Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 98: Chương 98: Hãm hại?!




Edit: Khuê Loạn

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Hắn đối với ngươi chẳng qua chỉ là mới mẻ mà thôi, rất nhanh sẽ vui vẻ cùng nữ nhân khác, không chút lưu tình vứt bỏ ngươi.” Thùy Lệ im lặng một hồi, rốt cục nói một câu, rồi quay người bỏ đi.

Tề Hoan nhìn bóng lưng của Thùy Lệ, nàng ta thật sự đang nói đến Mặc Dạ sao?

Ở Mặc phủ ngây người gần ba tháng, Tề Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chẳng lẽ Mặc Dạ không biết mình mất tích sao, tại sao vẫn không đến tìm nàng? Cho dù phụ thân hắn tới bây giờ vẫn chưa gây khó dễ cho Tề Hoan, nhưng trong lòng Tề Hoan luôn cảm thấy có chút không thật, chỉ là cảm giác, nhưng chính cảm giác này đã từng cứu Tề Hoan mấy lần.

Vốn bình thường Tinh Hoàng còn đến thăm nàng mấy lần, nhưng một tháng trước, không biết đã xảy ra chuyện gì, Tinh Hoàng và Mặc Ngự vội vã rời khỏi Mặc phủ, hiện tại ở Mặc phủ, địa vị cao nhất chính là nữ quản gia Thùy Lệ.

Thùy Lệ không lại gần Tề Hoan, cũng không nói chuyện với nàng nữa, tất cả dường như đều bình thường.

Ma giới cũng có bốn mùa, lúc này có thể coi như đầu đông, Tề Hoan vốn sợ lạnh, cho nên rất ít khi ra khỏi phòng, cả ngày đều cuộn mình trong chăn nằm ngủ, về phần nóc nhà bị thủng kia, không biết từ lúc nào đã được Thùy Lệ phái người làm lại. Đối với Tề Hoan bây giờ, có thể ngủ một giấc thật ngon đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Hôm nay, đến giữa trưa, Tề Hoan vừa bò dậy từ trên giường, mặc áo đơn, bọc trong chăn bông dầy cộm, nghe thấy nội viện có chút huyên náo.

Bình thường chỉ cần có Thùy Lệ, mấy nữ nhân trong viện căn bản không dám lớn tiếng, lần này xảy ra chuyện gì đây?

Tề Hoan kéo chăn, hơi ngạc nhiên đẩy cửa sổ ra, thăm dò tình hình bên ngoài.

Nàng thấy Thùy Lệ mang theo một tiểu cô nương thấp hơn nàng một cái đầu đi vào nội viện, Thùy Lệ đang nói chuyện cùng tiểu cô nương kia, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa. Đâu giống quản gia mặt lạnh, rõ ràng chính là một a di lương thiện.

Tất nhiên, Thùy Lệ cũng cảm thấy ánh mắt của Tề Hoan, nàng ta lạnh lùng nhìn lướt qua Tề Hoan, rồi vỗ vỗ sau lưng cô bé kia, dẫn nàng đi về phía lầu các bày trí sang trọng nhất trong nội viện.

Sau khi thân ảnh các nàng biến mất, Tề Hoan không lập tức đóng cửa sổ, mà tiếp tục nghe những nữ nhân trong nội viện lén nói chuyện với nhau.

“Nàng ta cũng là người mới tới sao?” Một người hỏi.

“Nghe nói là tiểu công chúa Tu La điện. Là thê tử gia chọn cho Nhị thiếu gia.” Một nữ nhân khác chen miệng vào nói.

“Không phải nghe nói Ám Huyết Tu La vương đem tiểu nữ nhi gả cho gia sao?”

“Không phải. . . . . . . Nghe nói là chọn cho Đại thiếu gia. . . . . . . . .”

Đám nữ nhân kia ríu rít nói chuyện, mỗi người đều nói không ngừng, làm Tề Hoan có chút đau đầu.

Đóng cửa sổ, lần đầu tiên nàng biết đến, nữ nhân Thiên Ma giới cũng bát quái như vậy.

