Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 197: Chương 197: Ta không hận ngươi




Edit: Thảo Nguyễn

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Đại nhân, sư phụ tiểu tiên xác thực chưa từng dạy qua.” Tề Hoan mỉm cười đáp, sư phụ của nàng chỉ dạy, nếu gặp phải thứ gì quý hiếm, nhất định phải giữ làm của riêng, quản nó là tiên thú hay yêu thú làm gì.

“Hừ, cho dù như thế, Ngân đại nhân cũng nên dạy ngươi chứ. Ngươi mang theo hung thú tiến vào thành Kinh Lôi của ta, có phải cố tình muốn gây khó dễ cho ta hay không!” Công Thạch Cửu vốn còn chưa nghĩ ra phải gây sự thế nào, vừa hay trông thấy kim quang lóe ra từ trong ngực Tề Hoan, nhìn kĩ mới phát hiện cư nhiên là một con Cùng Kỳ đang trong giai đoạn trưởng thành.

Lại nói, điều này trái lại đúng là Tề Hoan làm sai. Nhưng tội danh này nói lớn thì lớn, nói nhỏ liền nhỏ, nếu không phải Công Thạch Cửu muốn cố tình chụp lỗi lên đầu Tiểu Ngân, thì đã không cố ý nhắc tới rồi.

Ai bảo Tề Hoan vừa nãy đi cùng Tiểu Ngân, nàng nhất định phải gặp xui xẻo.

Lời Công Thạch Cửu nói khiến Tiểu Ngân dừng bước, hắn quay lưng về phía Công Thạch Cửu, ngón tay hơi run rẩy. Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, ở bên ngoài hắn có thể tùy ý động thủ, nhưng nơi này là thành Kinh Lôi, một mình động thủ, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Đám người này đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, không, thật ra không riêng gì hắn, phàm là yêu tu, có mấy người được bọn họ vừa mắt chứ.

“Công Thạch Cửu, ngươi đừng quá phận.” Lời nói của Tiểu Ngân cũng không khiến Công Thạch Cửu nhượng bộ, hắn đoán chắc Tiểu Ngân không dám động thủ trong thành.

“Trước đây vài ngày, có không ít tiên nhân của Tiên Giới không hiểu vì sao mà chết, trước khi chết toàn bộ nguyên thần đều bị hủy, theo ta được biết, thủ pháp giết người tàn nhẫn như vậy dường như chỉ có hung thú biết dùng. Đương nhiên chúng ta tin tưởng nhân phẩm của Ngân huynh đệ, nhưng quá trình điều tra vẫn không thể bỏ qua.” Nói xong, Công Thạch Cửu còn đặc biệt quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tiểu Ngân, “Ngân huynh đệ, ngươi nói sao!”

Tiểu Ngân không nói gì, hắn vẫn đang nhìn Tề Hoan.

Những lời này của Công Thạch Cửu rõ ràng là muốn chỉnh nàng, điều tra ư, nếu quả thật bị hắn điều tra một lần, mạng nhỏ của bản thân có còn hay không lại là một việc khác.

Không thể không nói, đầu óc của Công Thạch Cửu đúng là rất tốt, Tề Hoan căn bản không cách nào trông cậy vào Tiểu Ngân, nếu nàng không có biện pháp giải quyết chuyện này, chỉ e kết cục sẽ là Tiểu Ngân động thủ với bọn họ, mọi người cùng nhau cá chết lưới rách.

Nàng vừa mới đến đây, cái gì cũng chưa kịp làm, gây ra tai nạn chết người sẽ không tốt. Tề Hoan đè nén ý nghĩ trong lòng xuống, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, “Đại nhân, tiểu tiên mới từ dãy núi Tịch Diệt đi ra, sau đó liền đến phủ đệ của Ngân đại nhân rồi, hung thú vẫn luôn ở cùng một chỗ với ta, tuyệt đối không phải ác thú trong miệng mọi người.”

Dãy núi Tịch Diệt là cấm địa của tiên gia, Tiểu Ngân đã từng nhắc qua với Tề Hoan, lúc ấy Tề Hoan mới biết được, mình có thể chạm mặt Thương là có bao nhiêu may mắn.

