Edit: Bỉ Ngạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Cách gian phòng Tề Hoan không xa, Cửu cô nương cau mày nhìn chằm chằm vào chỗ ở của Tề Hoan, nàng cảm thấy dường như trong không gian kia
phát hiện có thứ không nên tồn tại, thế nhưng nàng tìm khắp nơi cũng
không ra đầu mối.
“Chẳng lẽ là ảo giác sao?” Ánh mắt Cửu cô nương có chút hoài nghi, lập tức lắc đầu, quay người trở về phòng ngủ của mình.
Hai ngày này trong khi đợi Tiểu Ngân về, Tề Hoan tự giam mình trong
phòng, cùng Mặc Dạ học Thiên Thư. Chữ viết quỷ dị trên quyển “Thiên chi
đạo” chính là Thiên Thư trong truyền thuyết, coi như đem những chữ kia
tách ra nàng cũng nhìn không hiểu, huống chi vẫn còn ở chung một chỗ,
hình dạng uốn lượn, Tề Hoan nhìn mà khó chịu.
Tuy một chữ chỉ có hơn mấy chục nét vẽ, nhưng đối với Thiên Thư, một
chữ có thể giải thích thành mười chữ khác nhau, Tề Hoan vẫn là vô cùng
kính nể. Thì ra đây là tinh hoa cô đặc, nếu ai học xong Thiên Thư, về
sau từng chữ từng từ nói ra, có thể khiến người ta hô một câu: “đỉnh”.
“Ai lại có nội tâm không khỏe mạnh như vậy, phát minh ra cái thứ chữ
chán ghét này….” Tề Hoan không chút hình tượng nằm lỳ trên giường, cánh
tay chống xuống, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt, cúi đầu nhìn Mặc Dạ đang giải thích mấy trăm văn tự quỷ dị cho nàng, còn có chú giải bằng chữ
triện đằng sau.
Không thể không nói, ở chung cùng Mặc Dạ một thời gian, trong lòng
muốn không bị đả kích đúng là rất khó khăn, chao ôi hắn là ma đó, vậy mà Thiên Thư của Tiên giới hắn cũng hiểu, hắn còn để cho tiên nhân người
ta sống nữa không!
“Đừng phát ngốc nữa.” Thấy đôi mắt Tề Hoan lại ngây ra, Mặc Dạ ngồi bên giường gõ lên cái đầu nhỏ của nàng.
“Rất khó nhớ, ta không học được.” Tề Hoan lăn qua lăn lại tên giường, rõ ràng sau khi thành tiên trí nhớ cũng tăng lên nhiều, chẳng lẽ nàng
đối với phương diện này thật sự không có thiên phú như vậy? Một canh giờ cũng không nhớ được năm chữ.
Dùng sức đạp tờ giấy kia xuống đất, Tề Hoan bắt đầu chơi xấu giả chết.
“Không học cũng được…” Ngón tay thon dài của Mặc Dạ vuốt ve cằm, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười nhìn Tề Hoan, “Chúng ta có thể ở
trên giường làm nhiều chuyện khác nha…” Phối hợp cùng ánh mắt khiến
người ta nóng lên, vèo một tiếng Tề Hoan ngay lập tức bật dậy.
“Ta học ta học.” Nghe thấy Mặc Dạ uy hiếp, Tề Hoan luống cuống tay
chân chạy nhanh tới nhặt tờ giấy dưới giường kia trở về, nam nhân này
thật sự quá vô sỉ rồi, có điều tình thế không tốt nên nàng cũng chỉ dám
oán thầm một chút.
Hai ngày nghiên cứu không ngủ không nghỉ, cuối cùng Tề Hoan có thể
đọc hiểu một phần《 Thiên chi đạo 》, đồng thời nàng cũng hiểu ra, vì sao
Mặc Dạ lại đưa thủy tinh cho mình.
