Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Nàng ta là ai?” Cô gái chạy đến trước mặt Mặc Dạ, ánh mắt liếc nhìn
Tề Hoan. Nếu như Tề Hoan đoán không nhầm, thì cô gái này cũng là hổ yêu, nhưng nàng ta hiển nhiên đã hóa hình rất thành công, giống hệt con
người, hơn nữa còn là một mỹ nhân.
“Ta tên là Tề Hoan.” Tề Hoan rất có lễ phép tự giới thiệu bản thân, đáng tiếc người ta lại không thèm để ý.
“Nơi này còn chưa đến phiên ngươi nói chuyện, Mặc Dạ, nàng ta là ai?” Cùng một người nói chuyện nhưng lại có hai loại ngữ điệu khác nhau, đây cũng là một loại khả năng a, Tề Hoan nhún nhún vai, nàng cũng không
chấp nhặt với đứa con nít.
“Đồ đệ của ta.”
Nghe Mặc Dạ nói xong, sắc mặt cô gái kia rõ ràng khó coi hẳn, giọng
nói cũng trở nên bén nhọn, “Tại sao huynh lại thu nhận nàng ta, muội so
với nàng ta mạnh hơn gấp trăm lần. . . . . . . . . .”
Cô gái còn chưa nói hết, Hắc Hổ đã đột nhiên xông lên che kín miệng nàng, một tay kéo đi.
Vẻ mặt cười làm hòa, “Hì hì, thật ngại quá, Duẩn Nhi không hiểu chuyện.”
Nhìn cô gái bị Hắc Hổ tóm lấy, Tề Hoan cau mày, yêu quái có thể hóa
hình thành người, có thể nói là mạnh hơn con người rất nhiều, lại có thể không hiểu chuyện sao? Không hiểu chuyện mà có thể dùng ánh mắt tràn
đầy sát khí nhìn nàng chằm chằm sao?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cách hành sự của yêu tộc quả
nhiên khác với loài người, căm ghét ai thì trực tiếp biểu hiện ra mặt,
bớt được khá nhiều việc. Đáng tiếc, trước mắt mình không có thực lực đối phó với con cọp cái này, càng đừng nói là tự rước lấy phiền phức.
Nghĩ tới đây, Tề Hoan ngoảnh đầu đi, cánh tay ôm lấy cánh tay Mặc Dạ bám chặt không buông.
Trừ muội muội của Hắc Hổ “nhiệt liệt hoan nghênh” Tề Hoan ra thì
những người khác ở tộc Hắc Hổ đều không quá chú ý đến nàng, lực chú ý
của bọn họ đều đặt trên người Mặc Dạ.
Mặc Dạ là một trong sáu đại thủ tịch trưởng lão của phái Thanh Vân,
không ai biết thực lực của hắn cao tới cỡ nào, dù sao bên ngoài có tin
đồn, chưởng môn phái Thanh Vân cũng không phải đối thủ của Mặc Dạ.
Bởi vì trên căn bản hắn không xuất hiện ở Tu Chân giới cho nên người
biết đến hắn không nhiều, nhưng người nghe qua tên hắn thì tuyệt đối
không ít. Sở dĩ tộc Hắc Hổ có thể áp chế tộc Bạch Hổ chủ yếu là nhờ Mặc
Dạ. Bởi vì Mặc Dạ nợ nhân tình của Hắc Hổ, cho nên phái Thanh Vân ủng hộ tộc Hắc Hổ, bọn hắn mới có thể nhanh chóng quật khởi.
Hiện nay Hắc Hổ tộc đã có hai mươi đại yêu Hóa Hình kỳ, đặt trong một môn phái tu tiên cũng là một thế lực rất lớn, trưởng lão Hắc Hổ tộc Hắc Chiến là cha của Hắc Hổ, hắn sắp độ thiên kiếp nhưng yêu quái rất khó
vượt qua được thiên kiếp, Hắc Chiến cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý phải
chết.