“Ngươi từng đến dãy nũi Tịch Diệt?!” Công Thạch Cửu trầm ngâm một lát, trợn mắt trừng trừng, “Nói bậy, ngươi chi có tu vi lục trọng thiên, sao có thể còn sống đi ra khỏi chỗ đó.” Thiên tướng bọn hắn đương nhiên biết rõ sự tình bên trong dãy núi Tịch Diệt, chỗ đó đừng nói là tiên nhân bình thường, cho dù thiên tướng cũng có thể bị thương bất cứ lúc nào.

“Đại nhân, lời của tiểu tiên đều là sự thật, ngay cả con Cùng Kỳ này, cũng là một vị đại nhân tên Thương ở trong dãy núi Tịch Diệt đưa cho ta đó.” Cảm giác được Tiểu Miêu trong ngực bất mãn, Tề Hoan vội vàng thuận tay chấn an nó. Hi vọng danh tiếng của Thương đủ lớn, có thể dọa lui Công Thạch Cửu.

“Thương?!” Công Thạch Cửu sững sờ, sau đó sắc mặt trắng bệch, cái tên này không phải người bình thường nào cũng có thể biết được. Là Ngân nói cho nàng biết hay sao? Không có khả năng. Công Thạch Cửu rất nhanh phủ định ý nghĩ này.

“Chính là vị đại nhân kia, cũng chính ngài ấy đưa tiểu tiên ra khỏi dãy Tịch Diệt.”

Mặc kệ Tề Hoan nói có đúng hay không, ít nhất bây giờ Công Thạch Cửu đã không còn tâm tư tìm phiền toái cho Tề Hoan nữa. Trước kia hắn vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao Ngân lại mang một tiểu tiên tầm thường đến, hiện tại xem ra, chỉ sợ nàng có quan hệ với vị trong núi kia.

“Đã như vậy, ta sẽ tin ngươi một lần, vào đi.” Công Thạch Cửu hiên ngang lẫm liệt nói, quay người đi vào trong thành. Không có hắn làm môn thần giữ cửa thành, tiếng bàn chuyện của đám tiên nhân vãng lai liền lớn lên.

Thực lực đối phương cao hơn mình rất nhiều, Tề Hoan cũng không có hứng thú tiếp tục truy hỏi. Không ngờ tên của Thương hữu dụng như vậy, chậc chậc, sớm biết thế nàng quản khỉ gió hắn muốn chứng minh thân phận cái gì, về sau ở Tiên Giới không phải có thể đi ngang rồi sao.

Tề Hoan hoàn toàn quên mất, ban đầu ở trong núi Tịch Diệt, là ai một lòng muốn phủ sạch quan hệ với Thương.

Sau khi Công Thạch Cửu và bốn thiên tướng cùng nhau rời đi, Tiểu Ngân cũng không hỏi Tề Hoan rốt cuộc vì sao biết Thương, mà chỉ chắp tay sau lưng tiếp tục đi về phía trước.

Mặc dù bất mãn với Tiểu Ngân, nhưng lễ nghi đãi khách vẫn không thể xao nhãng. Chỗ ở của Tiểu Ngân là nơi đặc biệt dùng để tiếp đãi khách quý, còn xa hoa hơn phủ của thành chủ Kinh Lôi vài phần.

Tề Hoan xem như là lây dính hào quang của Tiểu Ngân, cũng được vào ở.

Tại phủ đệ của Công Thạch Cửu, hắn và bốn thiên tướng vừa mới xuất hiện ở cửa thành mang vẻ mặt hậm hực. “Ta nói này Công Thạch Cửu, ngươi cũng cẩn thận quá mức rồi, nữ nhân kia làm sao có thể quen biết Thương đại nhân chứ.” Nói chuyện chính là thuộc hạ của Thiên Phạt – thiên tướng Chiết Sát, thực lực gần bằng Công Thạch Cửu.

Khi đối mặt với người ngoài, bọn họ nhất trí trong hành động, nhưng khi đối mặt với người của mình thì sẽ không khách khí. Nói cho cùng, mọi người vẫn là đối thủ cạnh tranh.

“Thiên Phạt đại nhân đã cảnh cáo chúng ta, tuyệt đối không thể đắc tội bất kể người nào có quan hệ với Thương, mặc kệ nàng có phải thật sự quen biết Thương hay không, chuyện này coi như xong, một khi xảy ra chuyện, chúng ta ai cũng không thể gách nổi trách nhiệm.” Công Thạch Cửu tuyệt đối sẽ không tùy tiện mạo hiểm.

