Edit: Nuxuku
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Kiều Xảo đang yên ổn đi ở phía trước,
phát hiện phía sau có tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần, làm
cho nàng vô thức dừng lại. Xoay người xem xét, đã thấy con trai Thiên
Doanh của Thiên Khuê đang chạy về phía mình.
Vốn thái độ của Thiên Doanh đối với nàng không tốt, đột nhiên chạy tới nơi này, chỉ e sẽ không có chuyện gì hay ho.
Nơi này vốn đã chật hẹp, hai người đứng
song song cũng không còn nhiều khe hở, Thiên Doanh lại không có ý giảm
tốc độ, Kiều Xảo chỉ có thể nghiêng người chừa chỗ cho hắn.
Kết quả, Thiên Doanh vẫn đâm vào nàng.
Sức lực của nó không nhỏ, làm cho Kiều Xảo nhất thời không có phòng bị
lui về sau vài bước, nó cũng lui về sau, thân thể nhất thời bất ổn ngã
ngồi trên mặt đất.
Vốn không phải chuyện gì to tát, Tề Hoan cũng không để ý nhiều đến nó, ai ngờ Thiên Doanh tới chính là vì gây
sự, nó đứng lên đưa tay chỉ vào Kiều Xảo mắng, “Mắt ngươi mù rồi sao,
trông thấy ta tới còn chặn đường?”
Kiều Xảo nhìn Thiên Doanh, cũng không
thèm so đo. Kết quả, nàng nhường nhịn như vậy lại khiến Thiên Doanh càng thêm không kiêng nể gì, lời nói càng ngày càng khó nghe. Tuy Kiều Xảo
sắc mặt khó coi, nhưng vẫn nhẫn nhịn không mở miệng.
Nàng biết, chỉ cần mở miệng, chuyện này
nhất định sẽ càng nháo càng lớn, trước kia chính là như vậy, cho dù
kinh động đến Thiên Khuê thì cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Thế nhưng lần này, bên cạnh còn có một
Tề Hoan đang nghe. Nàng tính tình vốn đã không tốt, tuy người bị chửi
không phải là nàng, nhưng Kiều Xảo lại là đồ đệ của nàng, cho dù trong
lòng một mực tự nói với mình, nó chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện,
không cần chấp nhặt với nó. Thế nhưng càng về sau, Thiên Doanh không chỉ mắng Kiều Xảo mà ngay cả Tề Hoan cùng phái Thanh Vân cũng bị mắng vào.
“Nữ nhân không biết xấu hổ, ngươi câu
dẫn phụ thân của ta không phải vì phái Thanh Vân gì đó sao, hừ, ta thấy
có thể dạy dỗ ra được một đồ đệ như ngươi, thì sư phụ của ngươi cũng
không phải thứ tốt lành gì. Cái phái Thanh Vân kia bị diệt rất đáng
đời!” Thiên Doanh không biết Tề Hoan là sư phụ của Kiều Xảo, đương nhiên cũng không biết, có một số chuyện chính là vảy ngược của Tề Hoan.
Khuôn mặt Tề Hoan dần dần lạnh xuống, trực tiếp đi đến trước mặt Thiên Doanh, “Xin lỗi.”
“Ngươi nghĩ đơn giản như vậy sao, lại
dám bắt ta nói xin lỗi, ta cho ngươi biết, đây chính là Ma giới.” Thiên
Doanh nhìn Tề Hoan cãi lại, dáng vẻ bắt đầu hung hăng càn quấy.
“Nhưng ngươi cũng không phải Ma Tôn, tuy phụ thân ngươi là Ma tôn, nhưng ngươi xác định ngươi sẽ trở thành người thừa kế của hắn sao?” Tề Hoan cười lạnh.
Đại khái đã nói trúng tâm sự của Thiên
Doanh, sắc mặt nó trở nên xanh mét, trong mắt hiện lên sát ý. Trừ dì nhỏ của nó ra, ai cũng không biết lý do vì sao nó lại bài xích Kiều Xảo. Nó chính là sợ, sợ một ngày Thiên Khuê cưới Kiều Xảo, bọn họ sẽ sinh con
nối dõi. Như vậy, nó còn có thể kế thừa toàn bộ Ma giới này sao.
“Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta,
nói không chừng ta một khi kích động sẽ móc mắt ngươi ra đấy.” Trên khóe miệng Tề Hoan cười lạnh, con nít sao? Thiên Doanh ít nhất cũng đã mấy
ngàn tuổi rồi, thời điểm nàng một ngàn tuổi đã biết giết người phóng hỏa khắp nơi đấy, vẻ ngoài quả nhiên che giấu tốt lắm, đáng tiếc, đối với
nàng không có hiệu quả.
Nếu như ở đây không phải là địa bàn của
Thiên Khuê, nàng sẽ không quản Thiên Doanh năm nay bao nhiêu tuổi, chỉ
bằng câu nói vừa rồi kia của nó đã đủ để Tề Hoan giết nó rồi.
“Sư phụ, bỏ qua đi.” Kiều Xảo lôi kéo tay áo Tề Hoan.
“Loại người như nó, không cần khoan
dung.” Tề Hoan nghiêng đầu nói với Kiều Xảo, nhân lúc này Thiên Doanh
đột nhiên ra tay, kiếm quang màu đen đâm về phía ngực Tề Hoan, tốc độ
cực nhanh, cổ tay Tề Hoan vừa lật, trong tay huyễn hoá ra một thanh Ngân Kiếm, bổ tới đạo kiếm quang kia.
Kiếm quang kia bị chém đứt, nhưng đoạn
còn lại vẫn không hề giảm tốc độ mà vẫn đâm về phía Tề Hoan, cuối cùng
đâm vào cổ tay nàng. Tề Hoan chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, cúi đầu nhìn
mới phát hiện kia căn bản không phải kiếm quang gì, mà là một con rắn
đen, trên đầu nó còn có sừng bạc.
“Luyện Độc Giao* của Thiên Khuê nuôi.”
Kiều Xảo biến sắc, Thiên Khuê bình thường coi thứ này như bảo bối, làm
sao lại bị Thiên Doanh bắt tới đây.
*Giao = con thuồng luồng
“Con gì vậy.” Nhìn thấy cổ tay nhanh
chóng biến thành màu đen, hơn nữa còn bắt đầu sưng, trên cánh tay Tề
Hoan tự động phát ra một tầng lôi quang. Nhưng độc tố kia cực kỳ bá đạo, vậy mà lại giằng co với lôi điện trong cơ thể nàng, không hề có vẻ bị
trục xuất ra ngoài.
“Hừ, ngươi sẽ hồn phi phách tán ngay
thôi, không cần biết rõ đây là con gì.” Vốn là dùng để đối phó với Kiều
Xảo, không ngờ lại bị nữ nhân này ngăn cản, trong lòng Thiên Doanh cũng
có chút lo sợ bất an.
Nó không nghĩ tới, một kiếm kia của Tề
Hoan lại có thể chặt đứt Luyện Độc Giao, lát nữa trở về, nó phải khai
báo thế nào với Thiên Khuê mới là vấn đề nghiêm trọng.
Thời gian càng dài, độc tố kia công kích càng lợi hại, Tề Hoan phát hiện mình thậm chí có chút không khống chế
nổi lực lôi điện trong cơ thể. Lôi đan xoay tròn tốc độ càng lúc càng
nhanh, lực lôi điện sinh ra phần lớn đều bị độc tố kia nuốt mất.
Ban đầu chỉ có cổ tay hơi sưng, về sau,
vậy mà lan đến toàn bộ cánh tay đều sưng phồng. Cánh tay của nàng không chỉ đen đi mà còn to ra gấp hai lần.
Người ta muốn mạng của mình, Tề Hoan
quản khỉ gió nó rốt cuộc là ai, thừa dịp còn có thể nhúc nhích liền tát
Thiên Doanh một cái thật mạnh, trên tay dùng hết mười phần sức lực.
Thiên Doanh ngược lại khá có đầu óc,
biết mình không phải đối thủ của Tề Hoan, liền xoay người nhảy xuống
dưới cầu, một chưởng của Tề Hoan chỉ phớt ngang qua nó, nhưng cũng làm
nó cảm thấy nóng rát sau lưng.
