Đúng lúc Tề Hoan cho rằng mình sẽ táng thân trong tay sói, thì trên thuyền lại có thêm một người.
“Cút.” Chỉ còn cách miệng nhỏ mềm mại của Tề Hoan một xentimet, trong mắt Mặc Dạ hiện lên sát khí, khiến Xích Dực vừa mới lên thuyền sợ mất
mật, thiếu chút nữa nhảy xuống biển.
“Lão… lão đại, Thiên Lôi đã đến, vị kia cũng tới.” Xích Dực lui về
phía sau hai bước, đến tận khi đụng phải mạn thuyền mới dừng lại. Trong
lòng khóc thét, lần này xong rồi! Sau khi lão đại trở về nhất định sẽ
bực dọc, giận chó đánh mèo tất nhiên sẽ có, nhưng mấu chốt là rất có thể sẽ đày hắn tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi mà ngồi xổm mấy ngàn năm chứ
không chừng.
Mặc Dạ không biểu diễn “chuyện tốt” trước mặt mọi người, chỉ có thể
hung dữ trừng mắt Tề Hoan, do dự vài giây rồi không tình nguyện buông
nàng ra. Đối diện với vẻ mặt ảo não của Mặc Dạ, tâm tình Tề Hoan thật
tốt, tuy trong lòng vẫn thấy hơi tiếc.
“Không tiễn.” Thuận tay đẩy Mặc Dạ ra cách mình một thước, bảo trì khoảng cách an toàn.
“Đi.” Mặc Dạ nghiến răng trừng mắt nhìn Xích Dực vô tội, quay người
chuẩn bị rời đi. Đột nhiên hắn ngừng lại, trên mặt hiện lên một nụ cười
quỷ dị, trên tay của hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện nửa quyển sách.
Vung vẩy trang giấy cũ nát trên tay, Mặc Dạ mỉm cười nhìn Tề Hoan,
“Nửa quyển sách này, chờ đến lúc nàng đến Thiên Ma Giới tìm được ta, ta
sẽ trả lại cho nàng, nàng còn thiếu ta một nụ hôn.” Nói xong, thân ảnh
của Mặc Dạ cũng biến mất.
Xích Dực kính nể nhìn hướng Mặc Dạ rời đi, lẩm bẩm, “Lão đại đúng là
lão đại, thủ đoạn thật cao siêu.” Đáng tiếc, chưa kịp vuốt mông ngựa thì ngựa đã chạy rồi.
“Này, sách của ta!!!” Mở nhẫn trữ vật ra, quả nhiên quyển sách nguyên vẹn lúc trước chỉ còn nửa quyển, tuy Tề Hoan biết mình tu luyện xong
“Địa Chi Đạo” cũng dủ để phi thăng rồi, bản “Thiên Chi Đạo” kia chính là bí tịch của Tiên giới, nhưng vô sỉ cũng không thể đến mức này được a!
Còn chưa kịp hiểu rõ Mặc Dạ làm thế nào lấy sách từ nhẫn trữ vật của
mình ra, tiếng sấm đùng đoàng từ bên cạnh đã vang lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện xen lẫn trong đó.
Từ khoang thuyền thò đầu ra, Tề Hoan có thể thấy vô số Tu Chân giả
chính đạo đang tập trung công kích vị trí Mặc Dạ đứng cách đó không xa.
Hiện tại, trên trời tiếng sấm ầm ù, dưới đất pháp bảo bay loạn xạ, đủ
loại pháp bảo màu sắc tấn công Mặc Dạ, đáng tiếc, pháp bảo đi đến bên
cạnh hắn lại tự động bị bắn trở về.
Pháo bảo bị bắn lại hình như mất đi khống chế, ào ào rơi xuống biển máu, thoáng cái đã bị ố bẩn.
