Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Mình rời khỏi Ma giới thế nào, Tề Hoan không hề có ấn tượng, nàng chỉ biết là, khi nàng tỉnh lại thì đã ở Tiên giới rồi.
Chủ yếu là do chiếc xe Thiên Khuê đưa
cho rất dễ làm người ta chú ý, cho nên sau khi đến Tiên giới, Mặc Dạ đã
đổi phương tiện, lúc Tề Hoan mở mắt, bọn họ vừa đi qua Quan Vân Giản.
Sau khi Hoả Nha không còn, ở Quan Vân
Giản có một Thiên Tướng mới đóng giữ, nhưng thời điểm Mặc Dạ đưa Tề Hoan đi qua nơi này, gã căn bản không hề phát hiện ra chút bất thường gì.
Cảm giác mềm mại trên mặt đánh thức Tề
Hoan vẫn còn trong giấc mộng, nàng mở hai mắt mê man phát hiện Mặc Dạ
đang sờ mặt mình, Tề Hoan không chút khách khí đưa bỏ tay hắn vào miệng, dùng sức cắn, đổi lại Mặc Dạ chỉ cười khẽ.
“Nha, sư thúc tổ, người cuối cùng cũng
tỉnh ngủ rồi, người không sao chứ?” Thuần Vũ bâu lại, vẻ mặt lo lắng.
Tiểu hồ ly ngồi trên đầu hắn, tỏ vẻ trẻ con không thể dạy. Cũng chỉ có
đứa trẻ này mới có thể tin được lời Mặc Dạ nói.
Tề Hoan há hốc mồm, quay đầu nhìn về phía Mặc Dạ.
Mặc Dạ ôm lấy Tề Hoan, vô cùng nhỏ giọng nói bên tai nàng, “Ta nói với hắn, nàng không hợp thủy thổ. . . . . . .”
“. . . . . . cũng được.” Tề Hoan hơi lúng túng trả lời.
“Nương tử, tố chất thân thể của nàng phải bồi bổ thêm thôi.” Mặc Dạ lại thấp giọng nói một câu bên tai nàng.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ bé của Tề Hoan lại đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ, cùng hắn chiến tranh lạnh.
“Bây giờ chúng ta định đi đâu?” Tuy nói
bọn họ định tham gia hôn lễ của Tiểu Ngân, hoặc nói là đi gây chuyện. . . . . . . Nhưng trước mắt vẫn còn cách hôn lễ mấy ngày, Tề Hoan đúng là
không biết mình nên đi chỗ nào.
“Nếu không có chuyện gì, vậy đến chỗ mẹ ta một chút đi.” Tiểu hồ ly vẫn gục trên đầu Thuần Vũ đột nhiên mở miệng.
“Ngươi biết Cửu cô nương ở đâu sao?” Cửu cô nương ở Tiên giới vẫn luôn thuộc hàng cao nhân ẩn sĩ, căn bản không
ai biết được chỗ ở cụ thể của bà, cũng có rất ít người biết được tu vi
của bà đã đạt đến tầng nào thứ nào rồi.
Nhưng tu vi lúc trước của bà đã cao hơn một bậc so với đám Tiên Tôn kia, hiện giờ e rằng còn kinh khủng hơn.
“Ừ, bà ấy muốn mời ngươi đến một
chuyến.” Tiểu hồ ly và mẹ nó cũng không thân thiết, không biết vì sao
Tiểu Hồ Ly không có cách nào nảy sinh cảm tình với bà. Vốn bà ấy chưa
từng can thiệp đến cuộc sống của tiểu hồ ly, chỉ có lần trước khi tiểu
hồ ly sắp hồn phi phách tán, bà mới ra tay giúp nó một lần, để Mặc Dạ có thể tìm được hồn phách của nó.
Mặc dù không biết tại sao bà ấy lại muốn gặp Tề Hoan, nhưng theo suy đoán của nó chắc hẳn cũng không phải chuyện gì xấu.
