“Chúng ta đây là đang đi đâu?” Sau hai đường kiếm của nam nhân đeo
mặt nạ, Nhị trưởng lão mang Tứ trưởng lão nửa sống nửa chết chạy đi
không quay đầu lại, từ đầu đến cuối Đại trưởng lão Tế Tự điện đều không
có xuất hiện.
“Không phải chúng ta, là ta.” Bọn họ đã bay tới khu vực gần núi Côn
Luân, mặc dù cách núi Thanh Vân một khoảng không hề ngắn, nhưng cũng coi như tương đối an toàn. Cho dù hai người đã thành tử địch của Tế Tự
điện, nhưng mấy tên trưởng lão Yêu Tộc kia nếu muốn không kiêng nể gì mà giết người trên khu vực gần Côn Luân thì cũng không có khả năng, cho
nên Tề Hoan đi nhờ xe chỉ có thể đáp xuống nơi này.
“Ngươi không phải cứ như vậy bỏ ta xuống chứ, ta là một cô gái yếu ớt đó…” Tề Hoan đáng thương nhìn nam nhân đeo mặt nạ, tiểu hồ ly trên đầu
nàng cũng thành thật ngồi xổm tại chỗ, vẻ mặt đáng thương.
“Lôi độn của ngươi dùng để chạy chối chết không phải rất lợi hại
sao?” Nam nhân đeo mặt nạ cười như không cười nói một câu, mặc kệ Tề
Hoan có nguyện ý hay không, trực tiếp ném nàng xuống đất, mặc dù bị ném, nhưng động tác của hắn vô cùng có chứng mực, đáng ngạc nhiên là không
làm nàng thấy đau một chút nào.
“Làm sao ngươi biết ta có lôi độn?” Tề Hoan nhớ rõ mình hình như chưa từng sử dụng lôi độn ở trước mặt hắn mà, ngoại trừ người ở trên núi
Thanh Vân, dường như chỉ có mình Mặc Dạ là biết nàng có lôi độn.
Nam nhân đeo mặt nạ không trả lời Tề Hoan, phi kiếm dưới chân vòng ngược lại phương hướng bay đi.
“Mặc Dạ?” Hai tay Tề Hoan làm thành hình cái loa, lớn tiếng la lên.
Đáng tiếc, mãi cho tới khi thân ảnh kia biến mất khỏi tầm mắt, Tề Hoan
vẫn không cảm thấy hắn có một chút bộ dáng chần chờ nào.
Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi? Trong lòng Tề Hoan hiếu kỳ, không biết vì cái gì, tuy không thấy rõ mặt của hắn, nhưng Tề Hoan luôn cảm thấy
người này chính là Mặc Dạ. Đáng tiếc người ta căn bản không thừa nhận,Tề Hoan cũng tự nhận là không có thực lực đem mặt nạ của hắn gỡ xuống.
“Không sao, còn nhiều thời gian.” Sớm muộn nàng cũng sẽ đem cái mặt nạ quỷ dị kia lột xuống, nhìn xem hắn rốt cuộc là ai.
Sau khi nam nhân đeo mặt nạ rời đi, Tề Hoan ngồi trên mặt đất hồi
lâu, nàng đang suy nghĩ xem kế tiếp mình nên đi chỗ nào. Núi Thanh Vân
tạm thời nàng không định trở về, dù sao sách cũng đã ở trong tay rồi,
trở về cũng là tự mình tu luyện, sư phụ bế quan, sư thúc sư bá thì nhìn
thấy nàng như chuột thấy mèo, hai người trông thấy Tề Hoan bình thường
đều đi đường vòng đấy.
Lúc ở kỳ Trúc Cơ, mấy người Linh Vân Tử còn có thể chỉ điểm cho mình, song đến khi hậu kỳ Ngưng Khí thì công pháp mình tu luyện đã khác rất
lớn với bọn họ, chỉ có thể tự mình tìm hiểu, cho nên chỗ nào tu luyện
cũng giống nhau thôi.
Tề Hoan lo lắng nhất chính là, một khi trưởng lão Yêu tộc chạy đến
núi Thanh Vân gây chuyện, mình chẳng phải trở thành cá trong chậu sao,
hơn nữa rất có thể sẽ mang đến phiền toái lớn cho núi Thanh Vân. Nếu
mình không quay về, bọn hắn cũng không thể làm khó phái Thanh Vân được.
Nàng không tin, thiên hạ lớn như vậy, hai lão già Tế Tự điện kia có thể
tìm được mình.
Mở túi trữ vật ra, bên trong có một đống linh thạch, thảo dược ngàn
năm cũng không thiếu, nhưng lại không có một đồng tiền nào. Về phần nhẫn trữ vật lão đầu cho thì càng thảm rồi, Hắc Hải Trầm Tinh có một đống,
còn một ít vật phẩm xa xỉ dùng bảo vệ tính mạng một lần duy nhất, nhưng
một nén bạc cũng không có.
Làm gì có tên Tu Tiên giả nào đi ra ngoài còn cần mang theo bạc chứ!
Tề Hoan khóc không ra nước mắt, thật sự là một phân tiền hại chết anh
hùng hảo hán mà! Tuy nàng đã đến hậu kỳ Ngưng Khí, một tháng không ăn
cơm cũng không sao, thế nhưng dù sao cũng phải tìm một chỗ ở a, trên
người không có một đồng thì làm sao lăn lộn ở nhân gian đây?
Tề Hoan túm tiểu hồ ly từ trên đỉnh đầu xuống, chỉ vào cái mũi của
nó, thần sắc dữ tợn đe dọa, “Hiện tại đem tám cái đuôi của ngươi thu hồi lại cho ta.”