Nhất là trong số này, tu sĩ Phật tu chiếm đa số, pháp bảo của bọn họ
đều là Phật khí, tuy không thiếu pháp bảo đỉnh cấp nhưng tại Huyết Hải
lại không thể phát huy công hiệu, có một nửa Phật khí vừa lấy ra đã bị
mất đi phật quang.
“Các vị, hắn đang đứng trong Cửu U đại trận, hiện giờ tấn công hắn vô ích thôi, các vị hãy đợi đến lúc thiên kiếp phá trận rồi tấn công cũng
chưa muộn.” Hành động nửa ngày cũng không có tác dụng gì, đột nhiên có
người nói, mà người đó chính là Đan Kiếp.
Tuy tu vi của hắn đã rơi xuống Đại Thừa kỳ, nhưng kim thân chưa mất
cho nên thực lực của hắn cao hơn tu sĩ Đại Thừa kỳ bình thường rất
nhiều. Hắn vừa nói xong, hầu như mọi người đều dừng tay lại. Cường giả
vi tôn chính là quy tắc duy nhất tại giới Tu Chân.
Tề Hoan liếc nhìn Đan Kiếp, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, trước
đây tưởng rằng chỉ có mấy lão đạo ở Côn Luân mới vô sỉ, bây giờ xem ra
khắp thiên hạ đầy quạ đen, Thục Sơn cũng không thua kém, cả một thế hệ
vô sỉ.
Cái gì mà thay trời hành đạo chứ, căn bản chính là vì mình. Sau khi
Đan Kiếp kích động nhân tâm, chính bản thân hắn còn không lui về sau
sao. Những kẻ Tu Chân kia không biết thân phận của Mặc Dạ, chỉ cho hắn
là ma tu bình thường nhưng Đan Kiếp sao có thể không biết.
Nếu hắn không biết thân phận của Mặc Dạ, sao lúc Mặc Dạ luyện Hồi
Sinh đan, hắn không trực tiếp đến giết người cướp của, mà còn phải sợ
bóng sợ gió chứ? Bây giờ hắn làm như vậy nhất định là vì tư tâm.
Lời của hắn đương nhiên Mặc Dạ cũng nghe thấy. Nhưng Mặc Dạ chỉ lạnh
nhạt liếc hắn một cái, khinh thường cười lạnh hai tiếng sau đó ngửa đầu
nhìn về phía bầu trời.
Trong mây kiếp huyết sắc chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một bóng
người, chính xác thì đó là thần tiên, một thân chiến giáp màu đen bạc
bao kín người hắn, chỉ lộ ra hai mắt lạnh như băng. Xung quanh thân thể
ngưng kết rất nhiều tia lôi điện, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
“Hóa ra thần tiên là như vậy, thật làm cho người ta thất vọng.” Tề
Hoan lầm bầm hai câu, lắc đầu. Nàng thật sự chán ghét cái kẻ đứng trên
đám mây kia, ánh mắt nhìn khắp chúng sinh kia giống như coi tất cả mọi
người là con sâu cái kiến vậy. “Chờ ta thành tiên rồi việc đầu tiên
chính là đạp hắn xuống dưới, xem hắn có dám coi thường ta nữa không.”
Tuy ánh mắt người nọ không phải nhằm vào Tề Hoan nhưng cô nãi nãi nàng
vẫn rất khó chịu. Thần tiên thì giỏi lắm sao, không phải chỉ là sinh sớm hơn so với nàng mấy vạn năm thôi sao! Hoặc là mấy trăm vạn năm cũng
được….
Tiểu hồ ly nhảy đến ngồi trên vai Tề Hoan, gật gật đầu phụ họa, sau
đó liếm liếm móng vuốt nhỏ, yên ổn nằm trên vai Tề Hoan xem náo nhiệt.
“Mặc Dạ, ngươi đừng hòng trở lại Thiên Ma giới.” Đúng lúc này, trên
không trung, người nọ đột nhiên mở miệng, lời của hắn giống như thực
thể, hóa thành từng đạo sấm sét huyết sắc đánh thẳng vào Cửu U đại trận.