Tề Hoan suy nghĩ một chút, nhất thời
cũng không tìm được nơi nào tốt hơn để đi, đành gật đầu đồng ý đi gặp
Cửu cô nương. Mặc Dạ cũng không sao cả, Tề Hoan nói đi đâu, hắn đều bày
ra bộ dạng dễ thương lượng.
Tiểu hồ ly bày ra một truyền tống trận
đặc thù, rồi đi vào trước. Chờ đến khi nhóm người Tề Hoan và Mặc Dạ cũng bước vào, truyền tống trận kia mới từ từ biến mất.
Nơi truyền tống đến là trong một ngọn
núi, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, cảm giác mây mù nhiều đến mức
không biết làm thế nào. Nhưng những thứ sương mù này có chút khác biệt
so với những nơi khác, nó giống với linh khí. Mặc Dạ tu luyện không cần
linh khí, cho nên xung quanh người hắn không có chút sương mù nào, xung
quanh Tề Hoan cũng rất ít sương mù, chỉ có Thuần Vũ, trên thực tế là bị
sương trắng bao quanh.
Trong núi này linh khí vô cùng đầy đủ,
trên con đường nhỏ duy nhất cũng có thể nhìn thấy vô số loại kỳ hoa dị
thảo hiếm thấy ở Tiên giới. Nếu không phải Tề Hoan đã trịnh trọng cảnh
cáo, thì Thuần Vũ suýt nữa đã muốn đóng gói cả đỉnh núi của nhà người ta mang đi.
Trong núi này mặc dù có không ít thực
vật, nhưng không có bất kỳ loại động vật nào sống ở đây, ngay cả tiếng
chim hót Tề Hoan cũng không nghe thấy. Thật vất vả mới bò được lên giữa
sườn núi, trên sườn núi có một tấm ván gỗ rộng nửa thước dài một thước
lẻ loi trơ trọi dựng đứng giữa đống đá.
Trên ván gỗ chỉ có năm chữ: Tự tiện xông vào, giết!
Tề Hoan mới nhìn thoáng qua năm chữ kia
đã cảm thấy một luồng sát khí phả vào mặt, giống như có một thanh đao
sắc bén đâm về phía nàng vậy. Tề Hoan cả kinh, không nhịn được lùi về
hai bước, cuối cùng bị Mặc Dạ kéo lại. Còn Thuần Vũ và Tiểu Hồ Ly đều
không có chút phản ứng nào.
Là ảo giác sao? Tề Hoan ngẩng đầu nhìn
Mặc Dạ, Mặc Dạ cảm nhận được ánh mắt của nàng, cúi đầu nhìn nàng cười
cười, “Sau khi có lĩnh vực là có thể lĩnh ngộ cảnh giới, những chữ này
chính là một cách thể hiện của cảnh giới.”
Ai. Tề Hoan thở dài. Lĩnh vực xuất hiện
là do nàng làm bậy làm bạ, trời mới biết đến lúc nào nàng mới có thể
lĩnh ngộ cảnh giới. Nếu sau này ngày ngày bị sét đánh, nói không chừng
thật sự có thể phát hiện ra cái gọi là cảnh giới kia.
“Chúng ta có phải báo trước cho mẹ ngươi một tiếng không?” Dù sao nơi này cũng dựng lên một tấm bảng, cho dù bọn họ được mời tới thì cũng nên làm theo quy củ của Cửu cô nương.
“Không cần.” Tiểu hồ ly lắc lắc cái đuôi.
“Vậy được rồi.” Ba người một hồ tiếp tục lên đường, đi chưa được mấy bước, liền phát hiện có hai người từ xa đi
tới, một nam một nữ, tướng mạo gần giống nhau, mi tâm đều khắc một ấn ký hình đóa hoa, trên người mặc bạch y, lúc đi lại có sương trắng bao phủ
quanh người, rất có tư thái thần tiên. Chỉ là gương mặt quá đẹp, nhìn
dung mạo và khí tức thì có lẽ hai người này đều là hồ tiên.
