Luyện đan cũng không phải việc tốn khí lực gì, chỉ có điều
thứ này cần nhẫn nại vô cùng, lúc trước Tề Hoan luyện đan sở
dĩ làm nổ lò đan, cũng là bởi vì không có kiên nhẫn mỗi ngày ngồi canh giữ bên lò, cho nên mới xuất hiện đủ loại tình
huống. Nhưng mà trước mắt đã đáp ứng giúp đỡ người ta, còn
nhận nhiều đồ tốt như vậy, Tề Hoan cũng chỉ có thể cắn răng
kiên trì thôi.
Ngày thứ hai mươi tiến vào đan phòng, rốt cục Tề Hoan cũng
không nhịn được nữa chỉ vào cái lò đan chửi ầm lên, “Cái thứ
đan gì thế này, sao lại khó luyện thành như vậy?”
Đáng tiếc lời của nàng không kích động nổi mấy vị cộng sự bên cạnh, Xích Dực ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Tề Hoan vài phút đồng hồ, sau đó thở dài một
tiếng, hít hít cái mũi, chầm chậm đánh một đạo pháp quyết
vào lò đan.
Đan dược bọn họ luyện là từ thời thượng cổ, cho dù là
trước đây, luyện chế loại đồ này ít nhất cũng cần đến trăm
người cùng một chỗ mới động thủ được, hiện tại chỉ có tám
người, đương nhiên chậm, thật ra mấy người bọn họ tu vi cũng coi như khá, cho nên mới có thể trụ được đến bây giờ, nếu đổi là người khác, thì đã sớm không chống đỡ được rồi.
Nói thế nào thì Tề Hoan cũng vào muộn hơn nửa tháng so với bọn hắn, Mặc Dạ lo lắng nàng không chịu nổi, thỉnh thoảng còn
thay nàng chống đỡ một lát, bọn họ trái lại không có mệnh tốt
như vậy rồi. Không có biện pháp, ai bảo bọn hắn không phải mỹ
nữ, lão đại căn bản không biết đau lòng mà, nói thẳng ra nếu
chết một người thiếu một người, thiếu một người còn có thể
tiết kiệm không ít lương thực, bảy người bọn họ mặc dù là
trợ thủ đắc lực của Mặc Dạ, nhưng năng lực gây phiền toái thì
không phải người bình thường có thể chấp nhận đâu.
Đã qua năm ngày, Tề Hoan cũng không còn sức mắng chửi người
rồi, tất cả mọi người ngồi vây quanh trước lò luyện đan, giống như máy móc đánh pháp quyết về phía lò đan, Mặc Dạ thì vẫn
ngồi đó cách bọn họ không xa, không nhúc nhích nhìn chằm chằm
vào lò đan, thi thoảng lại ném vào bên trong một loại linh dược
không biết tên.
Cuối cùng, một tháng trôi qua, Mặc Dạ tuyên bố một tin tức
tốt, đan dược sắp luyện thành, lúc này trong cơ thể Tề Hoan cũng sinh ra biến hóa đáng sợ rồi.
Vì một tháng qua, một khắc cũng không ngừng tiêu hao Lôi Điện lực, tốc độ Thái Cực Đồ trong cơ thể nàng chuyển động càng
lúc càng nhanh, tốc độ sinh ra lôi điện cũng càng lúc càng
nhanh. Vừa vặn hiện tại trên Thái Cực Đồ sinh ra bốn đám kiếp vân
màu sắc khác nhau, nhìn thì rất đẹp đấy, nhưng cảm giác có
chút nguy hiểm.
Còn cái sương mù màu xanh tròn tròn nằm một góc trên Thái
Cực Đồ kia cuối cùng cũng hóa thành hình rồi, cư nhiên là một con rắn nhỏ đầu xanh mơn mởn. Thật ra Tề Hoan đối với loại
sinh vật trơn mượt này không có thích thú, miễn cưỡng một Tiểu
Ngân thì còn có thể chịu đựng được, ít nhất người ta cũng lớn bằng
bàn tay, khả năng đi vào trong bụng mình quá ít!
