Vừa mới vào đêm, Tề Hoan trợn tròn mắt nằm trên tấm ván giường gỗ,
lăn qua lăn lại ngủ không được. Khuôn mặt Đông Nguyên vẫn thỉnh thoảng
xoay vòng trước mặt nàng, cuối cùng Tề Hoan dứt khoát từ trên giường bò
dậy, quyết định đi ra ngoài kiếm ăn.
Vừa mở cửa phòng, đã nhìn thấy Đông Nguyên dẫn một đám người đi về
phía bên này. Trông thấy Tề Hoan đi ra, Đông Nguyên dừng bước, cười chào hỏi.
“Sư muội muốn đi ra ngoài sao?” Đông Nguyên có chút kỳ quái, theo lý
mà nói lúc này tất cả mọi người hẳn đang chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai, sao vị sư muội này một chút cũng không có bộ dạng chuẩn bị chứ?
“Ách…Ta đi ngắm trăng….” Nụ cười của Tề Hoan sáng lạn dị thường.
“À, vậy thì không quấy rầy sư muội nữa.” Sau khi Tề Hoan đi, Đông
Nguyên gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn trời, “ Hôm nay
cũng không có trăng mà….”
“Rốt cuộc Thục Sơn có nhà bếp không đây….” Đứng giữa dãy núi trống
trải, Tề Hoan nhịn nhịn xuống xúc động muốn khóc rống lên, chân của nàng sắp gãy ra rồi, mà vẫn không tìm được nơi cung cấp đồ ăn nào.
Sau hai canh giờ, sắc mặt Tề Hoan trắng bệch ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn to nhỏ nguyền rủa hết một lượt một trăm tám mươi đệ tử cao
thấp của phái Thục Sơn, ai kêu các ngươi khoe khoang, không có chuyện gì đem Thục Sơn khuếch đại lớn như vậy làm gì, bây giờ thì tốt rồi, nàng
ngay cả đường về tìm khắp nơi cũng không thấy.
“Sư muội đi làm sao lại đến được nơi này ?”
Nhìn trước mặt xuất hiện một đôi giày vải, trong lòng Tề Hoan cảm
thán, quả nhiên trời không tuyệt đường của người mà! “Ở chỗ này ngắm
trăng rất tốt.” Tề Hoan mỉm cười đứng dậy, nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ
không nói cho bất kể kẻ nào là mình bị lạc đường.
“Nhưng theo ta quan sát… Tối nay cửu tinh tránh nguyệt, bầu trời hình như sẽ không có trăng đâu?” Đông Nguyên vốn đối với thuật chiêm tinh
của mình rất tự tin giờ cũng là lần đầu tiên dùng ngữ khí không xác định nói chuyện.
“Sư huynh cần gì câu nệ ngoại vật, ai nói trời không có trăng sáng,
trong lòng ta có trăng là được.” Tề Hoan lộ ra bộ mặt trẻ con không thể
dạy, tràn đầy đau lòng vỗ vỗ bả vai Đông Nguyên. Mấy ngày nay nàng học
được một chiêu của sư bá Hư Linh Tử, nếu người khác hỏi ngươi điều ngươi không muốn nói, hoặc ngươi không biết, thì ngàn vạn không thể nói cho
người ta là ngươi không biết, như vậy hình tượng sẽ bị tổn hại nha.
Ngươi cần dùng logic đánh bại hắn, kèm theo chiến lược khinh bỉ hắn,
để hắn nghĩ rằng ngươi đúng, nếu ngươi có thể thuận tiện lừa hắn vào môn phái, vậy là tốt nhất đấy.
Kỳ thật Tề Hoan rất muốn biết, những đệ tử trong môn phái kia, đến cùng có bao nhiêu kẻ là bị Hư Linh Tử lừa nhập môn.
“Sư muội quả thật là thông tuệ, Đông Nguyên bội phục.” Lời nói của Tề hoan khiến cho Đông Nguyên ngẩn ngơ, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại
ngộ, vội vàng bái Tề Hoan một cái.
Tề Hoan nghiêng người tránh khỏi, “Sư huynh không cần hành lễ lớn như vậy, tất cả mọi người đều là sư huynh muội, giúp đỡ nhau là điều cần
phải làm nha.”
“Vậy… Sư muội tiếp tục ngắm trăng, Đông Nguyên không quấy rầy nữa.”
Thấy Tề Hoan lộ bộ dáng của ngoại thế cao nhân, Đông Nguyên quyết định
rời đi nhường sân tập võ của mình cho sư muội tiếp tục ngắm trăng.
Chẳng qua hắn vô cùng tò mò, sân tập võ của mình là ở trong khe núi
đỉnh Vân Đình của Thục Sơn, nơi đây cách đỉnh Nghênh Khách mà Tề Hoan ở
bốn đỉnh núi, sư muội rốt cuộc làm sao tìm được đến đây.
“Khoan đã… Sư huynh, bên này có đồ gì có thể làm no bụng không ~”
bụng lại bắt đầu một vòng “đại chiến”, cuối cùng Tề Hoan không nhịn được nữa, lúc nào rồi còn giả bộ thế ngoại cao nhân, ăn cơm trước quan trọng hơn.