Có điều nghe những nữ nhân kia nói xong nàng cũng đã hiểu, tiểu cô nương kia rất có thể sẽ gả cho một trong ba phụ tử Mặc gia, hơn nữa địa vị của nàng ta rất cao, phụ thân là Ám Huyết Tu La vương, dựa theo địa vị, hẳn là cùng đẳng cấp với Mặc Dạ và Tinh Hoàng.

Nếu nàng ta muốn gả cho Mặc Ngự hay Tinh Hoàng, thì chuyện này sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Tề Hoan, Tề Hoan căn bản sẽ không cho là Mặc Dạ sẽ cưới vợ. Nàng mặc dù thích Mặc Dạ, nhưng cho tới bây giờ còn chưa muốn gả cho hắn. Thật ra thì Mặc Dạ nói Tề Hoan không tim không phổi cũng không phải không có đạo lý, Tề Hoan vẫn cho rằng, hai người ở cùng một chỗ hơn mười năm đã có thể ngày ngày ầm ỹ không ngừng, như bọn họ lại sống đến hơn mười hai mươi vạn năm đấy, nếu thật sự ngày nào cũng ở cùng một chỗ nói không chừng sẽ ghét nhau, chỉ cần thích đối phương là tốt rồi, cần gì ngày ngày phải đụng mặt.

Dĩ nhiên, lý luận này Tề Hoan chưa từng nói với Mặc Dạ, dù sao hai người họ còn chưa đến lúc thảo luận chuyện này, về phần sau này như thế nào, ai mà biết được. Nàng chỉ biết là, mình thích Mặc Dạ hơn tám trăm năm, mà Mặc Dạ cũng thích nàng lâu như vậy, thế là đủ rồi. Dĩ nhiên, trong thời gian hai người thích nhau, bất luận kẻ nào cũng không được xen vào, từ nhỏ Tề Hoan đã được giáo dục, căn bản không thể chịu được hành vi tam thê tứ thiếp của nam nhân, mặc dù chuyện này ở Thiên Ma giới thậm chí là Tiên giới đều rất bình thường.

“Con rắn này là sủng vật của cô sao?” Tề Hoan đem bản thân che kín, đứng ở ngoài phơi nắng, buổi trưa, ánh mặt trời dù không có nhiệt độ gì, nhưng không khí bên ngoài vẫn rất mới mẻ.

Huống chi Tề Hoan đã quá lâu không ra khỏi phòng rồi, chính nàng cũng thấy ngột ngạt. Khó có được khi tuyết rơi, có thể ra ngoài hóng mát một chút, ai ngờ, nàng vừa mang Tiểu Ngân ra ngoài không bao lâu, liền gặp được tiểu cô nương ở chủ lâu nội viện kia đi về phía nàng.

Nhìn người ta một thân quần áo lụa mỏng đơn bạc, nhìn mình áo bông tròn ủng, Tề Hoan không nhịn được ghen tỵ. Có một phụ thân thực lực cường hãn thật là tốt, có lẽ một ít xiêm y của nàng so với tất cả đồ trên người mình đều đáng giá hơn.

Tề Hoan quay đầu liếc nhìn tiểu cô nương kia, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn mang theo nụ cười ngọt ngào, lông mi thật dài, hai mắt thỉnh thoảng lóe ra tia sáng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận khẽ nhếch, thoạt nhìn vừa khả ái lại hồn nhiên.

“Nó là người khác nhờ ta nuôi.” Tề Hoan lễ độ cười cười, giải thích. Nàng sẽ không nuôi ra một con rắn khó ứng phó như vậy đâu, vô sỉ giống chủ nhân của nó, còn tham ăn hơn tiểu hồ ly, Tề Hoan tuyệt đối sẽ không cho rằng, mình cũng tham ăn hơn tiểu hồ ly.

“Ta có thể sờ sờ nó một chút không?” Cô bé dường như rất thích Tiểu Ngân, nàng ngẩng đầu rụt rè hỏi.

