Trong hộp chính là đầu người. Đầu của Đông Vũ. Đông Vũ là mẫu thân
của Minh Viêm, cũng là một trong những nữ nhân của Minh Hỏa. Người này
Tề Hoan còn nhớ rõ, lúc trước, nàng ta từng tới tìm mình.
Nàng ta gieo tiên chủng trong cơ thể mình lúc nào, mà Tề Hoan không hề phát giác?
“Tiểu nha đầu, đầu nàng ta đối với ngươi vô dụng, không bằng đưa cho
ta, ta lấy đồ vật khác để đổi.” Bạch Hổ trông thấy sắc mặc Chu Tước
không tốt, cố ý mở miệng.
Hắn chính là muốn tức chết Chu Tước, một cái đầu người mà thôi, máu
và sát khí trên đó còn chưa đủ nhét kẽ răng hắn, nhưng trông thấy Chu
Tước lộ ra vẻ mặt này, tâm tình hắn vô cùng tốt, cho dù không hấp thu
sát khí, cũng đã no rồi.
“Nếu Bạch Hổ đại nhân ưa thích, vậy thì tặng ngài.” Đem cái hộp đưa
cho Bạch Hổ, Bạch Hổ tiện tay cho Tề Hoan một hạt châu tròn tròn, là
nguyên tinh! Bạch Hổ vậy mà lại dùng nguyên tinh để đổi một cái đầu
người, hắn và Chu Tước đối chọi, ngược lại mình lại có lời.
Tề Hoan cố gắng kìm nén nội tâm kích động, nhận lấy nguyên tinh, nàng cầm nguyên tinh tò mò nhìn một cái, sau đó lập tức nhét vào nhẫn trữ
vật, giống như căn bản không biết thứ này rốt cuộc có lợi ích gì.
Thế nhưng đám Tiên Tôn bên cạnh xem náo nhiệt kia lại vô cùng thèm
thuồng, nguyên tinh a! Đây chính là bảo bối bọn hắn tha thiết ước mơ,
đáng tiếc đây lại là nguyên tinh của Bạch Hổ, phía trên chứa sát khí
mãnh liệt, tùy ý luyện hóa rất dễ mất luôn cái mạng nhỏ. Nhưng vận khí
của Tề Hoan vẫn làm cho bọn họ hâm mộ không thôi.
Tề Hoan dẫn Đoạn Tuế tới một bên ngồi xuống, không đợi cái mông của Đoạn Tuế ngồi vững vàng, đã thấy Tử Tiêu Tiên Tôn vỗ bàn một tiếng đứng lên, bởi vì hắn nhìn thấy đồ vật trong cái hộp kia. Đông Vũ ở cung Đông Lưu tuy không phải quá nổi danh, tu vi lại không cao, nhưng bởi vì nàng có quan hệ với Minh Hỏa, nên khiến cho Tử Tiêu Tiên Tôn có vài phần
kính trọng.
Không ngờ, lễ vật Đoạn Tuế đưa cho Tề Hoan cư nhiên là đầu của Đông Vũ, cái này đúng là khinh người quá đáng mà!
Tử Tiêu Tiên Tôn nghĩ đến Đoạn Tuế khinh người, nhưng căn bản không
nghĩ qua thứ tiên chủng mà Đông Vũ hạ trên người Tề Hoan là cái gì.
“Làm sao, ngươi có ý kiến?” Thấy Tử Tiêu Tiên Tôn hai mắt đỏ bừng
nhìn chằm chằm cái hộp trong tay mình, Bạch Hổ trừng mắt, toàn thân tản
ra luồng khí màu đỏ cuồn cuộn, tuy đứng cách hắn rất xa, nhưng Tề Hoan
vẫn có thể cảm giác được sát khí khiến cho người ta phát lạnh đến xương
tủy này.
“Không, không dám, nhưng, nhưng là, cái này, cái này. . . . . .” Tử
Tiêu Tiên Tôn mặc dù mạnh, nhưng thực sự không dám đối nghịch với Bạch
Hổ. Bạch Hổ không giống các thần thú khác, nếu hắn ra tay giết ai, thì
chỉ dựa vào ý thích, cái mạng nhỏ của mình có thể giữ được sao.