Trên thực tế, hắn cũng cho rằng mình chuyện bé xé ra to, nhưng là người dẫn đầu, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Nếu Chiết Sát có ý kiến, để hắn đi dò xét Tề Hoan một chút là tốt nhất.

Thần tướng nha, nói thế nào cũng là một trong bốn lão đại của Tiên Giới, đương nhiên sẽ có tính sĩ diện rồi.

Tề Hoan ở trong Thành Kinh Lôi nhiều ngày, ngay cả bóng dáng thần tướng cũng không nhìn thấy.

Tiểu Ngân cũng không gấp, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện liền túm tiểu hồ ly ra ngoài đi chơi. Con hồ ly không có nghĩa khí, vừa tức giận hai ngày đã tha thứ cho Tiểu Ngân rồi.

Tề Hoan nhàm chán ở trong phòng, mặc dù có Mặc Dạ ở cùng, nhưng hai người cũng không thể mắt to trừng mắt nhỏ mãi a, vận động có lợi cho thể xác và tinh thần lại không thể làm, chỉ đành đi ra ngoài tản bộ.

Tề Hoan vừa đi ra khỏi nơi ở, phía sau nàng liền có thêm một người theo đuôi.

Đi vài bước, Tề Hoan ngừng lại. Nói thật, người đằng sau dù sao cũng là Chân Quân, vậy mà một chút kỹ thuật theo dõi cũng không có. Tề Hoan đi hai bước, quay đầu lại, người kia đang ở quầy hàng xe phía trước xem pháp bảo.

Lại đi hai bước, rồi quay đầu lại, người nọ đang xem tiên y. Tiên y cũng thôi, ngươi nói ngươi cầm y phục của nữ nhân là định cho mình mặc, hay mang về nhà cho vợ mặc? Chỉ nhìn theo dáng dấp kia của hắn, đoán chừng là tìm không được vợ.

Xuyên qua ngõ hẻm, đã được một thời gian ngắn vậy mà vẫn không thể thoát khỏi người kia, Tề Hoan rốt cuộc hết cách rồi. Nàng định tìm một chỗ nói chuyện yêu đương với Mặc Dạ, sao lại luôn có người không thức thời!

Cuối cùng, Tề Hoan quẹo vào trong một con hẻm nhỏ, không đi về phía trước nữa, mà đứng ở bên tường chờ người nọ tới. Quả nhiên, một lúc sau, người nọ đã tự chui đầu vào lưới.

Tề Hoan ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho hắn, trực tiếp dùng địa võng bắt hắn, xé một mảnh y phục trên người hắn, bịt miệng của hắn lại, rồi dùng lôi ti trói tay chân hắn.

Sau khi dùng cả tay và chân đá loạn một lúc, tâm tình mới dễ chịu hơn. Lúc nãy quên khống chế lực, kết quả đem khuôn mặt đẹp của người ta đạp thành đầu heo rồi. Nghiệp chướng a nghiệp chướng.

Trong lòng Tề Hoan vừa niệm a mi phò phò, vừa đưa bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui trên người kẻ kia. Tiên y vừa mới mua là màu đỏ thẫm, hàng vỉa hè! Ném lên đầu người kia một phát, lại đạp hai cái.

Tiếp tục sờ, mãi cho đến khi lục tới tay áo của hắn, Tề Hoan dường như sờ được một tờ giấy. Vừa đụng phải vật kia, tay Tề Hoan liền không nhịn được run rẩy. Cái gì đó, sao lạnh như băng vậy.

Nhìn chằm chằm người phía dưới, Tề Hoan không hề có đạo nghĩa giang hồ đạo giật tay áo của hắn xuống, phá tan càn khôn giấu bên trong.

Một miếng ngọc màu trắng tỏa ra hàn khí to bằng bàn tay, mỏng hơn tờ giấy xuất hiện ở trước mắt Tề Hoan, thấy vật kia sắp rơi xuống đất, Tề Hoan phản ứng theo bản năng dùng tay đỡ, kết quả vật kia bị chân của Mặc Dạ ném sang một bên.

Miếng ngọc trực tiếp rơi xuống đất, vậy mà không vỡ. Tề Hoan có chút kinh ngạc cúi đầu cẩn thận quan sát, bởi vì tầng hàn khí kia, nên đồ án trên miếng ngọc trông khá mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đây là một tấm bản đồ mà thôi.

