“Tìm nàng mang trở về, nhớ kỹ không thể để cho nàng trở về núi Thanh Vân.” Mặc Dạ đứng dậy, lạnh giọng ra lệnh, sau đó
nhìn lướt qua tám thuộc hạ quỳ dưới mặt đất, “Các ngươi đều
đi đi, tuyệt đối không được để cho người Côn Luân Thục Sơn nhìn
thấy nàng.”
“Vâng” Sau khi nhận được mệnh lệnh, thân ảnh tám người đồng thời biến mất trong đại sảnh.
Bạch y nữ tử bên cạnh Mặc Dạ thần sắc có chút mơ màng
nhìn hắn kỳ quái hỏi, “Mặc Ngự, chàng đang tức giận sao?”
Mặc Dạ hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm, trừng nữ
nhân kia thật lâu, lòng mới bình tĩnh mở miệng nói chuyện,
“Không có, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Chàng không đi cùng thiếp sao?” Nữ tử chớp chớp đôi mắt đẹp trong sáng, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn biểu lộ chút nghi
ngờ.
“Ta còn có việc, ngươi cứ đi trước.”
“À.”
Đưa mắt nhìn nữ tử rời đi, Mặc Dạ một chưởng vỗ lên trên
bàn trà bên cạnh, nháy mắt trong đại sảnh vang lên vô số tiếng
vỡ vụn, sau khi nàng kia đi ra ngoài, sau lưng “Uỳnh” một tiếng
vang lên, toàn bộ đại sảnh lập tức biến thành phế tích.
“Mặc Ngự, đừng có để cho ta gặp được ông!” Lúc Mặc Dạ nói
lời này, dùng sức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem người trong miệng bầm thây vạn đoạn, người không biết còn tưởng rằng Mặc Ngự là cừu nhân không đội trời chung của hắn, người biết
cũng tránh rất xa, sợ rước họa vào thân.
Thiên Ma giới, phủ đệ Mặc phủ, được xưng là vị vua trị vì
lâu nhất của Thiên Ma giới – Mặc Ngự đang nằm thoải mái trên
ghế mềm mại, đưa mắt nhìn ánh trăng màu đỏ như máu ngẩn
người, “Ai, cũng không biết tên nhi tử ngốc kia làm việc ra sao?
Tiểu Hoàng, con nói đệ đệ của con có thể đưa mẹ con lên đây
không?”
“Có…” Tinh Hoàng gật gật đầu, đối với từ mà lão cha hình
dung đệ đệ thân sinh của mình, hắn không có bất kỳ biện bạch,
trên thực tế, toàn bộ mọi người Mặc gia đều cho rằng nhị đệ
không thích hợp tu ma, mà ngay cả cha hắn cũng vẫn cho rằng đứa con thứ hai phải thiên tư thông minh, mới có thể phá nát hư không, phi thăng Thiên Ma giới. Cũng chỉ có hắn người ca ca này mới biết,
trong toàn bộ Mặc gia, người thích hợp tu ma nhất chính là Mặc Dạ.
Bởi vì tu vi của hắn (Mặc Dạ) so với lão cha còn cao
hơn, so với anh ruột còn có thể tính toán người khác, khiến
tất cả mọi người còn tưởng rằng hắn có lòng từ bi, người như vậy nếu như tu tiên, thật là bất hạnh của thiên hạ. Cũng may
quái thai như vậy, vạn năm qua Mặc gia cũng chỉ sinh ra một
người.
Rời khỏi Thiên Ma Môn không bao lâu, Tề Hoan đã có chút hối
hận, thời điểm nàng ra đi quá nóng nảy, chỉ mang Phách Thiên
Kiếm đi, lại quên lấy bản “Thiên chi đạo” từ tay Mặc Dạ rồi,
nói thế nào mình cũng lãng phí thời gian hơn một tháng giúp
hắn luyện đan, đi như vậy, thật sự rất có lỗi với mình rồi.
Hơn nữa cho tới bây giờ người ta cũng chưa từng nói qua hứa
hẹn gì, cũng chỉ mình tương tư đơn phương, ai, vốn tưởng rằng
lưỡng tình tương duyệt, hiện tại mới biết được chỉ có mình
một bên tình nguyện, đều do năng lực thừa nhận của mình quá
kém.