Có lần Tề Hoan sử dụng cả bốn đám kiếp vân đi oanh tạc lục
xà lười biếng kia, muốn giết chết nó, đáng tiếc bất kể bao
nhiêu lôi, người ta cũng chỉ nhúc nhích trên Thái Cực Đồ một
vòng, nhiều ngày như vậy, Tề Hoan đã vô kế khả thi rồi, nó
vẫn đang ở trong bụng nàng hoạt động rất tốt đấy.
Gần đây lại bận rộn luyện đan, không có nhiều thời giờ xử
lý vấn đề trong bụng, Tề Hoan quyết định chờ thêm một thời
gian ngắn nữa rảnh rỗi, nhất định phải đem cái vật xanh mơn
mởn trong bụng lôi ra.
Nếu không mỗi lần nội thị, nàng đều sinh ra chướng ngại tâm
lý rất lớn, đây tuyệt đối là bất lợi cho sự phát triển khỏe
mạnh của mình đấy.
Giữa trưa ngày hôm sau, trong lò đan vốn luôn cực kỳ im ắng
cuối cùng cũng phát ra tiếng vang như tiếng sét, Tề Hoan biết là đan dược sắp ra lò, không phải nàng có kinh nghiệm. Trên thực
tế nàng có thể nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc ở bên
ngoài, đan dược còn chưa ra lò đã kéo thiên kiếp tới, thật
không biết sau khi ra lò, sẽ thành tình cảnh gì.
Dù sao mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải trốn ở
phía sau, đã chứng kiến sự khủng bố của lôi kiếp, nàng cũng
không muốn xung phong đi đầu.
Đáng tiếc, không như mong muốn. “Uỳnh” một tiếng vang thật
lớn, Tề Hoan chỉ cảm thấy bên cạnh lò đan trở nên vô cùng
nóng, sau đó nàng bị cỗ lực cường đại kia bắn ra ngoài 20m.
Ngồi liệt bên tường, nàng ngẩng đầu, trông thấy nóc nhà đan
phòng đã biến mất, trên bầu trời Lôi điện thất sắc (bảy màu) hiện lên, nhìn qua thật đúng là kinh tâm động phách.
Sau khi trông thấy đám kiếp vân yêu dị kia, mấy người cũng bị
lò đan bắn ra sắc mặt có chút khó nhìn, bọn họ chỉ luyện đan
nghịch thiên mà thôi, thế mà cũng rơi xuống thần lôi thất phẩm
là sao!
Thần lôi thất phẩm kia, cũng may bọn họ không phải người
phàm, nếu tu tiên bình thường đụng phải lôi này còn không hóa
luôn thành tro đi! Lúc này ánh mắt mấy người đều nhìn lên trên
người Mặc Dạ, bọn họ đối với chủ tử của mình vẫn rất có
lòng tin, dù sao trong mấy người cũng chỉ có hắn đã từng vượt qua lôi kiếp thăng thần thất phẩm biến thái này.
Mặc Dạ vẫn bình tĩnh ngồi trên đệm, bất quá một thân áo bào trắng nho nhã không biết khi nào đã biến thành chiến giáp màu
đỏ như máu, chiến giáp kia Tề Hoan nhận ra, chính là bộ cốt
khải mà nàng từng nhìn thấy trong địa mộ. Áp giáp màu đỏ như
máu, mặt nạ màu huyết sắc quỷ dị, còn có trường kiếm không
lưỡi màu vàng, Tề Hoan cảm thấy nam nhân trước mắt này giống
hệt như người được khắc lên bích họa trong mộ, chẳng lẽ, căn bản bọn họ chính là một người? Nhưng cái này không thể a, Mặc Dạ mới bao nhiêu tuổi, người kia là Thượng Cổ tu sĩ, là đồ cổ đã phi thăng không biết bao nhiêu năm rồi.