《 Địa chi đạo 》 xem như là nền móng, còn 《 Thiên chi đạo 》thì phát
triển thăng hoa, trên đó viết, nếu muốn chuyển hóa tứ linh thành linh
thể có sinh mệnh và tư tưởng thật sự? Đây không phải tương đương với
muốn nàng dưỡng ra bốn thần thú sao!
Hình dáng tứ linh mà nàng dùng Tiên Thiên linh vật tu ra so với bốn
thần thú chính thức cũng không khác nhau nhiều lắm, nhưng thực lực lại
chênh lệch một trời một vực, chỉ có thể dùng nguyên tinh do tứ đại thần
thú luyện ra mới có thể cường hóa triệt để tứ linh. Đương nhiên, tính
nguy hiểm trong đó cũng rất lớn, vì cân bằng năng lực tứ linh, còn phải
tụ hợp được bốn loại nguyên tinh.
Đây chính là đồ của thần thú đấy, cho dù nàng muốn tìm, cũng chưa chắc đã tìm được a!
Tề Hoan nằm trên giường bắt chéo hai chân nhìn chằm chằm thủy tinh
trong tay ngẩn người, người ta tu luyện chỉ cần từng bước từng bước là
được, ấy vậy mà sao kiếp sống tu luyện của nàng sao lại khốn khổ đến
thế! Lúc muốn cái này lúc cần cái kia, năm đó nàng chẳng qua chỉ lười
biếng tìm quyển sách mỏng nhất để tu luyện mà thôi, ai biết luyện hết
một quyển lại tới một quyển, dựa theo lời Cửu Nương nói, công pháp này
gọi là Lục đạo luân hồi, chẳng lẽ tổng cộng nàng phải tu sáu quyển sách
sao?!
Phiền toái a! Đột nhiên cảm thấy trên người giống như có một ngọn núi lớn đè xuống… Sai rồi, không phải cảm giác, mà là thật sự rất nặng.
NND (con mẹ nó), thậm chí còn có một con hồ ly ngồi ở trên
bụng nàng gặm củ cải trắng?! “Tiểu, tiểu hồ ly?” Tề Hoan nhìn con thú
ngồi xổm trên bụng mình, chính là tiểu hồ ly, hai móng vuốt nhỏ đang ôm
một củ cải trắng gặm mãnh liệt, vẻ mặt nàng kinh hãi.
“Ngươi, ngươi, ngươi sao lại trở về rồi hả?”
“Mùi vị trên người Thiên Vũ tiên tôn thật đáng ghét, nên ta chạy về
thôi.” Tiểu hồ ly nghiêng đầu trừng mắt nhìn củ cải trắng kia một lúc,
“Củ cải trắng thật khó ăn.” Tiện tay ném đi.
Một con rắn không biết tiến vào từ lúc nào nhảy lên, tiếp được, “răng rắc răng tắc” đem củ cải trắng gặm luôn.
Ách…Tiểu Ngân mất tích hồi lâu cũng đã trở về rồi, xem ra hai người ở chung không tệ, Tiểu Ngân coi củ cải trắng như mạng kia ấy vậy mà lại
đem củ cải trắng mình yêu thích đưa cho tiểu hồ ly, thật khiến người ta
ngạc nhiên nha. Bình thường Tề Hoan chỉ thiếu nó một củ cải trắng, nó đã dám nửa đêm chảy nước miếng với nàng, không biết nửa đêm tiểu hồ ly có
từng bị uy hiếp như thế không?
“Thiên hồn của ngươi là tự thoát ra à?
“Con rắn ngu dốt kia giúp ta xuất hồn, còn giống hệt chân thân, rất
tiện lợi nha.” Thiên hồn của Cửu Vĩ Thiên Hồ không kém chân thân bao
nhiêu, chỉ cần sau khi tu ra chín đuôi, thiên hồn đã có thể ngưng tụ,
mạnh hơn ba hồn bảy vía của con người rất nhiều.