Tề Hoan nhún nhún vai không nói gì, nàng đáp ứng cũng vô dụng, ai biết được Tiểu Ngân có thể bất ngờ khó chịu quay đầu lại cắn tiểu nha đầu này một ngụm hay không, dù sao Tề Hoan cũng không ôm hy vọng nó sẽ lễ phép.

Tiểu nữ hài còn tưởng Tề Hoan đáp ứng rồi, ngồi xổm xuống vươn cánh tay trắng noãn từ từ xoa xoa Tiểu Ngân, ngoài dự tính của Tề Hoan, Tiểu Ngân lại không tránh né, mà biết điều để cho nàng ta sờ soạng thật lâu, sau đó mới vẫy vẫy đuôi bò đến bên chân Tề Hoan.

“Cô cũng là thê tử của Mặc thúc thúc sao?” Tiểu nữ hài ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn đống người tuyết bên cạnh Tề Hoan.

“Ngươi nói Mặc Ngự?” Tề Hoan ngẩng đầu nhìn tiểu nữ hài, hỏi.

“Đúng vậy a.”

“Ai nói cho ngươi ta là vợ hắn?” Tề Hoan cúi đầu tiếp tục nặn tuyết, hai quả cầu tuyết một lớn một nhỏ để chồng lên nhau, dùng linh thạch làm mắt và mũi, từ xa xa nhìn lại thấy một hàng người tuyết nhỏ đứng cạnh nhau trông thật đáng yêu.

“Thùy Lệ tỷ tỷ nói a!” Tiểu nữ hài thoạt nhìn rất thích người tuyết Tề Hoan nặn, cũng học Tề Hoan ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngó nhìn một hàng người tuyết.

“À. . . . . . Như vậy à. . . . . . . .” Hóa ra là bị hiểu lầm, Tề Hoan khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra lúc trước Thùy Lệ nói đến không phải ám chỉ Mặc Dạ, mà là Mặc Ngự.

Ánh mắt của nàng ta đúng là có vấn đề, nhiều nam nhân anh tuấn thì không thích, tại sao nhất quyết phải coi trọng một lão sắc lang, mắt mù a!

“Thùy Lệ tỷ tỷ hình như rất đau lòng, gần đây tinh thần cũng không tốt.” Tiểu nữ hài nhăn cái mũi nhỏ.

“Phải không.” Tề Hoan trong lòng cười lạnh, nàng ta thương tâm thì liên quan gì tới mình, nàng mới không nhàm chán đi giải thích quan hệ của mình và Mặc Ngự. Người khác kính nàng một thước, nàng kính họ một trượng, mà Thùy Lệ cùng nàng, không có bất kỳ giao tình nào. Nói khó nghe một chút, Thùy Lệ bỏ đá xuống giếng, nàng còn chưa tính đâu.

Đem một phòng hỏng đến cho nàng ở còn chưa tính, chuyện lần đó, nàng ta là quản gia trong nội viện sao lại có thể không biết, những nữ nhân trong nội viện kia sợ nàng ta như vậy, nếu không phải nàng ta gật đầu cho phép, trong phòng của mình há có thể xuất hiện một người đàn ông sao?! Tề Hoan chẳng qua không muốn truy cứu, nhưng không có nghĩa là chuyện gì nàng cũng không biết.

“Tỷ tỷ tên gọi là gì?” Thấy Tề Hoan không có phản ứng gì, tiểu nữ hài cũng không hỏi thêm nữa.

“Tề Hoan, còn ngươi?”

“Muội tên là Nhan Âm, tỷ tỷ, nơi này thật nhàm chán, chúng ta đi chơi có được không?” Nhan Âm nháy mắt, hơi có chút cầu xin nhìn Tề Hoan.

Nhan Âm vừa tới Mặc phủ, ai cũng không quen, những nữ nhân trong nội viện kia ai cũng biết nàng thân phận dọa người, căn bản không dám tới gần, mà Thùy Lệ tính tình lại lạnh lùng, cho nên Nhan Âm mới ở mấy ngày đã cảm thấy chán nản.

Nhưng lần nào Thùy Lệ cũng nói với nàng, không thể tùy tiện xuất phủ, cho nên mấy ngày nay nàng vẫn ở trong lầu các ngẩn người.

