Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Tề Hoan vốn tưởng rằng đoạn đường này sẽ không yên ổn, ai ngờ, trước mắt nàng —- xuất hiện hình dáng mơ hồ của một tòa thành, mấy người kia sau lưng vậy mà không theo kịp động thủ với nàng.
Bọn họ cứ như vậy yên tâm thả mình sao? Rõ ràng không có khả năng. Nếu thế thì. . . . . . Kết quả có khả năng nhất chính là Tuyết Sa đã đi tìm phụ thân của Minh Tư.
Phụ thân của Minh Tư. . . . . . Tề Hoan xách Tiểu Miêu từ trong ngực ra, thả xuống đám mây, sau đó dựa người nằm xuống, vừa vặn gối lên mình Tiểu Miêu.
Lúc đầu, Tề Hoan cũng không để ý tới họ của Minh Tư. Nhưng năm đó nàng không lấy mạng Minh Hỏa, chẳng lẽ Minh Hỏa đến bây giờ vẫn còn sống sao? Bởi vì vẫn không trông thấy gương mặt quen thuộc trước kia, Tề Hoan liền cho rằng những năm này bọn họ sớm đã không còn nữa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thực lực của Minh Hỏa năm đó đã rất cao rồ̀i, cho dù Lục Đạo xảy ra chút biến động thì hắn sống sót không phải là điều khó khăn.
Hắn vốn có mười tám đứa con trai, bây giờ xuất hiện thêm một đứa con gái, cũng không phải chuyện lạ gì.
Nghĩ tới đây, Tề Hoan liếc Minh Tư một cái rồi chìm vào trạng thái mê man, nếu nàng ta không phải đứa con gái giỏi nhất của Minh Hỏa vậy thì nàng ta xui xẻo rồi. Năm xưa không giết Minh Hỏa là vì tình cảm đã qua của hai người, cho dù Tề Hoan hận hắn, nhưng có một số việc rất khó quên, nàng không hạ thủ được, cũng không thể mở miệng.
Nhưng con gái con trai của hắn lại không thuộc phạm vi nể tình của Tề Hoan, chỉ cần có cơ hội, bắt được liền giày vò đến chết.
“Tiểu Miêu, ngươi biết bốn thần tướng của Tiên Giới tên là gì không?” Tề Hoan lười biếng hỏi thăm.
“Tên của thần tướng chưởng quản thiên kiếp là Thiên Phạt, những người khác ta không biết.” Tiểu Miêu dường như nhớ ra chuyện gì đáng sợ, thân thể nhịn không được run rẩy.
“Thiên Phạt? Hắn rất lợi hại sao?” Chưởng quản thiên kiếp cơ à, Tề Hoan vẫn cho rằng thiên kiếp là do Lôi Thần hoặc Thiên Lôi chưởng quản, xem ra, Tiên Giới biến đổi thật lớn a.
“Hắn là thần tướng có thực lực yếu nhất, nhưng địa vị rất đặc thù.”
“Đúng vậy, có aichưởng quản thiên kiếp mà địa vị không đặc thù chứ.” Tề Hoan trở mình cười nói.
Có lẽ nên tìm thời gian trở về Lôi Thần tháp nhìn xem, nói sao thì đó cũng là vật trong bụng mình, hơn nữa mình có thể trọng sinh cũng là nhờ Lôi Thần tháp.
Nhớ tới lời tiểu hồ ly nói. Mặc Dạ đã ở lại trong đó rất nhiều năm mới có thể thu thập đủ hồn phách của nàng, ngực Tề Hoan liền có chút đau.
Nam nhân kia cái gì cũng không chịu nói. Hắn là Quỷ Tiên, ở lại trong Lôi Thần tháp thì khác gì lên núi đao xuống biển lửa trong địa ngục chứ, ngu ngốc!
Vốn dĩ đám mây trên không trung bay chậm như rùa, đột nhiên Tề Hoan cảm giác được một lực uy áp rất mãnh liệt bao phủ, sắc mặt nàng phát lạnh, duỗi tay kéo Minh Tư qua.