Quay đầu lại nhìn chân của Mặc Dạ, thậm chí có một tầng sương trắng bao phủ ở phía trên, dường như muốn đông lạnh chân hắn. Nhưng rất nhanh, nó đã bị một tầng sương mù xám nhạt cắn nuốt.

“Đây là thứ gì?” Tề Hoan hỏi Mặc Dạ, có lẽ hắn sẽ biết a?

“Địa đồ.” Mặc Dạ đương nhiên biết thứ này, bởi vì mỗi lần thứ này xuất hiện, trong Lục Đạo sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu. Đây là một tấm bản đồ chỉ đường tìm thần khí. Nhưng nó chỉ là một tấm trong số đó mà thôi. Theo như hắn biết, địa đồ chính thức tổng cộng có bốn tấm.

Mặc dù không biết trên tại sao người này lại có thể có địa đồ, nhưng rất rõ ràng, Tề Hoan đã phát hiện được một khoản nhỏ.

Kéo miếng vải rách trong miệng người kia ra, Tề Hoan cười tủm tỉm ngồi xổm bên cạnh hắn, vỗ vỗ khuôn mặt có chút biến dạng, “Có muốn nói cho ta biết một chút, là ai phái ngươi đến hay không?”

Mặc Dạ bố trí kết giới ở xung quanh, nàng không sợ bị người khác nhìn thấy, âm thanh cũng không truyền ra ngoài.

Vừa mới bị đánh một trận, hơn nữa còn dùng phương thức đánh nhau chợ búa để đánh, người nọ sao có thể cam tâm trả lời vấn đề của Tề Hoan. Hắn hung dữ trừng mắt lườm nàng, chỉ thiếu không nhổ hai ngụm nước bọt vào nàng mà thôi.

“Không nói? Chậc chậc, đây không phải là biểu hiện tốt, thứ ta không thích nhất chính là kẻ mạnh miệng.” Tề Hoan lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nhìn người nọ, tay phải ngưng tụ ra một quả cầu sét màu xám bạc. “Ngươi cảm thấy, nếu ta đem thứ này nhét vào trong miệng của ngươi, mặt ngươi sẽ biến thành hình dạng gì hả?”

Uy lực của cầu sét cũng không phải đồ bình thường có thể so sánh, mặc dù Tề Hoan không thích đánh nhau, nhưng không thể không thừa nhận, có đôi lúc, bạo lực mới là phương pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.

Người nọ dường như bị Tề Hoan dọa đến cháng váng, sững sờ ngẩn người nhìn quả cầu sét, ngay cả mắt cũng không dám chớp.

“Mặc dù chiếu theo chủ nghĩa nhân đạo, có lẽ ta nên tha thứ việc ngươi không trả lời vấn đề của ta, nhưng ngươi lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy, dù sao cũng phải đưa ra một chút bồi thường đúng không, một nửa nha…”

Người nọ dường như đã nghe hiểu, trừng mắt nhìn, một nửa, đường kính của quả cầu trong tay Tề Hoan bằng cái chậu rửa mặt, một nửa cũng là một quả bóng rồi, nếu thật sự nhét vào….

Người nọ run lẩy bẩy, “Đại, đại, đại nhân, ta, ta nói. Là Chiết Sát đại nhân phái ta đến.”

“Chiết Sát là ai?”

“Là, là một trong những thuộc hạ của thần tướng Thiên Phạt, địa vị gần giống với Công Thạch Cửu đại nhân.”

Tề Hoan trầm ngâm một lát, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Xem ra, mấy câu dọa người của mình thật có hiệu quả a.

“Tấm vương phiến kia ngươi lấy từ chỗ nào vậy?” Mặc Dạ vẫn co người trong ngực Tề Hoan đột nhiên mở miệng hỏi.

“Cái kia, đó là lúc trước tiểu nhân tìm được trong đống đổ nát của Thiên Cung, định dâng tặng Chiết Sát đại nhân.”

“Ah? Tại sao vẫn chưa dâng tặng cho hắn?”

“Cái này, cái này…” Người nọ cũng không ngốc, biết rõ Mặc Dạ hỏi xong lời này, đoán chừng mạng nhỏ của mình cũng khó mà giữ được rồi, liền ấp a ấp úng không chịu nói.