Trước lúc hắn chết, mọi người trong tộc đều rất bình tĩnh, nhưng sau
khi hắn chết thì sao đây! Hắn tổng cộng có bốn nhi tử, hổ nha, trời sinh đã là bách thú chi vương (vua của muôn loài), có ai không muốn làm lão đại, cho nên chuyện đánh nhau tranh giành vị trí tộc trưởng
nhất định sẽ phát sinh, Hắc Hổ đến tìm Mặc Dạ cũng chính là có ý muốn ở
thời khắc mấu chốt Mặc Dạ sẽ giúp mình, cho mình một cơ hội.
Mặc Dạ tự mình đến đây, trừ Hắc Hổ ra sợ rằng cả tộc không có mấy người cảm thấy vui vẻ.
Hắc Chiến đối với Mặc Dạ rất nhiệt tình, ngay cả chỗ ở của Tề Hoan và Mặc Dạ cũng do hắn tự mình an bài, hành động này làm cho tất cả những
con hổ không an phận đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Hoan cũng không dư tinh lực để suy nghĩ nhiều như vậy, có chỗ ăn
chỗ ở là được, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết phải là không ai đến tìm
nàng gây sự.
Không ai đến gây sự với Mặc Dạ, cũng không có nghĩa là không ai đến
gây sự với nàng, đặc biệt nàng lại là đệ tử ký danh của Mặc Dạ nhưng một chút linh lực cũng không có.
Lúc có mặt Mặc Dạ tất nhiên không ai dám làm gì Tề Hoan, vấn đề là
Mặc Dạ cũng không thể ngày ngày túc trực bên cạnh Tề Hoan, mà Tề Hoan
cũng không phải người chịu sống an phận, nên nàng có rất nhiều cơ hội
đụng phải muội muội của Hắc Hổ, Hắc Duẩn Nhi.
Nghe nói, Hắc Duẩn Nhi ngộ tính cao hơn Hắc Hổ không chỉ một bậc, nàng năm nay mới một trăm năm mươi tuổi mà thôi.
Nếu tính theo tuổi của Nhân Gian, nàng mới chỉ mười sáu tuổi. Đích
thực là trẻ tuổi, lại còn lợi hại, điểm này Tề Hoan không thể không
phục, trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu thiên tài.
Những điều này đều do Hắc Hổ nói cho nàng biết, ý của Hắc Hổ là muốn Tề Hoan cố gắng đừng đi trêu chọc muội muội của hắn.
Việc Hắc Duẩn Nhi thích Mặc Dạ cũng không phải bí mật trong Hắc Hổ
tộc, thời điểm nàng vừa chào đời, đúng lúc Mặc Dạ làm khách trong tộc,
cho nên tên nàng là do Mặc Dạ đặt.
Sau khi lớn lên, nàng ta như bị ma ám, chỉ cần thấy Mặc Dạ liền sán
đến gần đòi gả cho hắn. Sau khi bị Mặc Dạ cự tuyệt, nàng vẫn không hết
hy vọng, nói muốn làm đồ đệ của Mặc Dạ, đáng tiếc vẫn bị hắn cự tuyệt.
Nghe nói nàng quỳ hơn một tháng trên đỉnh Vong Ưu, cuối cùng ngay cả
chưởng môn phái Thanh Vân cũng bị nàng làm cho động lòng, hắn nhìn trúng tư chất của Hắc Duẩn Nhi, không nhịn được thay nàng cầu tình, kết quả
Mặc Dạ một chưởng đánh sư huynh hắn bay ra khỏi đỉnh Vong Ưu, khiến hắn
ta nằm trên giường đủ một tháng. Tất nhiên, chuyện sau là tin đồn, có
thật hay không còn phải xem xét lại.
Thái độ của Mặc Dạ đã rất rõ ràng rồi, cứ liên tục như vậy, cuối cùng Hắc Chiến phải chạy tới bắt con gái trở về.
Những chuyện dây dưa giữa hai người cũng chỉ có thế, đáng tiếc, từ đó đến nay Hắc Duẩn Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hơn nữa, Mặc Dạ lại đột nhiên thu nhận Tề Hoan, cho dù là đệ tử ký danh cũng khiến cho Hắc Duẩn Nhi vô cùng không thoải mái.