“Dùng nó làm lá chắn cũng vô dụng, ta vốn không hề quan tâm nó…” Một thân ảnh đỏ rực đột nhiên xuất hiện giữa không trung, vừa vặn ngăn cản lối đi của đám mây. Nhưng khi người nọ nhìn thấy rõ một bên mặt của Tề Hoan, hắn lập tức choáng váng.
“Minh Viêm…” Tề Hoan cũng hơi chấn động, hóa ra cái miệng mình tốt không linh, xấu thì lại linh a. Mặc dù qua nhiều năm như vậy chưa từng gặp lại, nhưng mặt của Minh Viêm Tề Hoan vẫn nhớ rõ. Hắn vẫn giống trước kia, nhưng lại khiến người ta cảm thấy càng ngày càng chín chắn hơn.
“Ngươi là Tề Hoan?!! Không phải ngươi đã chết rồi sao?” Minh Viêm ngây ngốc nhìn chằm chằm Tề Hoan, khuôn mặt kia… loại cảm giác đặc thù thuộc về Tề Hoan kia, tuy Minh Viêm hình dung không ra nhưng hắn dám khẳng định, người này chắc chắn là Tề Hoan không thể nghi ngờ.
Nhưng Tề Hoan không phải đã chết mười ba vạn năm rồi sao, lúc trước thời điểm nàng tự sát, bốn thần thú của Tiên Giới và mấy Tiên Tôn đều chết theo, những người còn sống sót thì đều giữ kín như bưng chuyện này. Còn về phần phụ thân hắn – Minh Hỏa đã vì chuyện này hậm hực mười ba vạn năm.
“Ta không thể sống lại sao?” Tề Hoan cũng không hề buông tay, thời gian thật khiến người ta già đi a, tu vi của Minh Viêm vậy mà đã cao hơn nàng, thật sự khiến người ta thương tâm. Mặc dù mọi người quen biết đã lâu, nhưng Tề Hoan vẫn không quên, nàng coi như là người đã gián tiếp hại chết mẫu thân của Minh Viêm, tuy nàng cho rằng lỗi không phải của mình, nhưng Minh Viêm sẽ nghĩ như vậy sao?
“Hừ, mạng của ngươi thật lớn đấy.” Trong chốc lát Minh Viêm đã có suy xét trong lòng, Minh Tư sống sót, cho dù nó giống Tề Hoan thì sao, cũng chỉ là thế thân mà thôi. Thế nhưng nếu như Minh Hỏa biết Tề Hoan còn sống, chỉ sợ sẽ không bỏ qua như vậy.
Minh Viêm làm sao cũng không hiểu được, phụ thân mình rốt cuộc yêu mến Tề Hoan ở điểm nào, nữ nhân này dựa vào cái gì lại khiến hắn chết mê chết mệt.
“Không dám không dám, được rồi, đừng dài dòng, muốn làm gì nói nhanh lên.” Nếu là kẻ thù, Tề Hoan không có hứng thú cùng hắn tiếp tục nói nhảm, muốn đánh muốn giết một câu là đủ rồi.
“Vốn dĩ ta định mang ngươi và Minh Tư trở về, nhưng hiện tại nha…” Minh Viêm còn chưa dứt lời, tay phải đã đánh ra một quyền, một con Hỏa Long màu đỏ trên cánh tay hắn xông về phía Tề Hoan.
Hỏa Long kia cũng không phải bày biện cho đẹp mắt, nó chính là Long Hồn thật, Tề Hoan biến sắc, trực tiếp duỗi tay đẩy Minh Tư ra làm lá chắn.
Minh Viêm căn bản không để ý đến sự sống chết của Minh Tư, con Hỏa Long không hề có chiều hướng chậm lại, xuyên qua ngực Minh Tư tiếp tục tấn công về phía Tề Hoan.