“…. Nếu sư muội không chê, thì có thể đến phòng trúc gần đây của ta nghỉ ngơi một lát, nơi đó có thể có chút đồ ăn.”
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ phát sinh
chuyện gì? Người khác làm gì thì Tề Hoan không biết, nhưng mà nàng muốn
làm gì, mục đích này cũng rất rõ ràng rồi.
“Sư muội, ăn chậm một chút, nghẹn đấy.” Đông Nguyên ngồi trên ghế
trúc, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm Tề Hoan, đời này hắn thật chưa từng thấy qua nữ tử có bộ dáng ăn uống dọa người như vậy.
Uống một cốc nước khoáng nhãn hiệu núi Thanh Vân, Tề Hoan thỏa mãn vỗ vỗ bụng, “Sư huynh tay nghề thật là tốt ~”
Đông Nguyên cười khổ, vốn trong phòng chỉ có mấy cái quả dại, mặc dù
chưa hỏng, nhưng thoạt nhìn bề ngoài có vẻ không tươi, khó coi, Đông
Nguyên không muốn đưa cho Tề Hoan ăn. Cuối cùng hắn đành phải lên núi
bắt gà rừng, sau đó dùng tam vị chân hỏa nướng chín đưa cho Tề Hoan.
Từ khi sinh ra lần đầu tiên Đông Nguyên biết, dùng tam vị chân hỏa
nướng gà, thịt ăn lại ngon như vậy. Xem ra bởi vì dùng lửa tiên nướng,
cho nên thịt gà dính tiên khí chăng.
“Ngày mai sư muội không tham gia tuyển chọn sao?” Sau khi Tề Hoan ăn
xong, hai người mặt đối mặt ngồi ở trong phòng, cũng không biết phải nói cái gì, Tề Hoan không có cảm giác gì, nhưng Đông Nguyên luôn cảm thấy
có chút xấu hổ, dứt khoát tìm chủ đề nói chuyện.
“Đúng vậy a, sư…thúc lão nhân gia ông ấy nói sư muội tu vi còn thấp,
lần này tới chỉ làm quen thì tốt rồi, những việc dốc sức liều mạng kia
vẫn là thôi đi.” Tề Hoan vui vẻ híp mắt trả lời, trên mặt hoàn toàn
không hề bởi vì không thể tham gia đại hội thí luyện mà thấy mất mát.
Biết rõ thực lực của mình không đủ còn muốn giả bộ làm siêu nhân,
loại sự tình này nàng tuyệt đối không làm. Còn mấy nhân vật chính viết
trong tiểu thuyết rõ ràng sơ kỳ Ngưng Khí mà lại lợi hại hơn so với hậu
kỳ Kết Đan, loại chuyện này, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là không thực tế, Tề Hoan đã sớm chặt đứt ý nghĩ kia.
“Ha ha, sư muội thật là thẳng….” Câu nói của Đông Nguyên còn chưa nói xong, chợt nghe tiếng cửa nhỏ phòng trúc “rầm” một tiếng bị mở ra, một
tiểu hài nhi đầu bện hai bím đuôi sam láu táu xông vào.
“Hi hi ~~ Đông sư huynh, cuối cùng cũng tìm được sư huynh rồi.” Nữ
hài nhào thẳng vào Đông Nguyên, cọ tới cọ lui giống như đang làm nũng
trong ngực hắn, hoàn toàn không chú ý tới trong phòng còn có một người.
“Tiêu Tiêu, muội sao lại chạy đến nơi này, chưởng môn sư thúc không
phải muốn muội bế quan tu luyện sao?” Đông Nguyên xấu hổ đẩy nữ hài nhi
trong ngực ra, xụ mặt hỏi.
“Đáng ghét, đừng nhắc tới lão cha ngoan cố của muội nữa, ngày nào
cũng bắt muội tu luyện, đại hội thí luyện đã sắp bắt đầu rồi, người nào
còn có tâm tình tu luyện chứ! Ồ? Nàng là ai? Oa a a, muội biết rồi, sư
huynh kim ốc tàng kiều! (lén lút nạp thiếp)” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Tiêu mở rộng, thò tay chỉ vào Đông Nguyên, vẻ mặt như là “muội đã biết rồi đấy nhé”
“Tiểu nha đầu chớ nói lung tung, vị này chính là Tề Hoan sư muội của
phái Thanh Vân, còn không mau gọi sư tỷ.” Đông Nguyên liếc mắt trừng
Tiêu Tiêu.
“Oh, sư tỷ, hai người thật không có gì sao?” Tiêu Tiêu chạy đến bên người Tề Hoan, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng.
“Chưa kịp.” Tề Hoan híp mắt cười tủm tỉm.
“Muội đã nói mà…” Hai nữ tử cứ như quen nhau từ trước nho nhỏ thì
thầm vào tai nhau, không biết lời các nàng nói, một chữ cũng không thoát khỏi lỗ tai của Đông Nguyên.
“Khụ khụ, hai người cứ trò chuyện đi, ta đi….đi ra ngoài một chút.”
Đông Nguyên chạy trối chết, Tiêu Tiêu đáng chết, vậy mà lại cùng Tề Hoan nghiên cứu thảo luận xem làm thế nào để “nhúng chàm” hắn, hai người kia căn bản coi hắn như không tồn tại mà.