Tề Hoan ngồi trong khoang thuyền nhỏ hẹp, chép miệng, dù sao
bất kể như thế nào, đều là tại Mặc Dạ, ai bảo không có chuyện gì hắn gây ảo giác cho mình, làm cho nàng luôn hiểu lầm mình
là người đặc biệt với hắn.
Thời điểm Tề Hoan vẫn còn ôm mặt ngẩn người, đột nhiên nghe
thấy có người gõ cửa, “Tề tiểu thư, tiểu thư nghỉ ngơi rồi
sao?” Giọng nói ngoài cửa rất ôn hòa, Tề Hoan nhớ rõ người
kia, cũng giống nàng đều là Tu Tiên giả, chỉ là người kia tu vi rất cao, tối thiểu thực lực bây giờ của hắn đã không nhìn ra
hắn tu đến giai đoạn gì.
Nếu không phải hắn ra mặt giải thích cho Tề Hoan, thì dân
chúng trên thuyền kia còn tưởng rằng Tề Hoan là quỷ đấy. Chẳng lẽ bề ngoài của mình nhìn không giống thần tiên sao?! Tề Hoan
đối với chuyện này vẫn cảm thấy cực kỳ buồn phiền.
“Không có, mời vào.” Đối với nam nhân trên mặt luôn mang theo
nụ cười tao nhã này, Tề Hoan vẫn có vài phần hảo cảm. Nói
thật, nếu không phải gặp Mặc Dạ trước, bộ dáng của nam nhân
này chính là người yêu hoàn mỹ trong lòng Tề Hoan.
Khí chất tao nhã, dáng vẻ tươi cười khiến cho người ta thoạt nhìn rất thoải mái, còn có thiên tư hơn người. Trước kia Tề
Hoan cho rằng nam nhân hoàn mỹ như vậy chỉ có trong tiểu thuyết
mới có, ai biết sau khi xuyên không có thể vô tình đụng phải
một người. Đáng tiếc, hiện tại nàng không có tâm tình cùng
người kia phát triển tình yêu, cho dù vị Kim đạo hữu này dường
như có ý tứ kia.
Tề Hoan chưa bao giờ cho rằng mình có thể khiến cho nam nhân
vừa thấy đã yêu, cho dù ở chung ba ngày nàng cũng không cho
rằng nam nhân họ kim này vô duyên vô cớ vừa ý mình, trừ phi trên người mình có đồ vật gì đó hắn muốn lấy được.
Không thể trách Tề Hoan nghĩ như vậy, thật sự là chuyện này
nàng gặp nhiều rồi, giới Tu Chân chính là như vậy đấy, nàng
phải cẩn thận phòng bị.
“Tề tiểu thư, thuyền lập tức sẽ vào bến, không muốn ra
ngoài xem sao?” Kim Tu đứng ở cửa khoang, thân hình thon dài chặn
ánh mặt trời, khiến cho buồng nhỏ hẹp trên tàu có chút âm u.
“A đúng rồi, ta vẫn quên không hỏi huynh, cái thuyền này rốt
cuộc sắp đến chỗ nào?” Mấy ngày nay Tề Hoan một mực thương tiếc tình yêu còn chưa nở hoa đã chết héo của mình, mà quên hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Kim Tu nhìn Tề Hoan sửng sốt một lát, bất đắc dĩ cười khổ
rồi nói, “Thuyền này là đi buôn bán ở cửa biển, nhưng mà ta
lập tức sẽ xuống thuyền.”
“À? Cửa biển ở chỗ nào?” Lời Kim Tu nói lại khiến Tề Hoan
sững sờ, không phải chứ, hắn đi rồi mình trở về làm sao, tuy là trước đây cũng có rời khỏi núi Thanh Vân nhiều lần, nhưng mỗi
lần đường trở về lại không giống nhau, lần này thì tốt rồi,
nàng cũng không biết bây giờ mình đang ở chỗ nào.
“Từ đây còn cách một đoạn, là thuộc về hải ngoại, nếu như
sư môn của tiểu thư ở trong lục địa…, tốt nhất vẫn nên đến khi
vào cảng rời thuyền là tốt nhất, ở đây cách Thục Sơn rất
gần.” Kim Tu cười nhắc nhở.
