“Sao vậy?” Nhìn sắc mặt Tề Hoan, Khinh Sắc nhướn mày.
“À. . . . . Bởi vì nó có vẻ như muốn nổ.” Tề Hoan đem tay phải đưa
tới trước mặt Khinh Sắc, một viên châu xinh xắn màu đen lăn qua lăn lại
trên tay Tề Hoan, hạt châu còn hiện lên điện quang màu đen, nếu như
người không nhận ra sẽ lầm tưởng đây là pháp bảo lôi hệ nào đó. Chỉ có
một số ít người hiểu rõ uy lực của nó, mới biết một hạt châu nho nhỏ như vậy có bao nhiêu đáng sợ.
“Đây là?”
Tề Hoan xấu hổ cười cười, “Diệt Thế Lôi Thực, hơn nữa đã sắp nổ tung.”
Điều này cũng không thể trách nàng a, ai bảo Khinh Sắc không tới sớm một chút, vì tự vệ dĩ nhiên nàng phải chuẩn bị rồi.
Mấy người Khinh Sắc chưa từng nhìn thấy bộ dạng của Diệt Thế Lôi
Thực, có điều danh tiếng của nó cũng quá vang dội rồi, hắn không nhớ thì quả là khó khăn. Nếu như ở hiện đại mà nói thì đây chính là một quả bom nguyên tử cỡ nhỏ a! Hơn nữa còn theo kiểu nén khí, đừng xem thường nó
nhỏ bé, uy lực tuyệt đối không nhỏ, khuyết điểm duy nhất là luyện chế vô cùng khó khăn.
Lần này ánh mắt Lang Khê nhìn Tề Hoan có chút thay đổi, tóc gáy toàn
thân hắn dựng hết cả lên, trong lòng cảm thấy may mắn vì lúc nãy không
có hạ thủ giết nữ nhân này, nếu nàng chết thì phần lớn Cửu Trọng Lâu đều được chôn cùng a. Uy lực của Diệt Thế Lôi Thực cũng không phải là
chuyện đùa.
“Ngươi có biện pháp làm cho nó dừng lại không?” Vật này quý giá như
vậy, tổng cộng Hư Không Tử cũng chỉ cho nàng có hai quả, nếu cứ như vậy
mà nổ thì rất đáng tiếc, lão đầu mà biết, nhất định sẽ mắng nàng phá gia chi tử cho coi.
“Không có cách nào, Diệt Thế Lôi Thực uy lực quá lớn, trên đời này áp chế được nó chắc chỉ có thể là lôi kiếp.” Khinh Sắc cười khổ, trong
lòng đã tính toán, nếu xây lại Cửu Trọng Lâu thì hắn nên chọn chỗ non
xanh nước biếc nào đây.
“Là vậy a. . . . . . .” Tề Hoan nháy mắt mấy cái, dù sao bất luận thế nào cũng không ai ngăn được cho nó khỏi nổ tung, tự mình khẳng định sẽ
không thể thoát thân được, xem ra thử một chút cũng tốt, hy vọng một
chút sét trong người mình có thể coi như lôi kiếp chân chính.
Ý niệm trầm tới đan điền, Tề Hoan cẩn thận từng ly từng tý thúc đẩy
Thái Cực Đồ, một tia sét màu tím bạc tóe ra, thoạt nhìn giống như đang
làm kẹo bông, đáng tiếc vật này người bình thường vô phúc tiêu thụ.
Những tia sét kia sau khi ra khỏi Thái Cực Đồ liền theo sự chỉ huy của
Tề Hoan tự động hướng về phía tay phải của nàng.
Ở trước ánh mắt giật mình của mọi người, trong lòng bàn tay phải của Tề Hoan mạc danh kỳ diệu (không thể giải thích được) xuất hiện vô số tia sét màu bạc phát sáng, phía trên còn rất nhiều tia điện
nhỏ màu tím, những tia điện kia đem Diệt Thế Lôi Thực vây thật chặt ở
giữa, Diệt Thế Lôi Thực trong nháy mắt liền thu nhỏ lại, cho đến khi. . . . . biến mất.
Không còn?! Tề Hoan nhìn chằm chằm tay phải cùa mình, cảm giác bụng có chút trướng giống như đã ăn quá nhiều.
Khinh Sắc lúc nãy còn có thể cười được, thì bây giờ đã hoàn toàn bị
kinh sợ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng trắng mềm mềm của
Tề Hoan, Diệt Thế Lôi Thực lại có thể cứ thế biến mất?
“Phát sinh chuyện gì vậy?” Lưu Nhiễm che miệng thở nhẹ.
“Đai khái. . . . . Ha hả, là biến mất rồi.” Che miệng len lén nấc một cái, Tề Hoan tuyệt đối sẽ không nói cho bọn họ biết, mình lỡ đem Diệt
Thế Lôi Thực cho vào trong bụng rồi.
Tề Hoan còn có thể cảm nhận được điện lực của Diệt Thế Lôi Thực đang
không ngừng tràn đầy trong đan điền, Thái Cực Đồ chậm rãi xoay tròn,
phía trên nó lại tạo ra một mảnh lôi vân, có điều lần này không phải màu tím bạc xinh đẹp nữa, mà là màu tím đen.
“Nếu mất rồi thì coi như xong, sau này không nên mang theo đồ nguy
hiểm như vậy.” Mặc dù biết rõ Diệt Thế Lôi Thực mạc danh kỳ diệu biến
mất có liên quan đến Tề Hoan, nhưng Khinh Sắc chỉ dặn dò Tề Hoan cẩn
thận, căn bản không hỏi gì cả, điều này làm cho hảo cảm của Tề Hoan đối
với hắn tăng lên. Ở Tu Chân giới có nhiều thứ cho dù nhìn thấy, tốt nhất vẫn nên làm bộ như không biết, dù sao mọi người đều có bí mật của mình.
