .” Tề Hoan đưa tay chọt vào vách tường phát ra
ánh sáng màu đen, tòa lâu này mặc dù thoạt nhìn to lớn, hơn nữa làm cho
người ta cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng Tề Hoan lại nhận thấy vô cùng
quỷ dị, lúc nhìn tòa lâu này, chung quanh giống như không hề có một tia
sáng có thể tới gần.
“Tề Hoan tiểu thư nhìn ra cái gì sao?” Khinh Sắc đứng trước lầu, quay lại nhìn về phía Tề Hoan, rất mong đợi câu trả lời của nàng.
“Thật không bền chắc a!” Tề Hoan vốn tò mò về vật liệu xây nên tòa
lâu này, ai biết được lấy ngón tay vừa đâm một cái liền thủng, đây cũng
quá khoa trương đi, vật liệu gì mà mới lấy tay đã có thể đâm thủng a!
Tòa lâu này. . . . . Có thể bền chắc sao! Đây là ý nghĩ duy nhất trong
đầu Tề Hoan.
. . . . . . . . .
“Ách. . . . . Cũng tàm tạm, ta ở đây mấy trăm năm, đến nay nó cũng
không có đổ.” Trong nháy mắt trên gương mặt tinh xảo tuyệt diễm của
Khinh Sắc hiện lên một tia cứng ngắc, hắn chính là nghĩ vỡ đầu cũng
không đoán ra được Tề Hoan sẽ nói như vậy.
Mấy vị trưởng lão Thục Sơn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời
quay đầu, mấy đệ tử Thục Sơn đứng gần nàng đều bước sang chỗ khác, thề
không đứng cùng một chỗ với Tề Hoan.
“Tộc trưởng, ngài đã trở lại.” Đi theo Khinh Sắc vào sâu bên trong
Cửu Trọng Lâu, một thân ảnh màu hồng không biết từ chỗ nào nhẹ nhàng
lướt qua. Đi thẳng tới trước mặt Tề Hoan, thân ảnh kia mới ngưng tụ
thành dáng vẻ của một nữ nhân.
Tề Hoan cẩn thận nhìn hồng y nữ tử kia, vẻ ngoài rất thanh tú, ở trước
mặt Khinh Sắc thanh tú có thể được xem là không tệ, tiếc nuối duy nhất
là một con mắt của nàng hình như bị mù. Hơn nữa Tề Hoan còn phát hiện
nàng vậy mà lại không mặc y phục, toàn thân được quấn trong một tấm sa
bố (*) màu đỏ, trên tấm vải thêu một con Chim Lửa mà nàng chưa
từng nhìn thấy bao giờ. Tề Hoan nhìn thoáng qua, cảm thấy con Chim Lửa
kia giống như đang sống, toàn thân đều tản ra ngọn lửa.
(*) sa bố: nghĩa là vải thưa, vải kiểu băng gạc, (giống như vải quấn xác ướp đó ^.^)
“Lưu Nhiễm, mấy vị này là Thục Sơn đạo hữu, vị này là Tề Hoan tiểu
thư. . . . . Đến từ phái Thanh Vân.” Khinh Sắc đặc biệt cường điệu ba
chữ phái Thanh Vân, mặc dù Tề Hoan không biết tại sao Khinh Sắc biết
mình từ đâu tới, nhưng sau khi Khinh Sắc nói xong câu đó, thần sắc của
Lưu Nhiễm kia rõ ràng có chút kích động.
“Thanh Vân đạo hữu, ta là Lưu Nhiễm.” Lưu Nhiễm trực tiếp bỏ qua mấy người phái Thục Sơn, chỉ nhìn một mình Tề Hoan.
Ánh mắt của nàng làm cho Tề Hoan cảm thấy đặc biệt nhiệt tình, vô sự
mà ân cần, không phải lưu manh thì cũng là trộm cướp, mặc dù Tề Hoan
không biết mình có chỗ nào đáng giá khiến người ta coi trọng, song vẫn
phải cẩn thận một chút.
“Lưu Nhiễm, ngươi đi tiếp đãi vị khách quý kia đi.” Khinh Sắc hướng
về phía Lưu Nhiễm gật đầu, xoay người cười cười mang theo mấy vị trưởng
lão Thục Sơn đi về phía trước.
“Phái Thanh Vân mấy năm nay vẫn tốt chứ?” Cửu Trọng Lâu cũng không xa hoa như trong tưởng tượng của Tề Hoan, đồ dùng bên trong tất cả đều do
thứ đá màu đen kia tạo thành, Lưu Nhiễm mang theo Tề Hoan đi trên một
con đường nhỏ tối đen không thấy cuối, mặc dù hai bên đường đều có những viên dạ minh châu lớn nhỏ, nhưng vẫn không đủ ánh sáng.
“Hoàn hảo. . . . .” Mặc dù không biết ‘mấy năm’ này chỉ bao nhiêu
năm, nhưng từ vẻ tang thương trong giọng nói của Lưu Nhiễm, hiển nhiên
là chỉ rất nhiều năm, khi đó Tề Hoan còn không biết đang ở chỗ nào,
nhưng dường như người trong phái Thanh Vân đều sống không tồi.
“Tề Hoan tiểu thư biết Linh Vân Tử không?” Lưu Nhiễm đột nhiên dừng
bước, xoay người, vẻ mặt mang theo vài phần mong đợi nhìn Tề Hoan.
“Linh Vân Tử?!” Tề Hoan tròn xoe mắt, cái vị trước mắt này. . . . . . sẽ không phải cùng sư điệt đầu gỗ kia có quan hệ tương đối đặc thù gì
đó chứ ~~~ thì ra đầu gỗ cũng biết yêu a.
Tề Hoan lần nữa nhìn sắc mặt Lưu Nhiễm, cảm thấy suy đoán của mình có 80% khả năng. Khi một nữ nhân nhắc tới người mình thích, vẻ mặt kia Tề
Hoan tuyệt đối không nhìn lầm. Chẳng qua trong biểu lộ của Lưu Nhiễm có
thêm vài phần đau đớn, một phần chờ đợi.
“Ách. . . . . . Ngươi cùng Linh Vân Tử có quen biết?” Tề Hoan nhíu
mày, mặc dù hiếu kỳ, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt Lưu
Nhiễm, câu hỏi phải uyển chuyển một chút.
Lưu Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt có chút sương mù, giống
như đang hồi tưởng lại cái gì, “Chúng ta ba trăm năm trước ở trên núi
Côn Luân có gặp nhau.”
Ba trăm năm trước, nàng là tiểu yêu không hiểu chuyện, hắn là đệ tử
tinh anh phái Thanh Vân vừa mới tu luyện thành công, vốn không nên quen
nhau vậy mà cố tình hai người lại gặp nhau. Chẳng qua, chuyện này sau đó đã vượt quá phạm vi thừa nhận của bọn họ. Cuối cùng nàng bị Yêu tộc
mang về núi Cửu Trọng Yêu, hơn nữa bị buộc phải thề, cả đời không ra
khỏi núi Cửu Trọng Yêu nửa bước.
Trưởng lão Yêu tộc nói, nếu như Linh Vân Tử dám bước vào núi Cửu Trọng Yêu nửa bước, hắn chắc chắn phải chết.