“Hừ, chết chưa hết tội.” Bạch Hổ duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên cái
đầu kia, một luồn khí màu hồng xoay quanh, rất nhanh, cái đầu của Đông
Vũ chỉ còn lại xương khô, không có chút máu thịt nào.
Trong tay Bạch Hổ nắm chặt một đoàn khí màu đỏ nhạt, hắn cũng không
ăn, mà lại ném vào trong không trung, như cố ý muốn chọc giận Chu Tước.
Trên mặt Chu Tước hàm chứa ý cười, nhưng trong mắt lại một mảnh băng
hàn, nếu không phải e ngại chung quanh quá nhiều người, mụ đã sớm đánh
nhau với Bạch Hổ rồi.
Về phần Tề Hoan chiếm được món hời thật lớn, nên dứt khoát đứng ở một bên xem cuộc vui.
Hiện tại chỉ thiếu thổ nguyên tinh nữa thôi, đáng tiếc hình như Huyền Vũ này không hề thân thiện với ai, muốn lấy được thổ tinh từ hắn, thật
sự có chút khó khăn.
Nghĩ tới đây, Tề Hoan không nhịn được quay đầu liếc nhìn Thanh Long.
Lúc trước, Mặc Dạ làm thế nào mới có thể lấy được nguyên tinh từ tay
hắn, hắn không nhìn ra thân phận quỷ tiên của Mặc Dạ sao?
Thanh Long cũng nhận thấy Tề Hoan đang nhìn mình, hơi hướng về phía nàng nhẹ gật đầu, nụ cười trên mặt mang theo hàm ý sâu xa.
Sau yến hội, phần lớn mọi người chạy đến chúc mừng đều đã rời đi, Tề
Hoan còn tưởng rằng được ở lâu với Đoạn Tuế thêm một đoạn thời gian,
nhưng dù sao quê quán vẫn ở thành Minh Hỏa, ông cũng lo lắng nếu ở lại
sẽ gây phiền toái cho nàng, Tử Tiêu Tiên Tôn kia mặc dù nhẫn nhịn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không có lòng tốt bỏ qua cho chuyện này.
Cho nên, dù Tề Hoan không muốn, vẫn phải tạm biệt Đoạn Tuế. Nhìn thân ảnh Đoạn Tuế rời đi, trong lòng Tề Hoan không biết là nhẹ nhõm hay trầm trọng. Nàng không muốn phái Thanh Vân có liên quan đến kế hoạch của
mình, thế nhưng, hết lần này tới lần khác nàng lại muốn có người ở lại
bên cạnh, cho dù chỉ là nói chuyện thôi cũng được.
Chỉ một mình, rốt cuộc nàng có thể kiên trì được bao lâu đây!
Bốn thần thú không đi, điều này khiến cho Tề Hoan có chút kinh ngạc.
Dường như nhìn ra sự kinh ngạc của Tề Hoan, không đợi Tề Hoan chủ động
đến hỏi, Lôi Thần đã tìm tới.
Vì vậy Tề Hoan mới biết được mối liên hệ giữa bốn thần thú và tháp
Lôi Thần, bọn họ muốn ở lại chỗ này một trăm ngày, ít nhất, phải hoàn
toàn trấn trụ tháp Lôi Thần mới thôi.
Chẳng qua, có thể dễ dàng như vậy sao! Tề Hoan ngồi ở trên giường
trong tẩm cung đen nhánh, nàng không có thói quen ngủ giường lớn lại vô
cùng xa hoa thế này, ngay cả rèm che rũ xuống cũng đều được làm bằng
tiên ycao cấp nhất, cái này là đãi ngộ của Điện chủ điện Lôi Thần.
Tề Hoan không hề buồn ngủ, trên thực tế, từ khi Mặc Dạ không còn ở
bên cạnh, ban đêm nàng rất khó đi vào mộng, cho dù đang ngủ, cũng sẽ gặp ác mộng. Tiên thì không thể gặp ác mộng, thế nhưng nàng lại gặp phải.
Rõ ràng không muốn ngủ. . . . . . Tề Hoan lại mơ màng nhắm hai mắt
lại, lần này, nàng không gặp ác mộng, có điều, ý thức giống như bị người ta dẫn dắt, trước mắt có một ngọn lửa xanh biếc ở giữa không trung chậm rãi bay, Tề Hoan không biết tại sao mình phải đi theo nó, nàng chỉ cảm
thấy, phía trước có đồ vật mình muốn.
Không biết đi bao lâu, trong bóng tối chỉ có ngọn lửa xanh biếc kia
dẫn đường, nhưng trong lòng Tề Hoan lại càng bình tĩnh. “Ngươi đã đến
rồi”. Giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào vang lên bên tai Tề
Hoan, Tề Hoan đột nhiên phát hiện ngọn đèn kia đã biến mất, thay vào đó
cư nhiên là bảo tọa (*)của Minh Vương, người ngồi trên đó ngoại trừ Minh Vương thì còn ai vào đây.
(*) chỗ ngồi của vua chúa ngày xưa
“Minh Vương!” Tại sao đột nhiên ông ta lại tìm tới mình, chẳng lẽ có
tin tức gì về Mặc Dạ sao? Tề Hoan cảm thấy tim mình đập mãnh liệt.
“Mấy ngày trước dường như ta cảm nhận được hơi thở của hắn ở lối vào
địa ngục, thế nhưng hơi thở rất yếu hơn nữa biến mất rất nhanh, có lẽ ta đã đoán lầm.” Minh Vương bắt chéo hai chân ngồi trên bảo tọa, trong
ngực còn ôm một nữ quỷ dáng người đẫy đà dung mạo xinh đẹp, đối mặt với
Tề Hoan ông ta cũng không có ý dừng lại, nhìn tay của ông ta vuốt ve
trước ngực nữ quỷ, Tề Hoan âm thầm nhíu mày, nhưng không mở miệng nói
gì.
“Như vậy ngài muốn ta làm gì?” Tề Hoan cũng không hiểu, Minh Vương
rốt cuộc quen biết với Mặc Dạ như thế nào, tại thời điểm tất cả mọi
người đều muốn đối phó Mặc Dạ, ông ta lại giúp Mặc Dạ.
“Nghe nói ngươi có thể khống chế Cửu U Tà Lôi?” Nữ quỷ ở trên người
Minh Vương không ngừng vặn vẹo, thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn như cũ không có gì thay đổi.
“Phải.” Tề Hoan có chút nghi hoặc nhìn về phía Minh Vương, chuyện
nàng có thể khống chế Cửu U Tà Lôi không tính là bí mật, nhưng ông ta đề cập đến cái này làm gì?
“Đưa ta tiến vào tầng địa ngục thứ mười, ta muốn xuống dưới tìm hắn.” Mười tám tầng địa ngục mặc dù do Minh giới quản, nhưng bản thân ông ta là Minh Vương cũng chỉ có thể tiến vào chín tầng phía trên mà thôi. Về
phần bên trong các tầng địa ngục bên dưới rốt cuộc chứa cái gì, ngoại
trừ đám Thượng Cổ Thần ma kia, thì không có ai biết.
Cửu U Tà Lôi là lối đi vào tầng địa ngục thứ mười, mặc dù có nguy
hiểm nhất định, nhưng tình thế bây giờ, chỉ sợ ngoại trừ Cửu U tà lôi
ra, rất khó có ai có thể một mình tiến vào tầng địa ngục thứ mười.
Lời nói của Minh Vương thật sự khiến cho Tề Hoan sửng sốt, trong Địa
ngục vô cùng nguy hiểm, cho dù thực lực của Minh Vương và thực lực của
Thiên Tôn hợp lại cũng không thể cam đoan an toàn, vậy mà ông ta vì
tìm Mặc Dạ lại tự mình xuống dưới?!
“Ông. . . . . . Vì sao lại quan tâm Mặc Dạ như vậy?”
Minh Vương cười như không cười nhìn Tề Hoan, “Ngươi không biết sao, ta là cậu của Mặc Dạ, tên là Diệt Thiên.”
. . . . . . Mẫu Thân của Mặc Dạ tên Diệt Tuyết, cái này Tề Hoan biết, nhưng mà, lúc nào thì hắn lại nhảy ra một ông cậu? Mặc Dạ chưa từng
nói với nàng. Kỳ thật không phải Mặc Dạ không muốn nói đến, mà thật sự
là Tề Hoan vô cùng chán ghét Minh Vương, mỗi lần Mặc Dạ nhắc tới chủ đề
có liên quan đến Minh Vương, thì Tề Hoan đều nghe tai trái ra tai phải,
nào biết được người này và Mặc Dạ còn có quan hệ họ hàng chứ.