Thứ đồ chơi biến thái gì vậy! Tề Hoan thiếu chút nữa nhịn không được chửi ầm lên, nàng còn tưởng rằng Long Hồn có thể giết chết Minh Tư, ai ngờ Long Hồn xuyên qua thân thể nàng ta vậy mà không làm tổn thương nàng ta.
Nhưng Tề Hoan có thể khẳng định, nếu mình bị vật kia đụng phải, cho dù không bị thiêu chết thì cũng phải mất một tầng da. Chỗ này không phải nhân gian bỏng còn có thể nhận được tiền bảo hiểm, nàng không có hứng thú học Phượng Hoàng.
“Hồ ly chớ ngủ, sắp bị nướng rồi kia kìa.” Địa võng của Tề Hoan nghênh tiếp Hỏa Long, vốn nghĩ có thể ngăn trở nó, ai ngờ nó lại xuyên qua rồi. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể vừa chạy vừa gọi tiểu hồ ly hỗ trợ. Dù sao tiểu hồ ly cũng tu luyện hệ hỏa, không sai khác nhau lắm.
Tiểu hồ ly bị một câu của Tề Hoan dọa tỉnh lại, từ trong ngực Tề Hoan chui ra, lắc cái đầu nhỏ, sau khi thấy rõ Hỏa Long Hồn, hai mắt nó sáng ngời, “Nhanh, nhanh tìm cách bắt lấy nó bồi bổ cho ta!” Bên trong Hỏa Long Hồn có hỏa nguyên lực cực kỳ phong phú, ăn nó tuyệt đối có thể bổ sung Thái Dương Chân Hỏa đã bị tiêu hao của tiểu hồ ly, thậm chí còn tiến thêm một bước.
Tiểu hồ ly nhất thời kích động, căn bản không thấy rõ tình huống trước mắt là gì, trực tiếp bổ nhào đến Hỏa Long Hồn.
“Bà ngoại ơi, quá vô sỉ rồi!” Tề Hoan không ngờ tới, trong Long Hồn kia vậy mà chứa quyền kình của Minh Viêm, tiểu hồ ly vừa bổ nhào qua liền bị quyền kình ẩn trong đó trực tiếp đánh bay, góc độ kia, nhìn thế nào cũng thấy là bay về hướng Tề Hoan bên này.
Tránh hay là không tránh, vấn đề này thật sự quá nghiêm trọng. Cuối cùng Tề Hoan tách đám mây dưới chân thành hai nửa, một nửa giữ lại cho mình chạy trốn, một nửa để đỡ tiểu hồ ly. Hồ ly thì đỡ được rồi, nhưng mà. . . . . . Nhìn cái lỗ thủng hình hồ ly trên đám mây kia, Tề Hoan rất là xấu hổ.
Thật ngại quá, đám mây của mình dường như không chắc chắn lắm.
” Minh Viêm khốn kiếp, có bản lĩnh thì trực tiếp đánh với gia gia ngươi một trận.” Tiểu hồ ly ngã sấp trên mặt đất, trong không khí truyền đến tiếng la. Tề Hoan thở phào một cái, còn có sức mắng người, xem ra bị thương không nghiêm trọng.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ!” Bởi vì tiểu hồ ly quá nhỏ cho nên thời điểm nó xuất hiện Minh Viêm không chú ý tới nó, nhưng mà âm thanh của tiểu hồ ly Minh Viêm vẫn nghe thấy.
Hậu đài phía sau Cửu Vĩ Thiên Hồ này không hề nhỏ, cho dù là bây giờ thì nữ nhân kia cũng không phải kẻ mà bọn họ có thể tùy tiện chọc tới. Chẳng qua hắn biết chuyện năm đó tiểu hồ ly không hiểu tại sao hồn phi phách tán, nếu bây giờ nhân tiện giết nó đi, chắc chắc không có ai biết.
“Có phải sợ rồi không, có gan ngươi xuống đây ah. Ai nha, eo của ta. . . . . .”
. . . . . . Tiểu hồ ly biết Minh Viêm lợi hại, Tề Hoan và Tiểu Miêu liên thủ cũng không đối phó được, cho nên nó hy vọng có thể thu hút được sự chú ý của Minh Viêm, về phần gã Tiên Tôn đứng bên cạnh Minh Viêm, nó không biện pháp.