Mà Tề Hoan cũng sắp bị nghẹn tới phát bệnh, mặc dù nàng cũng coi như trạch nữ, nhưng ở một địa phương nhỏ ngây người lâu như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu. Sau khi tới thành Li Đô nàng còn chưa từng ra ngoài đi dạo. Nghe Nhan Âm nói vậy, liền có chút động tâm.

“Thủ vệ nơi này sẽ không để ta ra ngoài. . . . . . . .” Dù động tâm, nhưng Tề Hoan cũng không quên thân phận hiện tại của mình, nói dễ nghe là khách, nói khó nghe chính là kẻ bị cầm tù.

“Yên tâm, có muội ở đây rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm khó tỷ, huống chi hôm nay Thùy Lệ tỷ tỷ không có ở đây, chúng ta muốn đi ra ngoài không ai dám cản.” Nhan Âm vỗ vỗ ngực nói.

“. . . . . . . Được rồi, chúng ta chuồn êm ra ngoài đi dạo một vòng.” Nghĩ đến thân phận của Nhan Âm, Tề Hoan yên lòng gật đầu, lập tức trở về phòng đổi xiêm y, rồi mang Tiểu Ngân đi theo Nhan Âm ra phủ.

Quả nhiên, đi đường cũng không bị những thủ vệ dữ tợn kia ngăn trở, chỉ là lúc đến cửa, có một thủ vệ ý đồ muốn ngăn Tề Hoan lại, kết quả bị Nhan Âm mang danh hiệu phụ thân nàng ra hù dọa một chút liền xong, hai người vô cùng thuận lợi ra khỏi Mặc phủ.

Tề Hoan vì có thể ra ngoài, trong lòng vui vẻ, nên căn bản không có suy nghĩ sâu xa, tại sao hôm nay thủ vệ Mặc phủ lại lơi lỏng như vậy, vốn dĩ cứ hai bước lại có một tốp ba canh gác, nhưng hôm nay khi các nàng xuất phủ, căn bản là không gặp nhiều thủ vệ.

“Tề Hoan tỷ tỷ, muội nghe nói trong Li Đô thành nổi danh nhất chính là rượu Tiêu Hồn, chúng ta đi nếm thử đi!”

Nhan Âm nắm tay Tề Hoan, vẻ mặt thèm thuồng nhìn nàng, Tề Hoan nhìn vẻ mặt Nhan Âm, cảm thấy thật giống tiểu hồ ly, giống bộ dạng vật nhỏ kia khi nghe thấy có đồ ăn ngon, vốn còn có một tia đề phòng, nhưng bây giờ lại biến mất.

“Đi thôi”. Hai người thật vui vẻ đi tới tửu quán duy nhất trong thành, vừa đi vào, Tề Hoan đã ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm. Khi ở nhân gian, nàng thỉnh thoảng cũng theo sư thúc sư bá đi trộm rượu uống, nhưng mùi vị của những loại rượu kia căn bản là không thể so sánh với mùi rượu mà nàng vừa ngửi thấy.

“Thơm quá a.” Hai người đồng thời thở ra một tiếng.

“Hai vị cô nương tới đây là muốn uống rượu sao?”. Tửu quán này cũng không lớn lắm, bên trong trừ một chủ quán cũng không còn bất cứ kẻ nào, ánh sáng trong căn phòng hơi tối, chỉ bày bốn cái bàn, nhưng chất liệu tương đối tốt, mặc dù Tề Hoan không biết, nhưng chỉ cần xem vẻ mặt kích động của Nhan Âm là rõ.

“Này. . . . . . Cô nương, cô hôm nay tới chậm rồi, rượu Tiêu Hồn đã bán hết.” Chủ quán có chút áy náy nhìn hai người.

Khó trách nơi này không có ai, hóa ra là uống rượu xong về hết rồi. Tề Hoan thở dài, cảm thấy hơi hơi mất mát, chỉ ngửi mùi rượu đã khiến tham muốn của nàng nổi lên, thật không biết rượu này có bao nhiêu mỹ vị a.