Kiều Xảo biết độc tố trong cơ thể Luyện
Độc Giao rất lợi hại, nên không rảnh để ý đến Thiên Doanh, nàng vội vã
muốn dẫn Tề Hoan đi tìm Mặc Dạ. Ai biết hai người còn chưa xuống cầu,
dưới đáy đầm nước đột nhiên cuồn cuồn nổi lên từng trận bọt nước, một
con Giao Long thân phủ đầy vảy đen, dài gần trăm mét phóng lên trời.
Hắc Long kia há mồm rống to một tiếng,
làm chấn động cả Huyễn Ma Cung, Thiên Khuê vừa tiễn Mặc Dạ ra cửa lập
tức biến sắc, cũng bất chấp Mặc Dạ vội vàng chạy đến đầm nước, Mặc Dạ
khẽ nhíu mày, cũng đi theo.
“Miệng thối rất nghiêm trọng. . . ” Tề Hoan nhịn không được bịt mũi.
Ở thời điểm này, Tề Hoan lại vẫn chú ý
tới vấn đề vệ sinh, Kiều Xảo cực kì câm nín. Thiên Doanh bây giờ nửa
chết nửa sống nằm trên lưng Hắc Long, mà con Hắc Long kia thoạt nhìn
dường như định nhét Tề Hoan và Kiều Xảo vào miệng.
Cũng may, tại thời điểm ngàn cân treo
sợi tóc, khi đầu Hắc Long kia tiến tới trước mặt Tề Hoan cùng Kiều Xảo,
Thiên Khuê đúng lúc xuất hiện. Hắc Long kia nhìn thấy Thiên Khuê thì lập tức dừng lại, từ bỏ ý đồ ăn thịt người.
“Làm sao vậy?” Thiên Khuê liếc mắt đã nhìn thấy Thiên Doanh trên lưng Hắc Long, lông mày nhíu chặt, ngữ khí có vẻ không vui.
“Hai nữ nhân này đánh tiểu thiếu gia rớt xuống.” Con Hắc Long này tu vi rất cao, có thể nói tiếng người cũng
không có gì lạ, nhưng nó vừa mở miệng đã trực tiếp đổ hết tội lỗi lên
đầu Tề Hoan và Kiều Xảo.
Trên mặt Thiên Khuê nhìn không ra hỉ nộ, đón lấy Thiên Doanh trên lưng Hắc Long rồi xoay người rời đi.
“Đứng lại.” Kiều Xảo vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng.
Thiên Khuê đứng nguyên tại chỗ, không quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
“Giải dược của Luyện Độc Giao.” Tuy Tề
Hoan dùng lôi điện áp chế khiến tốc độ độc tố lan đi rất chậm, nhưng nếu sau đó không dùng giải độc thì sẽ sinh ra tổn thương nhất định với thân thể Tề Hoan.
“Chờ ta cứu Doanh nhi đã rồi nói sau có
được không?” Thiên Khuê thở dài, hắn cũng nhìn thấy Luyện Độc Giao bị
cắt thành hai đoạn trên mặt đất, hắn biết tính cách của con mình, biết
rõ chuyện này chưa chắc đã là lỗi của Tề Hoan và Kiều Xảo, nhưng bên này dù sao cũng là con hắn. Hơn nữa giải loại độc này rất tốn thời gian,
tình huống của Tề Hoan thoạt nhìn không quá mức nghiêm trọng, chờ thêm
chốc lát cũng không có vấn đề gì.
Nhưng những chuyện này, hắn không nói,
Kiều Xảo làm sao biết được. Huống chi, cơn tức này của Kiều Xảo đã kìm
nén đủ lâu rồi. Nếu hôm nay Thiên Doanh đối phó nàng thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại dám gây tổn hại cho Tề Hoan, bây giờ còn
muốn rời đi như không có chuyện gì, nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ.
“Con của ngươi không có yếu ớt như vậy.” Kiều Xảo hừ lạnh, lúc vừa nhảy xuống còn khoẻ mạnh bây giờ lại giả chết, ai tin!