Tiểu hồ ly trừng mắt nhìn Tề Hoan, cứng rắn lắc đầu, chín cái đuôi nhỏ ở phía sau cũng đung đưa đung đưa.
“Ta nói cho ngươi biết, người trong thành thích ăn nhất chính là thịt hồ ly, đặc biệt ưa thích hồ ly chín đuôi!” Phàm nhân nhìn thấy hồ ly
hai đuôi đã muốn quỳ xuống gọi đại tiên rồi, huống chi là chín đuôi đây. Tề Hoan chẳng qua là sợ gặp được Tu Chân giả, khó tránh khỏi người có
kiến thức bất phàm, nếu bọn họ nhận ra con hồ ly này là Cửu vĩ thiên hồ, đừng nói là tiểu hồ ly, ngay cả Tề Hoan cũng khó thoát khỏi cái chết.
Sau khi bị Tề Hoan đe dọa, tiểu hồ ly rụt cổ lại đem chín cái đuôi
thu vào, còn rất tự giác biết màu lông đen vô cùng dễ khiến người ta chú ý nên thay đổi thành màu vàng đất nữa.
Trông thấy tiểu hồ ly thành thành thật thật nép vào ngực mình, Tề
Hoan không thể không thừa nhận, không trách mi có chín cái đuôi, chỉ số
thông minh thật là cao a, có thể từ một suy ra ba đấy, vật nhỏ này vậy
mà sợ chết hơn cả mình!
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Tề Hoan sửa sang lại quần áo một chút đi về phía trấn nhỏ cách đó không xa. Sau khi đi vào trấn nhỏ, Tề
Hoan không khỏi cười khổ. Cũng không biết cái này có tính là duyên phận
hay không, nàng vậy mà lại trở về trấn Thanh Đường rồi. Lúc trước xuyên
qua, cũng là rơi vào cái trấn nhỏ này, không nghĩ tới còn cơ hội quay
về, không biết lão thái gia Tống gia kia lâu nay sống thế nào.
Sau khi tiến vào trấn nhỏ, Tế Hoan phát hiện ở trong trấn vậy mà
không có mấy người, tùy tiện tìm một người nghe ngóng mới biết được, thì ra có đại tiên ở Tống gia bày trận trừ yêu đấy.
Không nghĩ tới mới hơn bốn năm không trở về, mà Tống gia này cấp bậc
đã ngày càng cao rồi, từ ma quái lộng hành lúc ban đầu giờ đã biến thành trừ yêu. Cũng không biết lần này người náo có phải nhân yêu hay không…
Tuy bốn năm chưa trở về, nhưng Tề Hoan vẫn dễ dàng tìm được chỗ ở nhà Tống gia. Chỗ ở của Tống gia bây giờ so với trước đây cũng không có gì
thay đổi, chỉ có hơi rách nát, trên phòng có mấy mảnh gói lưu ly như
muốn rơi xuống, vậy mà dùng ngói đỏ thay thế, nhìn xa xa chằng ra cái
gì, tường cao hai mét màu xanh ở phía trên vẽ mấy đường vân kỳ quái gì
đó, xem ra thời gian qua Tống gia sống cũng không được như ý cho lắm.
Tề Hoan đi theo dòng người chen vào trong nhà Tống gia, không biết có phải do có yêu quái náo loạn hay không, mà không thấy ai ở bên ngoài
trong coi, vượt qua tiền đình, Tề Hoan đặc biệt dùng thần thức quét mắt
bốn phía, cũng không phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Cái này chỉ có thể chia ra hai tình huống, một là ở đây căn bản không có yêu quái gì, hai là yêu quái này so với mình lợi hại hơn, có thể
giấu diếm khỏi thần thức của mình. Bất kể là loại nào, dù sao cũng đều
không liên quan đến mình, nàng chính là thích tham gia náo nhiệt đấy.
Lại tiến đến hậu viện quen thuộc, Tề Hoan liếc mắt một cái liền nhìn
thấy một lão đạo mặc đạo bào màu vàng, tay trái cầm một lá bùa, tay
phải mang theo một cây kiếm gỗ đào, ở trong sân nện bước Thất Tinh Bộ.
Nhìn tư thế của hắn có chút ý tứ, tuy linh khí trong cơ thể quá yếu ớt,
bất quá hiển nhiên cũng là có luyện qua.
Ngay khi Tề Hoan hăng hái theo dõi hắn, thì cửa phòng hậu viện đóng
chặt của Tống lão thái gia đột nhiên phịch một tiếng bị đạp bay, Tống
lão thái gia sải bước đi thẳng ra ngoài.
Lão đạo trông thấy Tống lão thái gia thì không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm. Bắt đầu Tề Hoan còn cảm thấy kinh ngạc, song nhìn kỹ nàng mới phát hiện, Tống lão thái gia hình như có gì đó không đúng.
Trước kia Tống lão thái gia cũng có chút mập, nhưng bây giờ đâu chỉ
là một chút, một mình hắn quả thực có thể gấp bốn năm lần Tề Hoan rồi,
hơn nữa ánh mắt hắn lộ ra màu xanh, so với ánh mắt bình thường thì đây
chính là mắt dã thú.
Tốc độ xuất kiếm của lão đạo không chậm, động tác của Tống lão thái
gia cũng không kém, hai người trong mắt Tề Hoan tuy giống như đang đánh
thái cực quyền, nhưng ở trong mắt người khác thì đặc sắc hơn rất nhiều.
Tề Hoan cau mày nhìn chằm chằm Tống lão thái gia, như thế nào cũng không nhìn ra hắn rốt cuộc bị làm sao.
“Tiểu thư dường như không phải người trong trấn?” Tề Hoan đang ngẩng
cổ nhìn, thì đột nhiên có một giọng nói dễ nghe vang lên bên người nàng.
Tề Hoan quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại.