“Ta nói sư điệt à, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tề Hoan khoát khoát tay, nàng thừa nhận sở dĩ cùng Đông Nguyên qua lại gần gũi là vì một ít nguyên nhân, nhưng nàng đã là người trưởng thành rồi, biết phân biệt rõ tình cảm của mình, ít nhất hiện tại nàng không có thích Đông Nguyên,
chỉ đơn thuần là hắn giống Trương Ngận, nàng đối với gương mặt ấy nhớ
mãi không quên mà thôi.
Về phần sau này có thể thích Đông Nguyên hay không Tề Hoan không
biết, nàng chỉ hy vọng trước khi rời Thục Sơn, có thể nhìn hắn nhiều hơn vài lần là đủ rồi.
“Tùy người.” Chính mình hảo tâm nhắc nhở, kết quả người ta căn bản
lại không hề cảm kích, Linh Vân Tử hừ một tiếng, một mình đi trước.
Tề Hoan cũng không để ý, tự mình đi về phòng, vốn tâm tình đang tốt,
bởi vì Thanh Tiêu xuất hiện mà phá hư hết sạch rồi, trận đấu buổi chiều
nàng cũng không muốn đi, dù sao Đông Nguyên nhất định sẽ thắng, còn
không bằng thừa cơ hội này ngủ một giấc thật ngon.
Giường ở Thục Sơn cuối cùng vẫn không tốt bằng giường nhà mình, Tề
Hoan cũng không biết tại sao mình lại có tật xấu ‘luyến giường’. Sau hai đêm mất ngủ nàng rốt cuộc quyết định, dù sao bây giờ đã có túi bách bảo (giống túi thần kì Doremon ak), về sau bất kể đi đâu đều đem
giường của mình theo, thấy trai đẹp vừa mắt liền có thể nhét vào, đương
nhiên, chỉ là ý tưởng mà thôi, cho dù trai đẹp cho phép nàng nhét, nàng
cũng có dũng khí đó.
Đóng cửa lại, Tề Hoan thuận tay cởi bỏ quần áo ném sang một bên trên
bình phong, chuẩn bị thoát y đi ngủ, đột nhiên một đợt chấn động rất nhỏ từ trong túi bách bảo của nàng truyền đến, Tề Hoan tò mò mở túi bách
bảo ra, phát hiện Ti không lăng mà sư bá đưa cho mình dùng khá tốt kia
thế nhưng lại đang phồng to lên.
Nhìn Ti không lăng càng lúc càng lớn, giống như có thể nhét trọn cả
phòng vào, Tề Hoan vội vàng niệm bí quyết muốn ngăn cản nó. Bởi vì Ti
không lăng chưa được tế luyện, pháp quyết của nàng căn bản không có tác
dụng, vật kia vẫn đang không ngừng phóng to ra.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Tề Hoan bị dồn dần vào góc tường, hai tay túm mái tóc ngắn, vẻ mặt lo lắng, “A, đúng rồi, mình sao lại
đần như vậy chứ.” Còn muốn biện pháp gì nữa, trực tiếp tế luyện chẳng
phải được rồi sao.
Tề Hoan duỗi mười ngón tay trái phải đánh giá một phen, cuối cùng
quyết định chọn ngón trỏ, tâm kiên quyết, một ngụm cắn xuống, đau đến
chịu không nổi, thế mà lại không có chảy máu.
Lại thêm một ngụm, vẫn chưa ra, cuối cùng một ngụm nữa, rốt cục lủng
một lỗ, bất quá máu trên ngón tay cũng không có nhiều như nàng tưởng,
thật vất vả nặn mãi mới ra được một giọt.
Sau khi giọt máu rơi lên Ti không lăng, nó rốt cục dần dần ổn định
lại, đang lúc Tề Hoan cho rằng không có chuyện gì nữa, thì nó đột nhiên
quấn tới trên người Tề Hoan, lập tức Tề Hoan bị cuốn chặt lấy. Đồng thời nàng cảm giác được tay phải của mình bắt đầu phát lạnh, giống như có
thứ gì đó đang chảy ra.
Thẳng đến khi té xỉu, Tề Hoan cũng không biết trên tay mình đã phun
ra hết bao nhiêu máu, có trời mới biết cái lỗ nhỏ đến không thể nhỏ hơn
kia thế nhưng lại chảy mất một phần năm lượng máu trong cơ thể nàng.
Sau khi mất đi tri giác, máu Tề Hoan dần dần cạn kiệt, Thái Cực Đồ
vốn núp tại đan điền đột nhiên xoay tròn rất nhanh, bên trong kỳ kinh
bát mạch của nàng xuất hiện một tia lửa điện nhỏ nhanh chóng lan rộng
toàn thân, đem Ti không lăng cản ở bên ngoài. Hai bên giằng co một hồi
lâu, Ti không lăng một mực quấn trên người nàng mới dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến thành một mảnh vải màu đỏ rơi xuống trên tay Tề Hoan, mà
những lôi điện kia cũng dần dần biến mất.
Kỳ thật sở dĩ Tề Hoan mất máu quá nhiều, hoàn toàn là do đống tiểu
thuyết tu chân kia đầu độc. Phương pháp được viết trong sách đều nói chủ nhân nhỏ lên một giọt máu là được, kỳ thật máu kia phải qua đan hỏa tế
luyện mới có thể dùng, bằng không rất có thể sẽ làm bẩn pháp bảo. Đối
với pháp bảo khác mà nói, nếu như bị bẩn thì cùng lắm năng lực của pháp
bảo sẽ giảm xuống, nghiêm trọng thì pháp bảo bị hủy. Có thể Ti không
lăng hết lần này tới lần khác không phải pháp bảo bình thường, nó chỉ
cần thấy máu sẽ bổ nhào qua, thẳng đến khi đem máu hút sạch mới thôi.
Khá tốt thân thể Tề Hoan đặc thù, nếu không lúc này nàng đã trực tiếp
biến thành xác khô rồi.
“Thiếu gia, làm sao vậy?” Giọng nói vừa lên tiếng có chút ít tang thương, tựa hồ là một lão già.
“Mất đi cảm ứng của Ti không lăng rồi.” Nam tử giọng rất nhẹ, trong ngữ điệu mang theo một chút thất vọng.
“Chẳng lẽ có người đem Ti không lăng tế luyện rồi, làm sao có thể?”
Với cấp bậc pháp bảo của Ti không lăng kia, Tu Chân giới hiếm người nào
có thể tế luyện thành công, còn người có năng lực đó thì căn bản sẽ
không để ý đến những thứ này.
“Không, là có kẻ ngu dùng máu làm bẩn nó.” Một mảnh vải trắng nằm
trên ngón tay thon dài trắng nõn của nam tử, thoáng nhìn cùng hình dạng
Ti không lăng giống nhau như đúc.
“Ngươi rời khỏi nơi này trước đi, miễn cho bị người kia phát hiện, ta tự mình đi tìm.”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Vừa hay người kia còn đang bế quan, còn mấy tên nho nhỏ kia cho dù
biết ta là ai thì có thể làm gì được ta chứ!” Nam tử hừ một tiếng, rồi
không hề mở miệng nói chuyện nữa.
“Vâng, vậy thuộc hạ liền đi trước, thiếu gia cẩn thận.”
Đợi người trong phòng rời khỏi, nam tử nhìn chằm chằm miếng vải trên
tay đến xuất thần trong chốc lát, dường như bất đắc dĩ thở dài, sau đó
đẩy cửa đi ra ngoài.
Hắn vừa ra ngoài liền phát hiện Tiền viện một trận rối loạn, Linh Vân Tử sắc mặt khó coi đứng ở trong sân, trong ngực hắn còn ôm một nữ tử
khuôn mặt tái nhợt, trên người cô gái phủ một bộ y phục, trong sân còn
đứng một đám đệ tử phái Thanh Vân.
Qua một lát trưởng lão Thục Sơn Nguyên Huệ mang theo một đám người
vội vã đi vào trong sân, một lão già râu tóc bạc trắng trong đó nhìn
thấy Tề Hoan liền vội vàng tiến lên bắt mạch, nhìn một hồi lâu mới buông tay ra, nét mặt cũng dần dần thoải mái hơn “Chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh, chẳng qua nguyên nhân mất máu không
rõ.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi, đa tạ Nguyên Chân sư huynh.” Linh Vân Tử nghe nói Tề Hoan không có chuyện gì, rốt cục trầm tĩnh lại. Mới vừa
rồi hắn vốn muốn đến đưa cho Tề Hoan mấy thứ bùa chú phòng thân, không
nghĩ tới vừa đến lại trông thấy Tề Hoan bất tỉnh nhân sự.
Ngoại trừ trên tay Tề Hoan có một vết thương nhẹ, thì trên người nàng căn bản không có chỗ nào có thể chảy ra được nhiều máu như vậy, hơn nữa thời điểm Tề Hoan nằm trên đất, mặt đất phi thường sạch sẽ, không có
vết máu nào, ai cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chỉ có nam tử đứng ở đằng xa vẻ mặt chợt hiểu nhẹ giọng tự nói, “Thì ra là nàng.”
“Mặc Dạ sư đệ, sắp tới ngươi ra sân rồi.” Cách đó không xa có tiếng la truyền đến.
“Được, làm phiền sư huynh.” Mặc Dạ lại liếc mắt nhìn Tề Hoan một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, cất đi đến nơi thi đấu. Đã biết rõ thứ kia đang ở chỗ nàng rồi, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ gặp
lại.
“Phát sinh chuyện gì?” Trong một gian phòng rộng của biệt viện Phái
Côn Luân, Thanh Tiêu nhắm mắt khoanh chân ngồi trên giường, mở miệng hỏi nam nhân áo đen phía trước cửa sổ.
“Hình như là nữ đồ đệ của Hư Không Tử kia xảy ra chuyện rồi.”
“Có thể cắt ngang kế hoạch của chúng ta hay không?” Thanh Tiêu mở mắt ra, lông mày cau chặt.
“Hữu ích vô hại (có lợi không có hại), yên tâm, ta đã đáp ứng
ngươi thì nhất định sẽ làm gọn gàng, cam đoan sẽ không có ai hoài nghi
ngươi.” Nam nhân cười, trong giọng nói mang theo vẻ hung tợn.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh Tiêu yên lòng nhắm mắt lại lần nữa.