Vì thế. . . . . . . . hiện tại Tề Hoan bị Hắc Duẩn Nhi chặn lại.
Tề Hoan còn chưa đi được bao xa, vừa rời khỏi tiểu viện chưa được năm trăm bước đã vô cùng không khéo mà đụng phải Hắc Duẩn Nhi.
Nếu là lúc trước, tuyệt đối Tề Hoan sẽ không có ý nghĩ quay đầu bỏ
chạy, nhưng bây giờ thì. . . . . . . Dũng khí có liên quan trực tiếp đến thực lực, đáng tiếc, ý nghĩ còn chưa kịp biến thành hành động, đường
lui đã bị Hắc Duẩn Nhi chặt đứt.
“Tề Hoan, tại sao lại đi về, thật hiếm khi ngươi mới ra ngoài một
chuyến, để ta dẫn ngươi đi dạo quanh Phượng Nhai nhé.” Hắc Duẩn Nhi chặn đường Tề Hoan, mặt nở nụ cười sáng lạn, đáng tiếc không khiến Tề Hoan
thoải mái hơn chút nào.
“Không cần, tự ta đi dạo một lúc là được.”
“Không được, ta đã đáp ứng ca ca phải sống chung hoà thuận với ngươi, ngươi cứ đi như vậy, ca ca lại cho rằng ta chọc ngươi tức giận.” Hắc
Duẩn Nhi tiến kên kéo tay Tề Hoan, vẻ mặt thành khẩn, “Ngươi đừng tức
giận, hôm đó là lỗi của ta!”
Hắc Duẩn Nhi nói lời xin lỗi với người khác, đây là chuyện chưa từng
xảy ra, Tề Hoan cũng sửng sốt một chút, bị nàng ta làm cho choáng váng
đầu óc.
Vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Mặc Dạ và Hắc Chiến đang đi về phía bên này.
Phát hiện tính cách kiêu căng ương ngạnh của nữ nhi bất chợt thay
đổi, Hắc Chiến tất nhiên không thể nào tin được, nhưng Hắc Duẩn Nhi quay lưng về phía hai người nên căn bản nàng không phát hiện ra hai người
đang đi đến gần.
Chẳng lẽ nữ nhi thật sự hối cải quyết tâm làm người mớirồi? Trong đầu Hắc Chiến lóe lên một câu hỏi to đùng.
Mặc Dạ không có bất kỳ ý niệm gì với Hắc Duẩn Nhi, ít nhất Tề Hoan nhìn không ra, những người khác cũng nhìn không ra.
“Duẩn Nhi, con làm vậy sẽ dọa Tề Hoan đó.” Hắc Chiến nhìn Tề Hoan
đang ngẩn người nhìn chằm chằm hai người bọn họ, vội vàng đi tới.
Hắc Duẩn Nhi kinh ngạc, “Cha, sao cha lại tới đây?”
“Ta và Mặc Dạ vừa từ bên ngoài trở về, con, nha đầu này, không phải
con coi trọng người ta thì người ta sẽ coi trọng con, có hiểu không.”
Hắc Chiến thở dài, con gái cái gì cũng tốt, chỉ là không hiểu nhân tình
thế thái. (cách đối nhân xử thế)
“Biết rồi, cha, Tề Hoan, hôm khác ta lại tới tìm ngươi.” Nói xong Hắc Duẩn Nhi rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn Mặc Dạ một cái.
Chẳng nhẽ Hắc Hổ đoán sai rồi, mắt thẩm mỹ của Hắc Duẩn Nhi đột nhiên thay đổi, cảm thấy lấy chồng là hổ thì tốt hơn? Làm sao có thể? Tề Hoan đã sống bao nhiêu năm, Hắc Duẩn Nhi sống được bao nhiêu năm a.