Một nam một nữ nhìn thấy đám người Tề Hoan liền liếc nhìn nhau một cái, rồi bước đi nhanh hơn.
Sau khi đi tới trước mặt Tề Hoan, nàng kia đánh giá trên dưới Tề Hoan một lần, lúc này mới mở miệng, “Ngươi là Tề Hoan?”
Tề Hoan gật đầu, không để ý đến tư thái cao ngạo của nàng ta.
“Đi thôi, sư phụ muốn gặp ngươi.” Thấy
mấy người Mặc Dạ cũng muốn đi theo, nàng ta liếc một cái, “Mấy người các ngươi không cần đi theo, sư phụ không nói muốn gặp các ngươi.” Mặc Dạ
nhướn nhướn mày, không nói gì. Tiểu hồ ly mở to hai mắt, cũng không nhìn ra vui hay buồn.
Được rồi, nàng cũng không sợ bị người ta lừa bán, một mình thì một mình, bỏ đám Mặc Dạ ở lại, Tề Hoan một mình đi cùng họ.
“Mặc dù không biết các ngươi làm sao tìm được đến đây, nhưng một lát nữa nhìn thấy sư tôn, ngươi tốt nhất nên
tôn kính một chút. Loài người các ngươi luôn lắm toan tính, đừng có dùng chúng lên người sư tôn.” Trên đường đi, nàng kia bắt đầu tiến hành dạy
dỗ Tề Hoan. Tề Hoan nghe nàng nói, khóe miệng hơi co quắp.
Vị này, hình như rất có thành kiến với
con người a. Nam nhân bên cạnh ngược lại, ngay cả nhìn cũng không thèm
nhìn Tề Hoan đến một cái, hoàn toàn không quan tâm. Vừa nãy khi hắn
không cẩn thận liếc nàng một lần, thế nhưng lại lộ ra thần sắc ảo não,
hắn ảo não cái gì chứ!!
Đi lên đỉnh núi, Tề Hoan hơi kinh ngạc
nhìn cảnh sắc trước mắt. Phía sau ngọn núi còn có một cái hồ, nhưng nước trong hồ vô cùng quái dị, một bên trong suốt, một bên đen tuyền, cùng ở chung một dòng, nhưng lại không hòa vào nhau.
Bên cạnh hồ nước, có một cung điện xây theo phong cách cổ xưa, diện tích không nhỏ, chỉ là hơi có vẻ thanh lãnh.
Bị dẫn vào trong điện, Tề Hoan phát giác ra có đến ba người ở bên trong, nhìn thấy Tề Hoan, trên mặt bọn họ tỏ
vẻ kinh ngạc. Tề Hoan cũng bị sợ hết hồn, không phải nói Tiên giới tổng
cộng chỉ có bốn Thần Tướng sao, sao ở nơi này đã có ba người?
Hơn nữa, ba vị này không phải là người, mà là yêu.
“Ngươi là Tề Hoan?” Tề Hoan vừa tới
không bao lâu, cửa chính trong điện đột nhiên mở ra, một con Thất vĩ hồ
toàn thân trắng như tuyết dáng vẻ ưu nhã bước ra từ trong điện.
“Đúng là ta.”
“Mời vào.” Nó nhìn lướt qua ba người bên cạnh, “Các ngươi chờ đã.”
Giọng nói kia, vẻ mặt kia, thái độ cao
nhân nhất đẳng kia khiến cho Tề Hoan không nhịn được tặc lưỡi hít hà, mà ba người nọ lại vô cùng ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài, dáng vẻ cung
kính.
Cửu cô nương cũng không thay đổi, vẫn
một thân áo đen, mang một chiếc khăn che mặt màu đen. Có điều hơi thở
trên người bà lại làm cho Tề Hoan cảm thấy cực kì không thoải mái, giống như. . . . . . . Sát khí bức người.