“Nói cũng đúng, vật này vốn không nhiều lắm, sư phụ lão nhân gia cũng không cho ta mấy.” Tề Hoan hướng về phía Lang Khê cười một tiếng, rõ
ràng là không có ý tốt.
Mấy? Khóe mắt Khinh Sắc nhảy lên, một đã là quá đủ rồi, Hư Không Tử
lại cho nàng mấy quả, lão định để Tề Hoan tới san bằng núi Cửu Trọng Yêu sao!
Mà Lang Khê vốn sát khí hơn người cũng hoàn toàn ỉu xìu rồi, hắn căm
hận người phái Thanh Vân, nhưng cũng không căm hận đến nỗi dùng mạng nhỏ của mình để đổi, trên người nữ nhân này vẫn còn nhiều đồ nguy hiểm như
vậy, trong khoảng thời gian tới nói gì đi nữa hắn cũng không nên có ý đồ với nàng ta.
“Đúng rồi, pháp bảo Đoạn Thiên Xích của sư phụ cũng ở chỗ ta, Lang
Khê trưởng lão có muốn thuận tiện mở mang kiến thức không?” Tề Hoan cố ý nhìn Lang Khê, không thừa dịp Khinh Sắc ở đây mà đả kích hắn thì còn
đợi tới khi nào nữa.
Bất quá Đoạn Thiên Xích trái lại không có ở trong chiếc nhẫn trữ vật
của nàng, vật kia cho dù Hư Không Tử có đưa nàng thì với thực lực bây
giờ của nàng cũng không thể dùng được, vẫn là thành thành thật thật dùng Ti Không Lăng tốt hơn, mặc dù hiện tại đối với Ti Không Lăng nàng vẫn
chưa thể khống chế tốt. Vốn nàng cho rằng Ti Không Lăng chẳng qua chỉ là một pháp bảo bình thường, nhưng kể từ khi Mặc Dạ cho nàng đoạn pháp
quyết kia, uy lực của Ti Không Lăng tăng lên không biết bao nhiêu lần,
Tề Hoan có thể cảm giác được, kia vẫn xa xa chưa phải cực điểm của pháp
bảo này. Nếu nàng đủ thực lực thì cho dù muốn Ti Không Lăng phát huy sức mạnh tiên khí cũng không phải không có khả năng.
“Tề Hoan tiểu thư cứ nói đùa.” Lang Khê giọng nói khổ sở, Đoạn Thiên
Xích, tiên khí, pháp khí thành danh của Hư Không Tử, Lang Khê tin tưởng
nếu Hư Không Tử có thể cho Tề Hoan mấy quả Diệt Thế Lôi Thực phòng thân, thì cũng rất có thể đem Đoạn Thiên Xích cho Tề Hoan mang theo trong
người, cho dù hắn tự nhận Tề Hoan không thể gây thương tổn cho mình, thì cũng không nguyện ý dùng thân thể mình lấy cứng đối cứng với Đoạn Thiên Xích.
“A, thật đáng tiếc.” Tề Hoan cố ý thở dài một tiếng.
Khinh Sắc cười híp mắt liếc nhìn vẻ mặt Tề Hoan, trong lòng không
nhịn được buồn cười, hắn nhìn ra Tề Hoan là đang phô trương thanh thế,
Lang Khê vừa bị Diệt Thế Lôi Thực dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa kịp hoàn
hồn, có điều không thể không nói Tề Hoan lá gan cũng thật không nhỏ,
liền ngay cả Hóa Thần kỳ Lang Khê cũng dám uy hiếp.
Vốn là với những lời đồn đại bên ngoài có liên quan đến Tề Hoan hắn
còn không tin, lúc này coi như được trải qua rồi, khó trách Hư Không Tử
sủng ái đồ đệ này như vậy, hai người từ trong xương tủy mà nói, tính
cách quả thật giống nhau.
“Mấy vị đạo hữu Thục Sơn muốn đi, Tề Hoan có muốn ra tiễn bọn họ
không?” Khinh Sắc ho nhẹ hai tiếng, đem lực chú ý của Tề Hoan hấp dẫn
tới đây.
“Muốn đi?” Tề Hoan sửng sốt, nàng cho rằng dù Khinh Sắc không giết
người diệt khẩu, thì cũng không dễ dàng thả người như vậy mới đúng chứ,
làm sao lại thả người nhanh như vậy.
“Dĩ nhiên, lấy được xác linh thiền rồi tất nhiên bọn họ muốn mau
chóng trở về.” Mị nhãn hẹp dài của Khinh Sắc khẽ nheo lại, đương nhiên
cái giá đắt để đổi được xác linh thiền hắn không cần nói cho Tề Hoan
biết, chắc hẳn nàng cũng không nguyện ý nghe đâu.
“Nha….” Tề Hoan nghi hoặc nhìn Khinh Sắc, cúi đầu chép miệng, tên
Khinh Sắc này nguy hiểm như vậy, nàng mới không tin hắn chịu đem xác
linh thiền cho dễ dàng như thế đâu, còn để đám người Thục Sơn đem ra
khỏi núi Cửu Trọng Yêu nữa chứ, nếu là nàng kiểu gì cũng phải đem đám
người kia “lột một tầng da” (*) vài lần rồi mới tiễn bước đi.
(*) Ý là chặt chém đó ^.^
Nếu như Khinh Sắc biết được suy nghĩ trong đầu Tề Hoan, nhất định sẽ
nắm chặt tay nàng, chúng ta cuối cùng cũng tìm được tổ chức của Đảng.