“Thật sao, năm đó ngươi không thể ngăn cản ta phi thăng, ngươi cho
rằng hiện tại có thể sao? Chút chuyện nhỏ như vậy ngươi cũng không làm
được, hẳn là đời này ngươi cũng không thể lên chức Lôi Thần rồi.” Mặc Dạ cười nhạo nói, tuy Tề Hoan không nhìn thấy ánh mắt của hắn nhưng có thể khẳng định chắc chắn là vô cùng miệt thị tên kia.
“Hừ.” Người nọ tựa hồ bị nói trúng tim đen, hừ lạnh một tiếng, sau đó, cầu sét đỏ như máu trên bầu trời cũng cuồn cuộn bay đến.
Đây cũng là lần đầu tiên Tề Hoan nhìn thấy ma kiếp trong truyền
thuyết, ma kiếp khác với thiên kiếp, thiên kiếp là kiếp nạn tu sĩ nhân
gian vượt qua để tăng kinh nghiệm, còn ma kiếp là kiếp nạn mà ma tu bắt
buộc phải vượt qua. Sấm sét đỏ như máu, căn cứ vào ngọc phù, đó là Huyết Sát Ma Lôi có uy lực xếp hàng thứ hai trong Lôi Thần tháp, nếu nói về
lực phá hoại, có lẽ không địch được với Thất sắc thần lôi, nhưng nghe
nói nếu bị sét này đánh trúng sẽ sinh ra tâm ma, một khi bị tâm ma cắn
nuốt thì chắc chắn phải chết.
Hiện tại, Tề Hoan không đủ sức quan tâm lý do tại sao Mặc Dạ lại đột
nhiên biến từ người thành ma, mà nàng đang rất nghiêm túc suy nghĩ rằng, chính mình có nên hấp thụ một chút Huyết Sát Ma Lôi này vào trong cơ
thể hay không. Tuy tia sét kia bề ngoài không tệ nhưng lại nồng nặc mùi
máu tươi, không biết hấp thu xong có thể sinh ra tác dụng phụ với bản
thân hay không?
Ngay lúc Tề Hoan đang do dự, thì kết giới phòng ngự của Cửu U đại
trận đã bị lôi cầu phá, cùng lúc kết giới bị phá vỡ, pháp khí đầy trời
phóng tới Mặc Dạ. Tề Hoan nhìn pháp khí bay đầy trời như châu chấu nhảy
trên đồng mà nuốt nước miếng, tiên khí bình thường rất khó gặp, mà một
nửa chỗ pháp khí ở đây lại có cấp bậc tiên khí.
Nàng tiếc những pháp khí kia thôi chứ cũng không lo lắng cho Mặc Dạ,
luôn cảm thấy Mặc Dạ sẽ không đơn giản bị người ta giết chết như vậy,
ngay cả Tề Hoan cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng thực lực của
hắn đến thế.
“Ngu ngốc.” Mặc Dạ cười lạnh, trên tay dần dần hiện lên một thanh
trường kiếm màu vàng. Cầu sét từ trên trời vẫn không ngừng rơi xuống,
thấy những pháp khí kia đã đến bên cạnh Mặc Dạ, Tề Hoan chỉ kịp trông
thấy bên người Mặc Dạ phát ra hai luồng sáng, những pháp khí bay lượn
đầy trời như sủi cảo ầm ầm rơi xuống biển máu.
Còn hai, ba cái không bị rơi xuống nhưng cũng mất đi hào quang, có lẽ là bị phế rồi.
Thảo nào bốn lão đầu của Yêu tộc lại tự hạ thân phận đi ăn trộm thanh kiếm này. Tề Hoan cũng đã nhận ra, phẩm cấp của thanh kiếp này còn cao
hơn tiên khí một bậc, nói là cấp bậc thần khí cũng không ngoa.