Bây giờ thì tốt rồi, tự nhiên không biết từ đâu lại mọc ra một ông cậu, thật thiệt thòi a.
“Ông có chứng cớ gì?”
“Chứng cớ?” Năm đó khi cha mẹ sinh ông ta và Diệt Tuyết, cũng không lập giấy chứng nhận cho hai người bọn họ. . . . . .
Chứng minh nhân dân, kỳ thật tại thời khắc mấu chốt vẫn vô cùng hữu dụng đấy, Tề Hoan nghĩ.
Trên thực tế, Minh Vương căn bản không cần thiết phải lừa nàng, Tề
Hoan chỉ là cố ý gây sự mà thôi. Cũng không biết vì sao, chỉ là nhìn
Minh Vương không vừa mắt, phải nói rằng, từ sau khi quen biết Bối Bối,
thấy thái độ của Minh Vương đối với Bối Bối ác liệt như vậy, Tề Hoan lập tức không có ấn tượng tốt với ông ta.
“Chứng cớ thì ta không có, nhưng trên người ta có giữ lại Truyền Ảnh
thạch của Diệt Tuyết, ngươi có thể nhìn thấy muội ấy.” Truyền Ảnh thạch
không hoàn toàn giống với máy quay phim ở hiện đại, bên trên tảng đá kia có kèm theo ý nghĩ trong đầu người sử dụng, nói cách khác, cho dù người sử dụng chết đi, ý nghĩ của nàng vẫn có thể tự tư duy, nhưng một khi ý
niệm bị tiêu hao thì không thể bổ sung được.
Thứ này, Minh Vương giữ lại vốn là vì tưởng niệm muội muội mình, nhưng Tề Hoan cũng không phải người ngoài, nhìn cũng không sao.
Truyền Ảnh thạch là một khối đá màu tím, thoạt nhìn vô cùng tầm
thường, nhưng thời điểm Minh Vương giao cho Tề Hoan, lại cực kỳ trịnh
trọng.
“Tự ngươi xem đi, trở về ta sẽ tìm ngươi.” Minh Vương phất phất tay với Tề Hoan.
“Chờ một chút, ta rời đi lâu như vậy, sẽ không bị người khác phát
giác sao?” Tề Hoan lo lắng nhất chính là bốn thần thú trong Lôi Thần
Điện, mặc dù nàng biết mình chỉ là nguyên thần rời thể, nhưng tu vi của
thần thú cao hơn nàng quá nhiều, muốn biết tình trạng của nàng cũng
không quá khó khăn.
“Yên tâm, ta dùng không gian U Độ của mình đưa nguyên thần ngươi tới
đây, thêm mấy con thần thú nữa cũng không tra ra được.” Minh Vương không kiên nhẫn phất phất tay, ôm nữ quỷ kia rời ra.
Minh Vương đi rồi, Tề Hoan ngược lại không chút khách khí ngồi trên
bảo tọa của ông ta. Trách không được Minh Vương không có chuyện gì lại
đổi tư thế, hóa ra cái bảo tọa này giống như ghế hùm (*), Tề
Hoan vừa ngồi xuống, một luồng oán khí lạnh thấu tim gan liền vọt lên. Cũng may cái mông của nàng nâng lên nhanh chóng, không bị dính vào
luồng oán khí này.
(*) hình phạt tra tấn ngày xưa, người ngồi trên ghế dài, duỗi
thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau
Cách điện Minh Vương không xa, Minh Vương đứng ở một nơi trống trải,
cúi đầu nhìn hoa U Minh đỏ như máu dưới chân không ngừng nở rộ lại không ngừng héo úa, cánh hoa kia sau khi rơi xuống mặt đất, lập tức ngưng kết thành từng giọt máu, nhuộm đỏ cả vùng.
“Vương vị của Minh Vương cũng dám ngồi, lá gan thật đúng là không
nhỏ.” khóe miệng Minh Vương nổi lên ý cười, dừng một chút lại lầm bầm
lầu bầu, “Lại nói, ánh mắt của tiểu tử Mặc Dạ này cũng không tệ."