“Ta cũng rời thuyền.” Tề Hoan suy nghĩ hạ quyết định, dù sao ở Thục Sơn nàng còn quen biết hai người, tìm không ra nhà thì
tới Thục Sơn đầu tiên tìm Đông Nguyên, sau đó để cho hắn chỉ
đường về sơn môn cũng tốt.
“Kim Tu, sư môn của huynh không ở đất liền sao?” Theo cách ăn
mặc của Kim Tu cùng giọng nói của hắn, dường như hắn không
phải đệ tử của mấy đại môn phái trên đất liền, ít ra là
thoạt nhìn không giống, đệ tử Thục Sơn Côn Luân cái mũi đều
hếch lên trời đấy, môn phái khác Tề Hoan cũng không có nghe nói qua ai tuổi nhỏ như vậy, tu vi đã cao đến nước này rồi, nghĩ
tới nghĩ lui, chỉ có khả năng hắn là Tu Tiên giả từ hải ngoại tới.
Đây vốn cũng không phải bí mật gì, Kim Tu cũng không có ý
định giấu diếm Tề Hoan, gật đầu cười, “Ta là đệ tử tự do,
lần này tới chúc thọ thái thượng trưởng lão Thục Sơn đấy.”
“Ực…. Vị thái thượng trưởng lão kia ít nhất cũng mấy ngàn
tuổi đi, không phải là mỗi năm huynh đều tới chứ?” Sống lâu
nhiều tuổi thật là tốt, hàng năm chỉ sinh nhật thôi cũng có
thể thu được không ít lễ vật. Tề Hoan chỉ nghĩ qua, đôi mắt đã
sáng lên chút ít.
Kim Tu bật cười lắc đầu, “Người tu tiên cứ cách ngàn năm mới làm thọ một lần, đây là lần đầu tiên ta tới đất liền.”
Tu tiên giả bình thường nào có ai lại đi mừng sinh nhật cho hắn, như
thái thượng trưởng lão của Thục Sơn sống mấy ngàn năm đã sớm thành đồ
cổ, tiến vào Độ Kiếp kỳ cũng chỉ mất trăm năm, chỉ có thực lực như vậy
mới có người từ ngàn dặm xa xôi chạy tới mừng sinh nhật lão, đối với
người tu tiên mà nói, đại khái cả đời cũng chỉ có cơ hội làm một hai lần sinh nhật.
“Nếu huynh muốn đi Thục Sơn, ta đây cũng cùng đi với huynh,
thuận tiện gặp bằng hữu.” Lần trước Đông Nguyên cùng Tiêu Tiêu
bị Mặc Dạ làm cho hôn mê bất tỉnh, cũng không biết thế nào,
Tề Hoan mặc dù đối với lời nói của Mặc Dạ vẫn rất tin
tưởng, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng, tiện đường đi qua
nhìn xem cũng tốt.
Chẳng qua khi Tề Hoan lên bờ mới phát hiện, sự tình không đơn
giản như tưởng tượng của mình. Sau khi nàng cùng Kim Tu lên bờ,
đã thấy bên bờ có mấy vị Thục Sơn cấp trưởng lão, thoạt nhìn là tới đón tiếp Kim Tu. Tề Hoan nhìn trộm Kim Tu bên cạnh, hắn ở Loạn Thế Các địa vị hẳn là rất cao. Đối với Loạn Thế Các Tề Hoan rất có ấn tượng, dù sao Tiên Thiên Thổ Linh mình cần
cũng ở chỗ này, chỉ là không nghĩ tới nó lại là một môn
phái tu tiên hải ngoại.
Mấy vị trưởng lão Thục Sơn trông thấy Kim Tu thì vẻ mặt tươi
cười, nhưng khi bọn họ trông thấy Tề Hoan thì liền thay đổi sắc
mặt, thậm chí rút kiếm tại chỗ xông đến, nói muốn vì phái
Thanh Vân loại bỏ phản nghịch!
Mình cũng chỉ đi có hơn một tháng mà thôi, lúc nào thành
phản nghịch, sao nàng không biết vậy?! Tề Hoan kinh ngạc nhìn
mấy vị trưởng lão Thục Sơn trước mắt, hoài nghi lỗ tai mình
có phải có chút vấn đề không.