Mặc Dạ từ trong ngực Tề Hoan nhảy ra, móng vuốt nhỏ dán lên trán y, từng tia sáng vàng từ bên trên móng vuốt tản ra, rất nhanh, ánh mắt người nọ bắt đầu tan rã, cuối cùng không nói một tiếng. Không chết, nhưng đã mất trí nhớ cùng khả năng suy nghĩ. Nói cách khác, bây giờ y đã là một tên ngốc mất trí nhớ.

Lại nhảy qua nhặt miếng ngọc trên đất, Mặc Dạ nhảy trở về trong ngực Tề Hoan. “Đi thôi.” Hắn vừa mới đọc ký ức, quả nhiên người nọ còn chưa kịp tặng thứ đó, bởi vì vẫn chưa tìm được cơ hội.

Dù sao Chiết Sát cũng là một thiên tướng, tiên nhân bình thường không dễ dàng gặp hắn, muốn nịnh nọt cũng chưa chắc có cơ hội. Người này chỉ là tiểu lâu la, hôm nay bị phái đi làm việc mà thôi.

Đã như vậy, y biến mất cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn. Tấm bản đồ này không có tác dụng gì với Mặc Dạ, nhưng nếu có thể thực sự tìm ra thần khí, để ở bên người Tề Hoan, hắn cũng an tâm hơn.

Cho dù trong lòng Tề Hoan hiếu kỳ, nhưng Mặc Dạ không chịu nói cho nàng biết đó là bản đồ chỗ nào.

Theo tính cách của Tề Hoan, nếu nàng biết địa đồ kia có thể tìm được thần khí, chắc chắn sẽ không chịu yên lặng nữa. Mặc Dạ không dám để nàng đi tranh đoạt thần khí với một đám thiên tướng, thần tướng. Muốn đi, cũng là hắn đi.

Tề Hoan bĩu môi, vẻ mặt ta-rất-bất-mãn đi ở phía trước, Mặc Dạ ở phía sau chậm rì rì theo sát. Lúc nãy hai người đàm phán không thành, cho nên, nàng mới không thèm ôm tên nam nhân khốn kiếp kia đi dạo, để cho hắn chiếm tiện nghi đâu, hừ!

Ở nơi có người, Mặc Dạ tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện, khôn ngoan theo sát sau lưng Tề Hoan. Trên người Mặc Dạ lấp lánh kim quang, dù không lớn nhưng đại bộ phận tiên nhân không biết Cùng Kỳ vẫn lộ ra vẻ mặt hâm mộ nhìn Tề Hoan.

“Minh Hỏa thần tướng, đã lâu không gặp!” Tề Hoan đang đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy một tiếng sấm vang lên giữa không trung, ngẩng đầu nhìn, thậm chí có người đứng trên mây kiếp màu tím đen, hướng về phía chân trời chắp tay.

Một lúc sau, từ chân trời xuất hiện một con hỏa phượng giương cánh dài hơn trăm mét bay tới, con hỏa phượng kia toàn thân đỏ rực, tiếng kêu cực kỳ dễ nghe, có thể thấy được, đó là tiên thú cực phẩm.

Tề Hoan nhìn thấy một nam nhân mặc tiên bào màu đỏ, khuôn mặt ẩn tình, khóe miệng luôn tươi cười đứng trên hỏa phượng.

Xa cách mười ba vạn năm, Minh Hỏa cũng không thay đổi bao nhiêu, dù trong mắt có chút tang thương nhưng không tổn hại đến khuôn mặt tuyệt sắc của hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy Minh Hỏa, Tề Hoan không thể phủ nhận mình cũng động tâm, nam nhân tuyệt sắc như vậy, ai nhìn thấy tim cũng sẽ đập thình thịch.

Hôm nay gặp lại, vẫn kinh diễm như trước, nhưng trong lòng lại thiếu đi rung động.

Sự xuất hiện của hai người khiến dưới thành lập tức náo nhiệt hẳn lên, thần tướng đến, tất cả tiên nhân bất kể tu vị thế nào cũng phải quỳ lạy theo lễ nghi, trái ngược là Tề Hoan, nàng một mình đứng đó cực kì bắt mắt.

Ban đầu, Minh Hỏa và Thiên Phạt cũng không chú ý tới phía dưới, nhưng hỏa phượng là tiên linh chi thú, ngửi thấy được mùi của hung thú liền có chút kích động, Minh Hỏa lúc này mới cúi đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tề Hoan.