Nàng có thể tùy tiện tin tưởng một tiểu nha đầu một giây trước còn
kiệt ngạo bất tuân, ngang ngược càn rỡ, một giây sau liền trở thành tâm
địa thiện lương sao? Cũng chỉ có Hắc Chiến làm cha mới có thể nghĩ con
gái thay tính đổi nết như vậy.
Những gì nàng ta vừa nói, sợ là để cho Mặc Dạ nghe a. Nhìn Mặc Dạ một cái, vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì.
Xem bóng lưng Hắc Duẩn Nhi rời đi, Hắc Chiến nở nụ cười vui mừng, vẻ
mặt hiền lành nhìn Tề Hoan, “Tiểu Hoan à, Duẩn Nhi tính tình không tốt
lắm, ngươi thông cảm hơn một chút, đứa nhỏ này từ bé đã được chiều thành hư, nếu nó khi dễ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ dạy dỗ nó.”
Tề Hoan gật đầu, cũng không nói gì. Nàng chỉ sợ, sau khi nàng bị khi
dễ, ngay cả mạng cũng không còn, tố cáo thế nào được đây. Nàng đúng là
không có chút lòng tin nào với Hắc Duẩn Nhi, lần này vận khí tốt đụng
phải Hắc Chiến và Mặc Dạ, lần sau thì sao? Hay là né tránh?
“Ăn xong rồi?” Theo thường lệ, giờ này hẳn là Tề Hoan đang ăn trưa,
đột nhiên chạy đến đây có chút không giống bình thường, cho nên Mặc Dạ
mới hỏi vậy.
Trong tộc Hắc Hổ tu vi đủ cao thì không cần ăn cơm, tu vi không đủ thì chỉ có thể ăn thịt tươi.
Cũng may là không thiếu lão hổ thuộc Hóa Hình kỳ mà vẫn thích ăn thịt, cho nên Tề Hoan cũng coi như được nhờ.
Người ta dù sao cũng là động vật ăn thịt, lão tổ tông ăn thịt, các thủ đoạn xẻ thịt làm món ăn cũng không kém loài người a.
Nếu như nói chuyến đi này nàng thu hoạch lớn nhất là cái gì, thì chắc chắn chính là trên người nàng nhiều thêm hai cân thịt.
Nàng mới ở Hắc Hổ tộc được năm, sáu ngày thôi nhưng đã mập lên hai
cân. Mặc dù dựa theo vóc dáng của Tề Hoan hiện nay, nàng tăng lên mười
cân nữa cũng không thành vấn đề, nhưng đã là nữ nhân, bất kể béo hay gầy đều theo bản năng mà nghĩ muốn giảm cân, Tề Hoan hiện tại đang trong
giai đoạn ăn kiêng.
“Không ăn. . . . . . . .” Lúc đầu bếp chuyên dụng của Hắc Chiến bưng
đến cái khay toàn những món ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi, nàng sợ
chính mình không nhịn được, cho nên mới đi ra ngoài tản bộ, ai ngờ còn
chưa đi xa đã phải trở về.
“Không hợp khẩu vị sao?”
“Ta muốn ăn chay!” Tề Hoan hạ quyết tâm thật lớn, nói một câu.
“. . . . . . . .” Mặc Dạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó gọi một thủ vệ bên ngoài tới, phân phó hai câu, sau đó thủ vệ hấp tấp chạy đi.
Một lát sau, một mâm đồ ăn chay thật lớn đặt trước mặt Tề Hoan, màu
xanh mượt, thật dễ nhìn, vấn đề chủ yếu là thứ này con người có thể ăn
sao?
“Đây là cái gì?”
“Tất nhiên là cỏ rồi.”
“Để cho ta ăn?”
“Ngươi cảm thấy sao?” Mặc Dạ ngồi một bên nhìn mâm cơm trên bàn bày
đủ các loại thịt mà nàng thích. Gầy như vậy còn học đòi người ta ăn
kiêng, thật nghĩ mình có thể ăn cỏ mà sống sao.
“Ta vẫn nên ăn thịt vậy.” Cuối cùng, Tề Hoan vẫn không thể chống lại được sức hấp dẫn.