“Kiều Xảo, đừng nháo.” Giọng Thiên Khuê càng bất đắc dĩ.
“Ngươi không phải lo lắng cho con của ngươi sao, để ta xem một chút, cam đoan sẽ làm cho nó đứng lên ngay lập tức.”
Thân hình Kiều Xảo lóe lên, trực tiếp vọt tới trước mặt Thiên Khuê, đưa tay chụp về phía cánh tay của Thiên Doanh.
Thiên Khuê theo bản năng tránh đi làm
cho lửa giận trong mắt Kiều Xảo càng thêm nồng đậm, không cho nàng chạm
vào nó sao? Rất tốt, hôm nay nàng nhất định phải đụng tới con trai bảo
bối của hắn đấy.
Lần thứ hai đưa tay ra, Thiên Khuê đứng
nguyên tại chỗ không tránh nữa, Kiều Xảo nắm lấy cổ tay Thiên Doanh, đôi mắt đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, Thiên Khuê sững sờ, Thiên
Doanh bị hắn ôm trong ngực bỗng dưng mở to mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn
Kiều Xảo.
“Đây không phải tỉnh rồi sao!” Khoé miệng Kiều Xảo nhếch lên, tay cũng không hề có ý buông ra.
Tu luyện yêu đồng tổng cộng chia làm bảy tầng, Kiều Xảo vừa vặn tu đến tầng thứ sáu, huyết đồng, trực tiếp đả
thương nguyên thần. Vừa rồi nàng công kích nguyên thần Thiên Doanh,
Thiên Doanh vốn chỉ giả chết, nhưng bị nàng chạm đến nguyên thần như
vậy, lập tức sợ đến mức nhảy dựng lên.
Thiên Khuê biết rõ chuyện tu luyện yêu
đồng, cũng biết huyết đồng lợi hại bao nhiêu, tuy hắn hiểu rõ Kiều Xảo
sẽ không quá đáng, nhưng trong nội tâm dù sao cũng vẫn lo lắng cho con
trai của mình.
“Phụ thân, nàng, nàng muốn giết con.”
Thiên Doanh vẻ mặt hoảng sợ, co rụt lại trong ngực Thiên Khuê, giọng nói mang theo vài phần run rẩy, giả trang giống y như đúc.
“Kiều Xảo, đừng nháo nữa, nàng buông tay trước đi.” Dưới loại tình huống này, Thiên Khuê cũng chỉ có thể bảo
Kiều Xảo nhượng bộ. Nhưng có lẽ ngày thường đã nhẫn nhịn quá lâu rồi,
nên lần này Kiều Xảo không hề muốn nhượng bộ.
“Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn
cho ngươi.” Huyết sắc trong mắt càng lúc càng đậm, ngay sau đó chung
quanh thân thể nàng cũng phủ lên một tầng huyết quang, cổ tay Thiên
Doanh bị nàng nắm lập tức cháy đen một mảnh.
Tu vi của Thiên Doanh cùng lắm mới chỉ
là Ma Tướng mà thôi, tính ra thì ngang với tiên nhân Ngũ trọng thiên,
bây giờ Kiều Xảo cố tình động nó, lập tức, ngay cả cơ hội trốn nó cũng
không còn nữa.
“Kiều Xảo, được rồi, buông tay ra.” Tề
Hoan nhìn một hồi lâu, rốt cục mở miệng. Nàng liếc sang Thiên Doanh
thoạt nhìn vô cùng hoảng sợ, vẻ mặt không mừng rỡ không quan tâm.
Một tay Mặc Dạ ôm lấy Tề Hoan, ngón tay
đảo qua cánh tay sưng tấy của nàng, tuy rằng hiệu quả không rõ ràng lắm, nhưng Tề Hoan lại có thể cảm giác được độc tố đang dần dần bị đè ép
xuống.
Kiều Xảo không tình nguyện buông tay, vung tay áo đi trở về bên cạnh Tề Hoan.
Tề Hoan vẫn nhìn chằm chằm Thiên Doanh như cũ, không hề bỏ sót nụ cười đắc ý chợt loé lên rồi biến mất trên mặt nó.