“Ngồi đi.” Cửu cô nương nửa ngồi nửa dựa trên chiếc giường mềm mại trong điện, không đứng dậy, chỉ khoát tay áo
với Tề Hoan, giọng nói có mấy phần già nua.
Con hồ ly trắng kia chạy về bên cạnh Cửu cô nương, sau đó nằm dưới chân giường không nhúc nhích.
Mặc dù mọi người cũng coi như quen biết, nhưng nhìn thấy Cửu cô nương, Tề Hoan thật sự không biết nên nói cái gì.
Cửu cô nương cũng không để Tề Hoan phiền não quá lâu, bà hơi nhích người một chút, chậm rãi mở miệng, “Khụ khụ,
vốn ta không định tìm đến ngươi, có điều, chuyện này trừ ngươi ra sợ
rằng không ai có thể làm được.”
“Hả?” Tề Hoan hơi khó hiểu.
“Chuyện về đất Phong Thiện, ngươi đã nghe nói chưa?”
Lại là đất Phong Thiện, Tề Hoan ngẩng
đầu nhìn vào mắt Cửu cô nương, phát hiện ra đôi mắt của Cửu cô nương
không biết đã biến thành màu đỏ như máu từ bao giờ.
Dường như nhận thấy sự biến đổi của bản
thân, Cửu cô nương đưa tay lên che mắt, sau khi bà thả tay xuống, cặp
mắt kia lại trở về nguyên trạng, “Vốn ta phải tự mình đi xử lý chuyện
này, nhưng thời gian của ta không còn nhiều, mà đất Phong Thiện lại có
mấy phần liên quan tới ngươi, nói vậy, ngươi cũng có thể có hứng thú.”
“Mời nói.” Mặc dù trong lòng cảm thấy tò mò về sự thay đổi trên người Cửu cô nương, nhưng tin tức về đất Phong
Thiện quan trọng với Tề Hoan hơn.
“Ta hy vọng, ngươi có thể tìm được đất Phong Thiện, mở ra cấm chế trên đó.”
“Tại sao phải làm như vậy?” Tề Hoan ít nhiều cảm thấy khó hiểu, Cửu cô nương thì có liên quan gì tới đất Phong Thiện.
“Đất Phong Thiện vốn không nên xuất hiện vào thời điểm này, nếu không phải phái Thanh Vân số mệnh quá cao, có
thể áp chế đất Phong Thiện, thì đệ nhất Thần Tướng kia e rằng trong mấy
chục vạn năm nữa cũng không thể thành Thần.”
Trong lời Cửu cô nương nói vậy mà còn liên quan đến đệ nhất Thần Tướng. Tề Hoan không nhịn được nhíu mày.
“Hắn thành Thần thì sẽ có chuyện không tốt gì xảy ra sao?”
“Sau khi hắn thành Thần thì chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là giết ngươi, sau đó nắm Lục Đạo trong tay.”
“. . . . . . . .” Vấn đề này, quả nhiên là cực kì nghiêm trọng.
“Người thống trị lục đạo, cũng không
phải ai cũng có thể khai mở giống như ngươi, nếu lúc trước ngươi không
chết, thì bây giờ ngươi chính là lục đạo chí tôn rồi. Viễn cổ chôn vùi,
thần vị khan hiếm, người đầu tiên thành Thần sẽ trở thành chí tôn, lợi
ích khi nắm được lục đạo trong tay không phải là thứ mà ngươi có thể
tưởng tượng.” Ánh mắt Cửu cô nương vẫn dừng lại trên người Tề Hoan, phát hiện nàng không cho là đúng, khóe miệng bà dưới chiếc khăn khẽ nhếch
lên.
“Giết ta xong liền có thể nắm lục đạo trong tay sao?”
“Không, thành Thần rồi sau đó giết ngươi thì mới có thể đoạt được số mệnh trên người ngươi.”