Lại còn có thể ăn củ cải trắng, nhiều người lo lắng cho ngươi như
vậy, con hồ ly này thật không có lương tâm. Nếu như Tề Hoan biết được,
tiểu hồ ly không chỉ ăn củ cải trắng, mà còn chạy thẳng đến đại bản
doanh của Thiên Vũ Tiên Tôn, gặm sạch sẽ một vườn trồng tiên thảo hơn
mười vạn năm của người ta, thì không biết nàng có ý kiến gì không.
Sau khi tiều hồ ly dùng thiên hồn xuất hiện, điểm tốt chính là mùi
trên người nó sẽ biến mất, vì vậy cho dù nó chạy đến chỗ Thiên Vũ Tiên
Tôn, thì cũng sẽ không ai phát hiện.
Đáng thương Thiên Vũ Tiên Tôn, vì muốn luyện hóa tiểu hồ ly, hắn rời
nhà chạy xa như vậy, kết quả mang tiểu hồ ly về, chuyện gì cũng chưa kịp làm, nhà đã bị chà đạp rồi, quả nhiên là một nhân vật bi kịch.
“Lúc ngươi trở lại, không phát hiện mẹ ngươi sao?” Tề Hoan có chút kỳ quái hỏi, Cửu cô nương vẫn luôn canh giữ bên ngoài, cho dù tiểu hồ ly
và Tiểu Ngân tiến vào không làm kinh động nàng, thì cũng không thể không nhìn thấy nàng mới phải.
“… Đừng cho nàng biết ta đã trở về được không.” Hai cái móng nhỏ của
tiểu hồ ly chắp lại, mắt to lóe lên giống như đang khẩn cầu nhìn Tề
Hoan.
“Được, nhưng nếu vậy, thân thể của ngươi sẽ rất khó lấy về.” Xem biểu hiện của tiểu hồ ly, Tề Hoan hiểu dường như nó có khúc mắc gì đó chưa
được giải, tiểu hồ ly đã không muốn nhận Cửu cô nương, thì nàng cũng sẽ
không phản đối.
Trong suy nghĩ của Tề Hoan, tiểu hồ ly cùng Tiểu Ngân đều là người nhà, ý kiến của bọn nó nàng nhất định ủng hộ.
Không đợi tiểu hồ ly nói thêm gì, nó đã đột nhiên bị người ta tóm
lấy, bốn móng vuốt nhỏ khua loạn xạ trên không trung, Tề Hoan ngẩng đầu
liền trông thấy Mặc Dạ vừa từ bên ngoài trở về, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ đành vỗ trán thở dài.
Tiểu hồ ly dường như không thấy Mặc Dạ, cho nên một màn bất thình
lình này khiến nó thiếu chút nữa khóc ầm lên, “Đừng ăn ta đừng ăn ta,
thịt chủ nhân ta ăn ngon hơn nhiều….”
….Con hồ ly thiếu đạo đức này là nhà ai nuôi vậy?
Tiểu Ngân đang nhai củ cải trắng chợt dừng lại, thiếu chút bị nghẹn
chết. Mà ngay cả Mặc Dạ đang tóm tiểu hồ ly cũng sững sờ, thần sắc quỷ
dị nhìn Tề Hoan, lại nhìn tiểu hồ ly, cuối cùng khẳng định, hai người
này thật đúng là một nhà đấy.
“Chủ nhân.” Sau khi trông thấy Mặc Dạ, Tiểu Ngân biến trở lại hình
người, nửa quỳ trên mặt đất, tóc bạc rũ xuống đầu vai. Cũng chỉ khi ở
trước mặt Mặc Dạ, Tiểu Ngân mới không bắt nạt người, nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng phục tùng kia, Tề Hoan thật hận không thể đánh hắn một trận. So
sánh nàng với Mặc Dạ mà coi, ít ra nàng mỗi ngày đều cho Tiểu Ngân ăn củ cải trắng, kết quả thì sao, giống hệt tiểu hồ ly, đều không có lương
tâm.