“Mấy vị trưởng lão có phải là nhầm lẫn ở đâu không?” Trông
thấy Tề Hoan bị người dùng kiếm chỉ vào, Kim Tu khẽ cau mày,
nhẹ giọng hỏi.
“Kim Tu đạo hữu ngàn vạn lần đừng để vẻ ngoài của yêu nữ
này lừa, nàng cấu kết với Ma Đạo đây là chuyện thật không thể bàn cãi, đệ tử phái ta tận mắt nhìn thấy.”
“Không biết là vị đệ tử nào của quý phái nói, ta rất muốn cùng người đó đối chất một phen.” Suy nghĩ trong đầu Tề Hoan
chuyển động thành một vòng lớn, phái Thục Sơn không cần phải
vô duyên vô cớ tìm nàng gây phiền toái mới đúng, nói như vậy
tất là có nguyên nhân rồi. Huống hồ, Tề Hoan mắt nhìn thấy
mấy vị trưởng lão Thục Sơn, cho dù nàng muốn chạy, cũng chạy
không thoát khỏi người ra, vẫn là thức thời một chút cùng đi
theo một chuyến tốt hơn.
Cứ như vậy không rõ bị người ta mang về, vừa áp tải lên đại điện Thục Sơn, cũng may Kim Tu coi như rất có hảo cảm đối với bạn thuyền, không có nghe lời nói của mấy vị trưởng lão Thục Sơn, cố ý muốn thấy chứng cớ.
Vì thế vốn là chúc thọ giờ biến thành tam đường hội thẩm
[1], đáng tiếc người bị thẩm vấn lại chính là Tề Hoan. Bị
người ta áp tải lên đại điện, Tề Hoan trông thấy chưởng môn
Thục Sơn giống như gã sai vặt đứng bên cạnh chủ vị (chỗ người của người đứng đầu), ngồi trên chủ vị chính là một nam tử trung niên chừng khoảng
bốn mươi tuổi, khiến cho Tề Hoan cảm thấy có chút kỳ quái
chính là khí tức phát ra từ nam tử này rất quỷ dị, không
giống với Tu Tiên giả bình thường, có cảm giác là một loại
tiên khí bức người.
[1] Tam hội thẩm đường: Chính là ba chức vụ cao nhất trong bộ máy thống trị cùng tiếp nhận thẩm tra xử lý một vụ án
kiện. Ở cổ đại là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử. Còn ở hiện
đại chính là ba ngành côn an, kiểm sát, tòa án.
“Ngươi chính là Tề Hoan, đồ đệ của Hư Không Tử? Phách Thiên
Kiếm ở trên tay của ngươi?” Nam tử trung niên nhìn Tề Hoan không
nói hai lời, trực tiếp hỏi tung tích của Phách Thiên Kiếm, lúc này Tề Hoan đã rõ ngọn nguồn sự tình.
Xem ra lúc ở tiên phủ nàng cùng Mặc Dạ quá mức thân mật,
kết quả khiến cho người ta mượn cớ, đây cũng là khó tránh
khỏi, chẳng qua hắn nghĩ thế nào mà cho rằng Phách Thiên Kiếm
ở trên tay mình đây? Tuy chuôi kiếm này chính xác đang ở trong
nhẫn trữ vật của nàng.
“Vãn bối chính là Tề Hoan, không biết tiền bối nói Phách
Thiên Kiếm là vật gì, tiền bối nghĩ rằng vãn bối cầm chuôi
Thiên kiếm này? Tiền bối thật sự đánh giá cao thực lực của
vãn bội.” Thực lực người trước mắt này thậm chí so với sư
phụ nàng còn cao hơn, trước khi nghĩ được biện pháp đối phó
hắn, cùng hắn đối nghịch không phải là hành động sáng suốt,
Tề Hoan cũng không phải kẻ đần. Nàng dám rống Thanh Tiêu, là
vì Thanh Tiêu bối phận không lớn hơn nàng, thực lực không cao
bằng sư phụ, nhưng vị trước mắt này không thể dùng loại mặt
hàng như Thanh Tiêu để cân nhắc.