“Thúc thúc, ta đi rất lâu mới tới được nơi này, chỉ vì muốn uống một vò rượu, thúc bán cho ta một vò đi, một vò thôi có được hay không?” Nhan Âm vừa nghe không có rượu, liền bĩu môi đáng thương chớp mắt, trong mắt như có lệ, bộ dáng như kiểu: không có rượu ta liền khóc cho ngươi xem.

“Này. . . . . . . Ai. . . . . . . . . Được rồi được rồi, nhưng ta chỉ thừa lại nửa vò, đưa cho hai người nếm thử xem sao.” Chủ quán kia bị giọng điệu của Nhan Âm làm cho nghẹn. Nói thật, bộ dạng đáng thương của Nhan Âm, cho dù ai nhìn cũng sẽ không đành lòng.

Vừa nghe nói có rượu uống, Nhan Âm lập tức nở nụ cười sáng lạn, biến đổi sắc mặt cực nhanh, làm Tề Hoan hơi hổ thẹn.

Hai người tìm một cái bàn gần cửa ngồi xuống, chủ quán cầm hai chén rượu trong suốt đến, chén rượu rất nhỏ, phía trên có khắc chín con rồng, chạm trổ vô cùng tinh xảo, Tề Hoan dù dùng mắt thường nhìn cũng không thấy bất kỳ tỳ vết nào. Cho dù đem chén rượu này làm tác phẩm nghệ thuật, nó cũng là hàng cao cấp nhất. Nhìn chén rượu thỉnh thoảng lóe lên vầng sáng bảy màu, Tề Hoan cố nén lắm mới không thu vật này vào nhẫn trữ vật của mình.

“Đây là chén Cửu Long, dùng ngũ trảo kim long luyện thành, dùng nó uống rượu Tiêu Hồn mới không làm cho mùi rượu tản đi.” Lão bản nhìn hai người Tề Hoan ánh mắt sáng quắc, liền cười giải thích.

Chủ quán giải thích một hồi, mà nước miếng của Tề Hoan suýt chút nữa đã chảy xuống, ngũ trảo kim long là cái khái niệm gì, đây chính là phẩm cấp gần với thần thú Thanh Long a, chén này giá trị không thể đo đấy. Huống chi nó lại xuất hiện ở Thiên Ma giới, giá trị càng khó nói.

Chủ quán sau khi đi về phòng, lập tức bưng ra một bầu rượu nhỏ, “Hai người từ từ uống.” Nâng cốc đặt ở trên bàn xong, chủ quán trở về chiếc ghế vẫn hay ngồi, cúi đầu tùy ý đọc một quyển sách đặt trên bàn.

Tề Hoan cùng Nhan Âm vội vàng rót hai chén rượu, cẩn thận ném thử.

Rượu vừa vào miệng, Tề Hoan chỉ cảm thấy mùi rượu nhàn nhạt phát ra từ đầu lưỡi, sau đó càng ngày càng đậm, cho đến khi rượu vào cổ họng, mùi thơm này vẫn lưu lại trong miệng thật lâu không tiêu tan. Theo tiếng rượu đi xuống, giống như hỏa long trong nháy mắt đốt lên, đồng thời rất nhanh liền không cảm thấy gì nữa. Cái loại cảm giác này, căn bản không thể dùng từ để hình dung, không trách được rượu này lại gọi là Tiêu Hồn, quả nhiên Tiêu Hồn.

Tề Hoan ngồi đối diện Nhan Âm, hai người ai cũng không nói chuyện, một chén lại một chén uống rượu, bầu nhỏ kia thoạt nhìn không lớn, nhưng cảm giác giống như không đáy, cho đến khi Tề Hoan cảm thấy trước mắt mơ hồ, thì hai người bọn họ đã đem bầu rượu uống cạn.

“Buồn ngủ quá đi. . . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Âm đỏ bừng, miễn cưỡng ngáp một cái, sau đó gục xuống bàn thiếp đi.

Lại sau đó.