Chẳng lẽ là con cháu của hắn? Nếu không sao có thể dễ dáng
tiến vào mộ thất của người kia như vậy, Tề Hoan càng nghĩ
càng cảm thấy có khả năng.
Trong khi còn đang miên man suy nghĩ miên man, lò đan đã bay lên
không trung, ba hạt kim đan lớn bằng nắm tay trẻ con rơi xuống tạo thành muôn ngàn kim quang, Tiên giai thượng phẩm đan dược!
Sau khi đan dược xuất thế, giống như có linh khí (ở đây là có suy nghĩ), chúng cũng biết kiếp vân trên đỉnh đầu là tới đối phó với mình, đồng thời Mặc Dạ vẫn luôn im lặng cuối cùng đã có động tác.
Hắn bay thẳng đến chỗ một viên đan dược, rất nhanh bắt được viên đan kia trong tay.
Vốn còn định túm nốt hai đan dược kia, dù sao hắn đã đáp ứng Tề Hoan, sẽ tặng cho nàng.
Chờ đến lúc hắn quay đầu, lại kinh hãi phát hiện, Tề Hoan cũng đã bay lên không trung, trong tay nàng xách một thứ gì đó đang giãy dụa, chính là tiểu hồ ly lông xù, trong móng vuốt nhỏ cũng bắt được một hạt Kim
Đan.
Hạt kim đan thứ ba đột nhiên mất tích trong tầm mắt mọi người.
“Bỏ kim đan ra, mau xuống dưới.” Cho dù ngày thường Tề Hoan không sợ
Lôi Điện, nhưng lần này lôi kiếp có thể khủng bố hơn gấp trăm ngàn lần
lôi kiếp trước kia, Tề Hoan khác hắn, sau khi dính vào cái đó còn có
mệnh.
Hết lần này tới lần khác tiểu hồ ly không chịu buông tay, Tề Hoan
cũng không thể không chú ý đến sống chết của nó mà buông ra, giờ khắc
này lôi kiếp đã chia làm ba đạo đánh xuống, cho dù Mặc Dạ muốn ra tay
cũng đã không kịp nữa rồi.
Một đạo lôi điện đánh từ trên trời xuống bao bọc cả người Tề Hoan
lại, Tề Hoan chỉ có thể nghe thấy tiếng Mặc Dạ khàn giọng gào thét tên
mình, rồi không còn tri giác.
Cũng may thất sắc thần lôi chỉ đánh một phát rồi biến mất không thấy
hình dáng, trên bầu trời lại một mảnh xanh thẳm, không còn bóng dáng một tia lôi điện nào.
Sau khi Mặc Dạ thành công vượt qua đạo lôi kiếp kia, ma khí trên
người không chút che dấu phóng lên trời, bầu trời vốn đang xảnh thẳm vì
ma khí của hắn thoáng chốc mây đen trải rộng.
Sau khi hạ xuống đất Mặc Dạ bay thẳng đến chỗ Tề Hoan, nhìn cũng chưa nhìn đến bảy tên thuộc hạ mới không may bị sét đánh. Hắn nửa quỳ xuống
bên người Tề Hoan, do dự một lúc mới duỗi ngón tay run rẩy dò xét hơi
thở của nàng.
“Còn sống? !” Lần này Mặc Dạ mới thực sự choáng váng.
Hắn cho rằng Tề Hoan nếu như không chết cũng phải bỏ nửa cái mạng
nhỏ, nhưng nàng bây giờ hô hấp vững vàng, giống như….đang ngủ?! Mà tiểu
hồ ly trong ngực nàng ôm kim đan lảo đảo đứng lên, chín cái đuôi lông xù run rẩy, một thân lông vốn màu trắng giờ phút này đã biến thành màu đỏ
tinh khiết, màu đuôi cũng biến thành một đen, một trắng, một tím, sáu
cái màu đỏ.