Nếu thật sự không ổn thì mọi người vẫn nên làm được gì thì làm đi.
“Ta sợ? Hừ, nếu ngươi muốn chết như vậy, ta sẽ tác thành cho ngươi, sau khi xử lý ngươi xong, tiếp theo sẽ giết Tề Hoan.” Khóe miệng Minh Viêm câu lên một nụ cười lạnh, tay phải không ngừng đánh ra một quyền nhằm về hướng tiểu hồ ly, vì phòng ngừa phiền toái, một chiêu này hắn dùng mười thành uy lực.
Quyền kình kia đã thành hình, lớn hơn tiểu hồ ly không biết bao nhiêu lần, hỏa nguyên lực dày đặc cùng sức mạnh ẩn trong đó thật khiến người ra kinh hãi.
Đây chính là chiêu thức của Thiên Tướng, đơn giản lại làm cho người ta không có sức chống cự. Tiên Tôn gì chứ, chỉ cần dưới Thiên Tướng, tất cả đều là giun dế.
Đừng nói tiểu hồ ly, ngay cả Tề Hoan cũng bị lực uy áp kinh khủng này chế trụ, căn bản không thể cử động. Cũng may tiểu hồ ly tu vi cao hơn Tề Hoan, có thể nhúc nhích nhưng tốc độ chậm hơn nhiều, động tác chậm như thế, muốn né khỏi một quyền kia cơ bản là không có khả năng.
Một quyền này nếu thật sự đánh vào người nó, đoán chừng tối nay thực sự sẽ có bánh bao nhân hồ ly để ăn.
Khi Tề Hoan chuẩn bị cưỡng chế sử dụng lĩnh vực kéo Minh Viêm vào, thì một đạo kiếm quang màu bạc ngăn cản quyền kình kia nga tại chỗ cách tiểu hồ ly không đến nửa mét.
Tiếp đó, đạo ngân quang kia hóa thành mấy vạn tia sáng, chẳng những làm xáo trộn quyền kình của Minh Viêm, mà còn đâm về phía Minh Viêm.
Vạn kiếm xuyên tim a, kỹ năng quần công (*) trong truyền thuyết, quả nhiên không phải là trâu bò bình thường!
(*) quần công: nghĩa gần giống với quần ẩu :)) tức là tấn công hội đồng ^^
“Dám giết người ở địa bàn của ta, Minh Viêm, ngươi rất muốn chết sao?” Âm thanh sắc lạnh không biết từ chỗ nào truyền đến, Tề Hoan chỉ cảm thấy dường như chung quanh đều là tiếng nói quen thuộc kia.
Ừ, xem ra là con rắn không có ý tốt kia rồi, xuất hiện thật đúng lúc ah! Nhưng mà tại sao hắn lại chạy tới đây, thật là trùng hợp.
“Ngân, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, bằng không. . . . . .”
“Phập phập” một tiếng, Minh Viêm kinh ngạc nhìn nơi mũi kiếm màu bạc xuyên qua từ phía sau người mình, “Bằng không thì sao, ngươi cảm thấy, Minh Hỏa đáng để ta sợ hãi sao?”
Mặc dù thực lực đều là thiên tướng, nhưng vừa nhìn một cái liền có thể thấy rõ chênh lệch. Thời điểm Tiểu Ngân xuất hiện, Minh Viêm không hề nhận ra. Cũng may tốc độ phản ứng của hắn đủ nhanh, chịu đựng đau đớn kịch liệt từ kiếm của Tiểu Ngân mà chạy trốn, một tay kéo Minh Tư, bay về phía chân trời.
Trên thân kiếm màu bạc lưu lại mấy giọt máu màu đỏ, Tiểu Ngân nhìn lướt qua gã Tiên Tôn bị ném lại kia, không chút lưu tình trực tiếp cắt cổ, nhân tiện đánh tan nguyên thần của hắn.