Tề Hoan không biết rốt cục mình ngủ bao lâu, nàng chỉ cảm thấy nguyên thần của mình giống như bị hút đi, không ngừng kéo ra khỏi thân thể, Tề Hoan muốn đoạt lại quyền không chế bản thân, song lại phát hiện mình đã không còn một chút sức lực nào.

Đột nhiên một đạo thần lôi thất sắc bổ ra, ý thức của nàng chìm trong đan điền, nàng kinh ngạc phát hiện, trong Thái Cực đồ, thân thể tứ đại linh thú dần dần nhạt đi, tan rã.

“Tại sao lại có thể như vậy?” Tề Hoan sợ hãi kêu lên, tứ linh thú kia là Nguyên Anh của nàng. Nếu bọn chúng tan rã hết, vậy thì mình còn mạng sao? Cũng may tình huống như vậy kéo dài không lâu, Thái Cực đồ nhanh chóng xoay tròn, Bát Quái đồ trong Thái Cực đồ cũng đang chuyển động, hai cái cùng chuyển động một lúc, Thất Sắc lôi thần, cùng Huyết Sát ma lôi không ngừng oanh kích tứ đại linh thú.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thân thể bọn nó rốt cục khôi phục lại bình thường, tuy hơi suy yếu, nhưng thân thể đã dần dần trở nên chân thực. Ba linh thú khác đều lười biếng gục trong Thái Cực đồ hấp thụ linh khí hỗn độn bên trong, chỉ có Huyền Vũ dáng vẻ dường như có tâm sự.

Không biết có phải bởi vì Tiên Thiên Thổ Linh đã tu luyện thành người hay không, mà khi Tề Hoan hấp thu Tiên Thiên Thổ Linh luyện hóa ra Huyền Vũ xong, thậm chí nó còn có suy nghĩ, hơn nữa Huyền Vũ làm cho Tề Hoan cảm thấy giống hệt như Kim Tu.

“Cẩn thận một chút, đồ ngươi uống có thể luyện hóa Nguyên Anh, lấy tu vi của chúng ta còn chưa đủ để chống lại, nếu không phải lôi kiếp giúp chúng ta luyện hóa những thứ đó, thì thân thể chúng ta suýt chút nữa đã không giữ được.” Huyền Vũ mặc dù không nhìn thấy Tề Hoan, nhưng lại biết nàng đang nhìn mình.

Những linh thú khác không biết có phải nghe hiểu những điều Huyền Vũ nói hay không, cũng rối rít gật đầu theo.

Tề Hoan sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhớ đến rượu Tiêu Hồn vừa uống, rượu kia. . . . . . . . Có vấn đề sao?!

Ảnh hưởng rượu Tiêu hồn mang đến rất nhanh đã bị lôi kiếp trong cơ thể Tề Hoan tiêu trừ, nhìn tứ đại linh thú đang ngủ bên trong, Tề Hoan có chút ảo não. Nàng đã quá ngây thơ rồi, vậy mà lại quên mất nơi này là Thiên Ma giới, bên trong đều là ma a, nào có ai lương thiện.

Tề Hoan âm thầm điều động linh khí, khiến nó vận hành tám mươi mốt vòng, sau đó ý thức mới từ từ trong đan điền đi ra.

Lúc Tề Hoan mở mắt, nàng phát hiện mình đã không còn ở tửu quán rồi, mà đang gục trên bàn trong phòng mình, còn có hai chén rượu vừa uống, Nhan Âm, thế nhưng. . . . . . . Tề Hoan phát hiện lúc này Nhan Âm không còn chút hơi thở nào.

Nghĩ đến lời Huyền Vũ nói, Tề Hoan chấn kinh, vội vàng mở thiên nhãn, kết quả khiến nàng sợ đến vỡ mật, nguyên thần của Nhan Âm không còn, nói đúng ra là, nàng ấy đã hồn phi phách tán.

Không đợi Tề Hoan khôi phục lại, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, trong đó còn có tiếng cười và giọng nói của Mặc Ngự mà Tề Hoan vô cùng chán ghét, “Tu La vương nói đùa, có thể lấy được Tiểu Âm là phúc khí của tiểu tử kia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.