Vượt qua thất phẩm lôi kiếp, vừa đúng hai lần độ thiên kiếp thăng thần, khiến cho tiểu hồ ly đạt tu vi tứ vĩ (bốn đuôi).
Cẩn thận từng li từng tí ôm Tề Hoan vào trong ngực, lúc này Mặc Dạ
mới có thời gian nhìn đến bảy thuộc hạ đang nằm uốn éo, toàn thân cháy
đen tản ra mùi thịt nướng, nhìn bọn hắn cũng có vẻ chật vật, hơn nữa
cũng là vô tội nhất.
Ba đạo lôi kiếp, một đạo nhằm vào Mặc Dạ, một đạo không hiểu sao bị
Tề Hoan hấp thụ, còn có một đạo rơi xuống bảy người bọn họ. Trên thực tế bọn họ đều là thay Tiểu Ngân chịu tiếng xấu đấy, sau khi tiểu hồ ly nắm được viên kim đan thứ hai, Tiểu Ngân cũng cướp lấy viên kim đan thứ ba, đáng tiếc khi đó lôi kiếp đã xuất hiện, nó cũng biết lôi kiếp lợi hại,
nên vô sỉ chui vào trong chỗ bảy người, để cho bọn họ thay nó ngăn cản
một đạo lôi kia.
Mặc Dạ ôm Tề Hoan đứng bên cạnh bảy người, nhìn Tiểu Ngân lắc lắc cái đuôi, trong miệng còn ngậm một hạt kim đan, chậm rì rì đi ra, trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi, hắn thề, con rắn vô sỉ như vậy không phải do mình nuôi lớn đâu.
Lúc này mấy người kia cũng biết mình bị một con rắn tính kế, đáng
tiếc hiện tại không thể động thủ, chỉ có thể hung dữ nhìn Tiểu Ngân.
Đối với ánh mắt của bọn họ, Tiểu Ngân hết sức bất mãn rống lên một
tiếng, sau đó cố ý đập cái đuôi xuống, lập tức đánh bay bảy người ra
ngoài, thấy bọn hắn nhỏ như sao ở phía chân trời, lức này mới cảm thấy
hài lòng biến thành tiểu bạch xà, trở lại trên cánh tay Tề Hoan nghỉ
ngơi. Nhưng lần này trong miệng nó ngậm một hạt kim đan, thoạt nhìn xa
xa “vòng tay” lại có chút hấp hẫn.
Không hiểu sao sau khi hấp thụ thất sắc thần lôi, thân thể Tề Hoan
lại lần nữa quay về cục diện khi thay Hư Không Tử hấp thu thiên kiếp,
nhưng lần này thảm hại hơn, bởi vì phiến lôi thất sắc kia căn bản không
hấp thu được, càng không ngừng ở trong bụng mình giật chớp đánh sét.
Cho dù màu sắc nó đẹp, nhưng khi mới nhìn thấy vẫn rất nguy hiểm. Thứ này ở trong bụng, cũng giống như nuốt phải quả bom hẹn giờ đi!
Thời gian dần trôi Tề Hoan phát hiện bốn đám kiếp vân tạo ra khi mình luyện đan vậy mà giờ lại từ từ bị đám kiếp vân bảy màu hấp thụ, kiếp
vân bảy màu phảng phất tạo ra từng tia năng lượng đều bị Thái Cực Đồ hút mất, hai thứ này vậy mà lại tạo thành một hệ thống tuần hoàn kỳ quái.
Còn có một thứ khiến Tề Hoan không thể tiếp nhận, chính là con rắn
trong bụng nàng cuối cùng cũng tiến hóa rồi, lần này tiến hoá còn quỷ dị hơn xưa, toàn thân đều bao trùm lân phiến màu xanh nhạt, mọc ra hai cái sừng hươu, còn có bốn cái móng vuốt rất dài, Tề Hoan cảm thấy càng lúc
nó càng giống thằn lằn rồi.