“Tiểu nha đầu này cũng thật là cơ trí, trách không được
tiểu tử Hư Không Tử kia lại che chở ngươi như vậy. Nhưng …cũng
không có cách, ngươi đã nói kiếm không ở trên tay ngươi, ta cũng
sẽ không truy cứu tiếp.” Nam tử trung niên kia thái độ nói
chuyện cũng thật ôn hòa, nhưng hắn càng như vậy, Tề Hoan càng
lo lắng. Bởi vì nàng đã rõ mình nghĩ sai một chuyện, tuy nam
nhân này là người của Thục Sơn, nhưng hắn không phải thái
thượng trưởng lão của Thục Sơn, chỉ nghe xưng hô của hắn đối
với Hư Không Tử là biết.
Bối phận của hắn so với Hư Không Tử cao hơn, sư phụ chưa từng nói qua phái Thục Sơn có người có bối phận so với hắn còn
cao hơn một đoạn như vậy.
“Tiền bối minh xét.”
“Ta đây lại hỏi ngươi, ngươi có Hồi Sinh đan rồi hả?” So với
vừa rồi giọng điệu ôn hòa, lần này thái độ nam tử trung niên
lộ ra vẻ rất khẩn trương, ngay sau đó Tề Hoan cũng cảm nhận
được khí thế đè ép, khiến cho nàng suýt chút nữa không thở
nổi.
“Vãn bối không biết Hồi Sinh đan là vật gì.” Thật sự nàng
không biết Hồi Sinh đan, bởi vì từ đầu tới cuối nàng đều chưa
thấy qua vật kia, sau khi Tề Hoan tỉnh lại cũng không có nghĩ
tới hai viên đan kia, căn bản không biết hai viên Hồi Sinh đan đều
bị hai sủng vật mình nuôi nuốt mất.
“Tiểu nha đầu, ở trước mặt ta tự cho mình thông minh cũng
không phải là việc tốt đâu.” Trong mắt nam tử trung niên hiện lên một tia sát khí, nhưng rất nhanh đã bị đè ép lại. Trong mắt
hắn, tu sĩ phàm nhân đều là con sâu con kiến, hắn chỉ muốn
biết Hồi Sinh đan ở đâu, coi như là ở Tiên Giới, Tiên giai thượng
phẩm đan dược cũng là vật hiếm thấy, hắn hạ giới chính là vì
vật kia.
Chỉ có điều hắn không biết thực lực của đối phương, căn bản không dám tùy ý động thủ, huống chi đánh chủ ý lên Hồi Sinh
đan không riêng gì một mình hắn. Sau khi hắn biết rõ người kia
mang Tề Hoan đi, lập tức đi điều tra thân phận của Tề Hoan, biết được nàng đã từng hấp thu thiêp kiếp của người khác, đối với năng lực khống chế lôi điện lực cực kỳ mạnh mẽ nắm rõ trong
lòng bàn tay, người nọ tất nhiên là mời nàng về luyện đan
rồi.
Vốn hắn cho rằng người nọ căn bản sẽ không tha cho Tề Hoan
trở về, thậm chí rất có thể trực tiếp diệt khẩu, không ngờ
nàng không chỉ còn sống, lại có thể cầm Phách Thiên Kiếm trở
về, coi như kẻ đần cũng rõ quan hệ của người nọ với Tề Hoan
không phải nông cạn, dựa theo tính cách của hắn (Mặc Dạ) mà nói, đem đan dược còn lại tặng cho nàng không phải là không có khả năng.
“Lời của vãn bối đều là thật, nếu tiền bối không tin thì
đành chịu.” Tề Hoan cũng không phải không có cốt cách, rất hiển
nhiên người này muốn kiếm tiện nghi đây, hắn chướng mắt Phách
Thiên Kiếm, lại coi trọng cái gì Hồi Sinh đan kia, chắc hẳn địa vị cũng không nhỏ, thậm chí rất có thể là từ trên hạ xuống.
Đầu năm nay chẳng lẽ lưu hành mốt hạ phàm, thật đúng là đều coi mình là Thất tiên nữ cơ đấy, cho rằng có thể tìm được
Đồng Vĩnh để gả sao. Cũng không nhìn cái mặt mo này của chính mình một chút, còn có mặt mũi xuống hù dọa người, Tề Hoan
thậm chí hoài nghi cái vị trước mắt này thời điểm hạ phàm có phải hay không làm rớt mặt nạ da người.