Edit: Tiểu Ly
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Vợ chồng nói chuyện với nhau còn phải gào lên, chuyện này ai mà chịu nổi.
“Mau nghĩ cách đi.” Tề Hoan nhặt một cái
gối ở trên giường, không chút khách khí đập vào người Mặc Dạ. Dù sao
nàng đã dùng đủ mọi cách có thể rồi, nếu Mặc Dạ vẫn không nghĩ ra được
cách nào hay, vậy thì tốt rồi, từ hôm nay hai người bọn họ bắt đầu ở
riêng.
“Không phải là không có cách, chỉ là. . . . . .” Nói được một nửa, trên mặt Mặc Dạ lại hiện lên vài phần ảo não.
Thời gian trước Tề Hoan vẫn luôn quấn
quít lấy hắn đòi sinh con, vốn tưởng rằng nàng chỉ nhất thời cao hứng,
ai biết lần này nàng lại muốn thật.
Sinh đứa bé thật cũng không sao, Mặc Dạ
cũng đành chấp nhận, nhưng nhìn Tề Hoan như vậy thật sự không thể nào
thích hợp làm mẹ. Dù sao tu vi của nàng cũng không yếu, trong bụng có
thêm một sinh mệnh nhỏ thì cũng nên cảm nhận được chứ, thế mà mãi cho
đến bây giờ nàng vẫn không phát hiện được tý nào.
“Cách gì, nói mau nói mau.”
Mặc Dạ đưa tay chỉ chỉ vào bụng Tề Hoan: “Nàng tập hợp Phật hiệu trong toàn thân dồn tới đó đi.”
“Bụng?” Tề Hoan có chút không tin nổi, tập hợp Phật hiệu lại một chỗ sẽ không xảy ra vụ nổ động trời nào chứ.
Mặc Dạ im lặng thở dài, giọng nói vô cùng trầm trọng: “Tiểu Hoan, nàng có thai rồi, là một bé trai.”
“Ai?” Tề Hoan không thể tin được nháy mắt mấy cái, há mồm cả buổi vẫn không nói được lời nào, có thai? Sờ sờ cái
bụng còn bằng phẳng, vẫn không có chút cảm giác nào.
“Tự nàng cảm nhận kỹ một chút sẽ biết,
sau đó tập hợp Phật hiệu đến linh thai là được rồi.” Nếu như chỉ là thai nhi bình thường, đương nhiên sẽ không thể tiếp nhận được Phật hiệu dồi
dào kia, nhưng ai bảo cha mẹ của đứa nhỏ này đều không phải người bình
thường chứ, một tiên, một Quỷ Tiên, thai nhi sinh ra đương nhiên sẽ là
linh thai Tiên Thiên.
Bình thường những đứa trẻ vừa sinh ra ở
Tiên Giới đều có sẵn tu vị, đây cũng là chỗ tốt mà cha mẹ mang lại cho
bọn chúng, những hài tử này lúc còn bên trong cơ thể mẹ đều được gọi là
linh thai. Còn linh thai Tiên Thiên, tình huống này rất ít khi xuất
hiện, nghe nói sau khi linh thai Tiên Thiên xuất thế, tu vị của hài tử
đã có thể đủ cho bọn chúng trực tiếp thăng tiên. Cái này cũng giống
như ngồi lên tên lửa bay thẳng lên trời vậy, là loại người trời sinh đã bị người ta ghen ghét hâm mộ căm hận.
Tề Hoan nghe lời đưa thần thức vào sâu
trong cơ thể, chậm rãi vận chuyển Phật hiệu trong người, tinh thần dần
dần nặng nề, rốt cục cũng nhận ra hơi thở của một sinh mệnh khác tồn tại trong bụng mình.
Đây chắc là của con mình đây, đáng tiếc
bây giờ nó còn quá yếu, Tề Hoan không dám tùy tiện dùng thần thức dò
xét, sợ hài tử bị dọa thành bệnh, tuy rằng bây giờ cục cưng nhà nàng
thực chất vẫn chỉ là một đám ánh sáng ngưng tụ lại mà thôi.
“Làm như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?” Sau khi thăm dò bên trong, Tề Hoan vẫn còn đang hưng phấn, nhưng
nhớ tới những lời Mặc Dạ nói ban nãy, nàng có chút lo lắng.
“Sẽ không, vấn đề duy nhất đại khái chính là sau này nó sẽ trở thành một vị Phật.” Con trai của Quỷ Tiên vậy mà
lại thành Phật, theo dự đoán còn không phải một vị Phật bình thường,
trong lòng Mặc Dạ khó chịu giống như đang ăn nuốt phải ruồi. Cho dù là
Ma con cũng được mà, nếu không thì cùng làm Quỷ Tiên với hắn cũng không
tồi a.
Hắn quyết định, đứa con trai này không được rồi, sau này lại bắt Tề Hoan sinh một đứa nữa.
Thật ra cho dù không đẩy Phật hiệu vào
thai nhi, thì chỉ sợ đứa bé kia cũng sẽ là một Phật tu. Lấy số mệnh của
Tề Hoan, có thể có được một chữ Chân Ngôn đã là không tệ rồi, lần này
vậy mà lại cùng lúc hấp thụ đến ba chữ, chắc chắn là có quan hệ với
cái vị đang ở trong bụng nàng kia.
Chỉ e chính thằng nhóc này mới là người
thừa kế của Lục Tự Chân Ngôn. Còn suy đoán của Mặc Dạ có chính xác hay
không, thì phải đợi hài tử sinh ra rồi xem xét lại.
“Ta không muốn con ta làm hoà thượng
đâu!” Tề Hoan vừa nghe xong đã nóng nảy, đùa gì vậy, khó khăn lắm mới
thuyết phục được Mặc Dạ để cho nàng sinh một cục cưng ra chơi đùa, kết
quả hài tử còn chưa sinh ra đã bị định sẵn chức nghiệp tương lai rồi.
Làm cái gì cũng được, nhưng làm hòa thượng thì không được. Đầu trọc lóc, buổi tối nhà nàng không thiếu bóng đèn.
“Không phải hòa thượng, là Phật!” Nếu Tề
Hoan không đồng ý, thì chuyện này có nghĩa là phương pháp hắn nghĩ ra để buổi tối ôm vợ ngủ đã sụp đổ rồi, chuyện này đã xảy ra vài ngày, Mặc
Dạ thật sự đã sắp không chịu được nữa rồi.
“Cũng không có gì khác nhau.” Tề Hoan hừ một tiếng, bất mãn cong miệng.
“Khác nhau rất lớn đấy, hơn nữa sau khi
hài tử được sinh ra, thân mang Phật hiệu tuyệt thế, không cần nàng dạy
đạo thì người khác cũng không thể tùy tiện bắt nạt nó, đây không phải là rất tốt sao.” Đây mới là hài tử lý tưởng nhất trong lòng Mặc Dạ, hắn đã tính toán sẵn rồi, đợi sau khi đứa nhỏ này ra đời, hắn sẽ ném nó đến
Phật môn, tránh khỏi chướng mắt.
“Thật không?” Tề Hoan nửa tin nửa ngờ, nàng cảm thấy Mặc Dạ dường như đang có âm mưu gì đó.
“Tất nhiên là thật rồi, nàng làm như vậy
không chỉ tốt với thai nhi, còn tốt cho nàng nữa. Bây giờ lực lôi điện
trong cơ nàng chưa bị tiêu trừ, nhưng nàng vốn không phải Phật tu, nếu
để lâu thì Phật quang đó chỉ có hại mà không có lợi cho nàng, thậm chí
còn có thể gây ảnh hưởng tới thân thể.” Giọng Mặc Dạ vô cùng nghiêm túc, hắn lo lắng nhất vẫn là thân thể của Tề Hoan, cho dù thế nào hắn cũng
không dám mạo hiểm.
“Thế nhưng mà…” Tình huống này trước kia
Mặc Dạ cũng chưa từng nhìn thấy, Tề Hoan vẫn lo lắng sẽ xảy ra rủi ro
ngoài ý muốn. Lúc không biết mình mang bầu, Tề Hoan cũng không có cảm
giác gì. Nhưng bây giờ, nàng cảm giác, cảm thấy bản thân mình đã thành
mẫu thân, suy nghĩ đương nhiên cũng đã thay đổi rất nhiều.
“Tiểu Hoan, ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu.”
“Được rồi.” Tề Hoan cũng biết Mặc Dạ đang lo lắng cho mình, huống hồ cho dù Mặc Dạ không thích hài tử, thì đây dù sao cũng là cốt nhục của bọn họ, hắn cũng không thể làm gì con được.
Tề Hoan dựa theo chỉ dẫn của Mặc Dạ, chậm rãi thu nạp Phật hiệu trên người mình, sau đó cẩn thận từng chút một
dẫn Phật hiệu vào trong bụng. Vượt quá dự kiến của nàng, thai nhi trong
bụng chẳng những không hề kháng cự Phật lực dồi dào kia, mà còn chủ
động đến để hấp thu.
Phật hiệu trong cơ thể nàng giống như tìm được nơi để xông vào, không đến nửa canh giờ, ngoại trừ bốn chữ Chân
Ngôn vẫn còn tồn tại trong đầu ra, thì trên người nàng không chập chờn
một tia Phật hiệu nào nữa.
Qua thời gian, lực lôi điện vẫn luôn
trong trạng thái bị áp chế đã dần sống dậy, Lôi đan trong cơ thể Tề Hoan rốt cục bắt đầu xoay tròn. Lực lượng thuộc về mình trở lại, cảm giác
này thật sự rất tốt.
Đã xong, kết thúc công việc! Tề Hoan nhẹ
nhàng thở ra, duỗi lưng một cái, không đợi nàng có thêm hoạt động gì thì bị ôm vào trong ngực Mặc Dạ. “Sau này nàng thành thật một chút cho ta,
đừng có cái gì cũng lộn xộn.” Mặc Dạ hung dữ nhéo nhéo khuôn mặt Tề
Hoan, có lẽ cảm thấy véo chưa đủ, còn há mồm cắn một cái, nhẹ nhàng để
lại trên khuôn mặt Tề Hoan một dấu răng.
“Đừng nóng giận, không phải là không có
chuyện gì rồi sao.” Tề Hoan cười hì hì ôm lấy đầu Mặc Dạ, nặng nề hôn
lên môi hắn một cái.
Mặc Dạ ôm Tề Hoan không nói gì, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
“Đúng rồi, ta mang bầu lúc nào vậy, sao chàng không nói cho ta biết hả?”
“Lúc nàng trở lại Tiên Giới.” Mặc Dạ cười như không cười trả lời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan lập tức đỏ lên, nàng nghĩ tới, bên trong cái xe kia. . .
—————-
TNN: Chương sau lại oánh nhau rồi :)) rất là đẫm máu, rất là dã man *hơ hơ hơ* Chương sau chúng ta sẽ đc gặp lại
Thương và bạn ‘song sinh áo trắng’ hí hí.