“Tiểu Hoan…” Giọng nói trầm thấp giống như không phải từ trong miệng mình nói ra, nhưng khuôn mặt kia, cặp mắt kia, chỉ có thể là Tề Hoan. Nàng, không người nào có thể thay thế.

Minh Hỏa chỉ sững sờ nhìn Tề Hoan, gần như nhìn không biết chán. Sự thất lễ của hắn đương nhiên Thiên Phạt thấy được, Thiên Phạt hơi kỳ lạ nhìn Tề Hoan, cũng không quá đặc biệt, ngược lại… hình như có phần hơi giống con gái của Minh Hỏa.

Chẳng lẽ… Thực ra người Minh Hỏa yêu chính là…

Thiên Phạt càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, thật không biết trí tưởng tượng của hắn là từ đâu mà đến.

Mặc Dạ đứng phía sau Tề Hoan đương nhiên cũng nhìn thấy Minh Hỏa, cái gọi là tình địch gặp mặt cực kì đỏ mắt, Mặc Dạ gầm một tiếng, kim quang trên người lóe sáng, thân thể chậm rãi lớn lên, không khác gì một con nghé.

Đôi cánh màu máu trên người càng ngày càng to, dường như có thể che khuất toàn bộ cơ thể. Nhẹ nhàng vỗ cánh một cái, từng lưỡi đao màu đỏ như máu liền xuất hiện giữa không trung.

Lúc này, Minh Hỏa đã đáp xuống đất, hắn nhận ra Cùng Kỳ, đương nhiên biết rõ thực lực của Cùng Kỳ trưởng thành sánh ngang với hắn. Cũng không biết vì sao Tề Hoan có được con Cùng Kỳ này, dường như nó rất có thái độ thù địch với mình.

“Tiểu Hoan… Nàng, vẫn khỏe chứ?” Trong lòng ngàn vạn câu muốn nói, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu.

Một câu đơn giản như vậy cũng kích thích Mặc Dạ thiếu chút nữa nhào tới.

Nếu không phải Tề Hoan liều mạng túm hắn, thì hắn đã lao lên xé xác Minh Hỏa rồi.

“Không liên quan đến ngươi.” Tề Hoan không muốn chơi trò ‘ta không quen ngươi’ với hắn, dù sao Minh Hỏa cũng sẽ không tin, mọi người vốn đã là người dưng, không cần để ý nhiều làm gì.

Thái độ lạnh lùng của Tề Hoan không khiến Minh Hỏa lui bước, chỉ là trong mắt có một chút cô đơn, “Nàng hận ta cũng phải thôi. Ta chỉ là rất nhớ nàng, muốn biết nàng sống tốt hay không.”

Trong lòng Minh Hỏa biết rõ, nếu Tề Hoan sống lại, thì nhất định là do Mặc Dạ làm. Nhưng tại sao nàng không ở cùng một chỗ với Mặc Dạ?

“Ngươi sai rồi.” Tề Hoan cắt đứt lời nói của hắn, lông mày hơi nhíu lại, “Ta không hận ngươi, ngươi không quan trọng như vậy. Hơn nữa, ta sống tốt hay không, dường như không có quan hệ tới ngươi. Cáo từ.” Sau khi gặp hắn, tâm tình đột nhiên thay đổi trở nên đè nén, loại cảm giác này khiến lôi đan chuyển động không ngừng trong cơ thể nàng cũng chậm lại.

Tề Hoan vỗ vỗ lưng Mặc Dạ, Mặc Dạ trừng mắt liếc Minh Hỏa, biến trở về kích thước ban đầu, nhảy về ngực Tề Hoan. Tề Hoan thậm chí không thèm nhìn Minh Hỏa, lập tức xoay người rời đi.

Đã từng dự tính qua vô số lần tình cảnh hai người gặp mặt, biết rõ là ảo tưởng, nhưng vẫn nhịn không được.

Bây giờ thật sự có thể gặp mặt, nhưng phản ứng của nàng hết lần này tới lần khác không nằm trong dự tính của mình. ‘Ta không hận ngươi, ngươi không quan trọng như vậy.’ Nếu chờ đợi bao nhiêu năm, chỉ để nhận được câu nói này, vậy lúc trước nàng cần gì phải lưu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.