Mấy vị Phật tu Đại Thừa kỳ não vẫn chưa bị hỏng, mắt thấy tình huống
như vậy, không nói hai lời mang theo đệ tử nhà mình chạy trối chết, mặc
kệ có mất mặt hay không, tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Bọn họ đã
hiểu rõ, vị trước mắt này về cơ bản là mình đấu không lại, một kích của
hơn một ngàn tu sĩ liên thủ lại bị một chiêu của người ta phá vỡ, về cơ
bản không phải người thường có thể làm được. Về phần kẻ coi bọn họ là
con tốt, Đan Kiếp, sớm thấy tình hình không đúng đã bỏ chạy mất dạng
rồi.
Đầu năm nay đúng là không thể trông cậy vào thần tiên, dựa vào chính
mình vẫn tốt hơn. Cũng không biết người trên trời kia có phải cố ý hay
không, một quả cầu sét đột nhiên chuyển hướng đánh tới chiếc thuyền nhỏ
của Tề Hoan.
Mặc Dạ miễn cưỡng ngăn cản được hơn mười quả cầu sét rơi xuống, đột
nhiên nhìn thấy một quả cầu sét chuyển hướng, không do dự vung ra một
kiếm hướng về phía Tề Hoan, quả cầu sét tới gần thuyền nhỏ kia thì nổ
tung.
Sơ hở này của Mặc Dạ bị người nọ trên trời nhìn thấy, hắn cười lạnh,
trong nháy mắt hai tay kết ra vô số thủ ấn, lôi quang trên thân thể càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng những đám kiếp vân màu đỏ kia đã dung
hợp lại một chỗ.
Cầu sét không rơi xuống nữa, trời đất bỗng yên lặng trở lại, Mặc Dạ
trầm tĩnh nhìn mây kiếp không ngừng bị đè nén kia, mà thân thể Tề Hoan
cũng lập lòe thất sắc thần lôi, trong mắt cũng thỉnh thoảng lóe ra một
tia sấm sét.
Hóa ra hắn dùng nàng để phân tán sự chú ý của Mặc Dạ, nếu như vừa rồi Mặc Dạ không động thủ thì thân hình nhỏ bé của nàng đã trúng phải quả
cầu sét kia, không chết cũng tàn phế.
“Mặc Dạ, ngươi vĩnh viễn ở lại nhân gian cho ta!” Tiếng sấm ầm ầm
vang vọng trời đất, vô số mây kiếp được ép thành một mảnh mây đỏ đến mức tưởng chừng có thể nhỏ ra máu.
“Ra tay.” Cầu sét cuối cùng đáp xuống, tám người vẫn đứng bên cạnh
Mặc Dạ đồng thời ra tay, xông về hướng cột sấm sét bán kính trăm mét
kia.
Lần này, Tề Hoan lại tiến vào phạm vi công kích, đáng tiếc, Mặc Dạ
không có cách nào cứu nàng. “Uỳnh” một tiếng, thuyền nhỏ của Tề Hoan bị
đánh vỡ tan tành, thân thể Kim Tu vô thanh vô tức bị đánh vỡ thành cát
sỏi, biến tành một hình nhân bay lơ lửng trong không trung.
Tề Hoan không trốn, biết rằng trốn cũng không có tác dụng.
Thời điểm sấm sét hạ xuống, thất sắc thân lôi vây quanh nàng, bọc
nàng thành một cái kén, vẫn được bảo vệ, Tề Hoan ngồi ở bên trong lôi
quang, đôi mắt vì phẫn nộ đã tràn ngập tơ máu. Đột nhiên, nàng như cảm
nhận được cái gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, mắt
trái của nàng biến thành Thái Cực Đồ, mắt phải biến thành Bát quái đồ *, chỉ tiếc hình bát quái kia vẫn còn mờ mờ không rõ.