“Chuyện ta phái ngươi đi điều tra thế nào rồi?” Tiện tay ném tiểu hồ
ly vào trong ngực Tiểu Ngân, Mặc Dạ ngồi xuống bên cạnh Tề Hoan, rất tự
nhiên ôm Tề Hoan vào trong ngực, cằm để lên vai nàng, Tề Hoan uốn éo hai cái, kết quả chẳng những không thoát được, ngược lại bị ôm càng chặt,
cuối cùng chỉ có thể khuất phục.
“Thuộc hạ đã tới Hắc Huyền Thành, nhưng chỗ đó đã không còn thần thú
bảo vệ.” Tiểu Ngân bố trí ổn thỏa tiểu hồ ly không an phận trong ngực,
khoanh chân ngồi dướt đất, cùng Mặc Dạ nói chuyện.
“Ừ…. Huyền Vũ chết rồi, chỉ sợ mấy vị khác cũng sống không được bao
lâu, quả thật là lục đạo sụp đổ sao?” Mặc Dạ cụp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nghe nói gần đây Thiên Ma giới cùng Mnh giới cũng liên tiếp xảy ra sự cố, nhưng hình như đã bị áp chế rồi.”
“Lôi Thần cũng sắp phát hiện…..” Mặc Dạ cúi đầu nhìn Tề Hoan, hắn có
nên đưa Tề Hoan trở về Lôi Thần Điện không? Lúc trước sở dĩ hắn không
chịu để Tề Hoan tới Lôi Thần Điện, là vì nếu nàng tu thành lôi điện chi
lực, hai người bọn họ sẽ trở thành kẻ thù trời sinh, vĩnh viễn không thể đến gần đối phương.
Nhưng lúc đó vì để Tề Hoan sống lại, hắn cũng chỉ còn lựa chọn đưa
nàng tới Lôi Thần Điện, hắn biết rõ, với năng lực khống chế lôi điện chi lực của nàng, Lôi Thần nhất định sẽ không để nàng rời đi. Chỉ cần không có hắn, Tề Hoan sẽ là Lôi Thần kế tiếp, đây chính là điều chắc chắn
không thể nghi ngờ.
Thế nhưng trước mắt, sự tình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng
của hắn. Lục Đạo đã bắt đầu theo lời tiên đoán mà dần dần hao tổn, chậm
nhất là ba nghìn năm, chỉ cần cả bốn thần thú chết đi, thì e rằng đại
kiếp của Lục Đạo sẽ giáng xuống.
Hắn nên một mình đối mặt với Lục Đạo, hay là kéo nữ nhân này cùng
nàng đối đầu Lục Đạo đây? Nếu nói cho nàng biết, chỉ sợ sẽ bị nàng mắng
xối đầu, sau đó một mực ở bên cạnh mình. Tề Hoan đối với việc Mặc Dạ rời đi có một sự sợ hãi, tuy nàng chưa bao giờ nói, nhưng Mặc Dạ có thể cảm nhận được, mà hắn, sao lại không thế cơ chứ.
“Nếu có một ngày, ta cùng Lục Đạo là địch, nàng có thể đi theo ta không?” Mặc Dạ trầm ngâm một lúc, đột nhiên mở miệng.
Tề Hoan sửng sốt một chút, trả lời vô cùng dứt khoát, “Không.”
“Thật vô tình.” Mặc Dạ cười khẽ.
“Nếu như ngươi chết, ta sẽ khiến lục đạo chôn cùng.” Tề Hoan ôm Mặc
Dạ, bất kể hắn phải đối mặt với cái gì, nàng cũng sẽ không ở cùng hắn,
bởi vì lúc này nàng chỉ là gánh nặng. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho Mặc Dạ, bởi vì nàng mà chết. (TNN: vâng sau này đúng là chị đã thực hiện câu nói đó T__T)
“Tề Hoan, ngươi có đó không?” Giọng Cửu cô nương chợt cắt đứt cuộc
nói chuyện của hai người, Tiểu Ngân cùng tiểu hồ ly liếc nhau một cái,
đều ngẩng đầu nhìn về phía Tề Hoan.
“Có, chờ một chút.” Tề Hoan đẩy tay Mặc Dạ, mở cửa đi ra ngoài.