Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 228: Chương 228: Xám xịt trở về




Edit: Leticia

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Nghe nói Ngân thiên tướng đang ở quý phủ của đại nhân, chúng ta muốn gặp hắn.”

Đại trưởng lão rất lý trí, biết rõ Tề Hoan đứng hàng thần tướng, cho dù Tề Hoan đã từng giết nhiều trưởng lão của Tông Lão Hội, trong lòng lão có oán hận đi nữa, thì lão vẫn nhịn xuống coi như không có chuyện gì. Nhưng Tiểu Ngân thì không may mắn như vậy, tuy thực lực của hắn đã đạt đến thần tướng, nhưng đáng tiếc chưa có thần tướng vị, Tông Lão Hội vẫn có thể quản được hắn.

“Hắn không ở đây.” Tề Hoan cười mà như không cười trả lời. Hừ, nàng nói không ở, chẳng lẽ mấy lão già này dám xông vào sao?

Nghe Tề Hoan nói xong, Đại trưởng lão chỉ cười cười, hơi nhích người qua bên cạnh một chút, phía sau lão là một cô bé cao không đến ngực. Cô bé kia thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng coi như thanh tú, nhưng trên mặt từ đầu đến cuối không có biểu lộ gì, giống như người giả.

“Đây là đồ đệ của lão phu, vừa sinh ra đã có một đôi đồng tử thấu thị.” Đại trưởng lão nói đến đây thì dừng lại, không nói tiếp nữa, kỳ thật có nói hay không cũng giống nhau.

Đôi mắt của cô bé kia là thật hay giả cũng không hề gì, dù sao ai cũng biết Tiểu Ngân ở chỗ của nàng, vấn đề là nàng không muốn để những người này đi vào địa bàn của mình, không hơn.

“Thật không, thế thì là do đồ đệ ngươi nhìn lầm rồi.” Tề Hoan bàng quan nói, nếu là đồng tử thấu thị thật sự thì có thể thấy rõ Tiểu Ngân ở nơi nào, nếu cô bé này có tu vi đủ cao thì thậm chí nàng ta còn có thể dùng con mắt nhìn thấu lục giới. Nhưng bây giờ nha, nàng ta dường như không có thực lực kia, chỉ lục trọng thiên mà thôi, không phải trong phạm vi Tề Hoan cần lo lắng.

“Đại nhân cảm thấy lão phu nói dối?”

Tề Hoan lại liếc nhìn cô bé kia, tựa như khiêu khích nhìn về phía Đại trưởng lão, “Chẳng lẽ không phải sao, Tiểu Ngân nhà ta dù sao cũng có tu vi thần tướng, nàng ta chỉ có tu vi lục trọng thiên mà dám dùng con mắt tìm người, không sợ mắt bị mù sao.”

Sắc mặt Đại trưởng lão biến đổi, không phải bởi vì sự khiêu khích trong lời nói của Tề Hoan, mà là bởi vì câu ‘Tiểu Ngân nhà ta’ của nàng, lão chỉ biết Tiểu Ngân có quen với Tề Hoan, nhưng không biết bọn họ lại thân quen đến tình trạng này.

Đại trưởng lão càng lúc càng tò mò với lai lịch của Tề Hoan, người của Tông Lão Hội sau khi bình an rời khỏi Lôi Thần Điện lần trước đã bắt đầu điều tra Tề Hoan, thế nhưng cho đến nay vẫn không tìm được tin tức gì về nàng.

“Tuy đồ đệ ta tu vi không cao, nhưng đôi mắt này lại không phải đồng tử thấu thị bình thường.”

“Đã như vậy thì nhìn ta trước đi, ta ngược lại muốn biết nàng có thể nhìn ra cái gì?”

Trong lòng Tề Hoan đột nhiên bừng tỉnh, bên ngoài là lão già này tới tìm Tiểu Ngân nhưng bên trong xem ra là muốn dò xét xem mình còn có con át chủ bài gì.

Bằng không sao lão phải mang tiểu nha đầu này đến. Muốn quang minh chính đại nhìn thấu công pháp mình tu luyện sao, vậy để nàng ta nhìn một chút, Tề Hoan cũng rất tò mò, không biết nàng ta có thể nhìn ra cái gì.

“Nếu đại nhân đã nói như vậy, lão phu cũng đành thay đồ đệ đáp ứng, nếu tiểu đồ may mắn nhìn ra cái gì, mong rằng đại nhân sẽ để chúng ta gặp Ngân thiên tướng.”

“Tốt, nếu nàng có thể nhìn ra, chuyện của các ngươi ta sẽ mặc kệ.”

Sau khi Tề Hoan đáp ứng, khóe miệng Đại trưởng lão giấu trong bộ râu dài hơi cong lên, lão xoay vòng vòng chiếc nhẫn màu đen trên tay phải, cô bé vẫn ngoan ngoãn đứng sau lưng lão đột nhiên trợn tròn hai mắt, một tia ánh sáng tím phảng phất quét tới Tề Hoan.

Rất nhanh, Tề Hoan bị bao phủ trong vòng ánh sáng tím, nàng không cảm thấy có cái gì không thoải mái, ngược lại là biểu lộ của cô bé kia càng ngày càng trở nên kỳ lạ, Đại trưởng lão đứng bên cạnh cô bé cũng biến sắc.

Hai người giống như nhìn thấy cái gì kinh hãi vậy, ánh mắt của mấy vị trưởng lão khác vẫn luôn đặt trên người Đại trưởng lão, trong lòng cũng kinh ngạc, từ trước đến nay Đại trưởng lão luôn hỉ nộ không rõ, rốt cuộc lão đã nhìn thấy cái gì?

Đại trưởng lão nhìn thấy cái gì, chỉ sợ ngay cả chính lão cũng không dám tin tưởng, Thanh Long đứng đầu bốn thần thú vậy mà giết ba vị thần thú khác sau đó tự sát? Mà nữ nhân này đứng ở một bên nhìn.

Lúc ấy bọn họ nói cái gì, Đại trưởng lão nghe không được, ánh mắt lão chỉ có thể nhìn thấy mà thôi, nhưng tràng diện này đã đủ để lão hoảng sợ rồi. Chuyện này đã xảy ra từ lúc nào, vì sao cho tới nay lão chưa từng nghe nói qua bốn thần thú trên Tiên Giới lại có thể chết như vậy?

“Đại trưởng lão nhìn ra cái gì rồi hả?” Tề Hoan hừ lạnh một tiếng, xung quanh thân thể đột nhiên phóng ra một tầng lôi điện màu bạc, rốt cuộc ánh sáng tím kia không thể quét qua người nàng nữa.

Lão già này thật giỏi tính toán, không nhìn tu vi ngược lại muốn xem trí nhớ của mình, không sao, không phải chỉ là một chút trí nhớ sao, để lão nhìn cũng không sao cả.

Cũng không biết có phải lão đã bị làm cho kinh sợ hay không.

Tề Hoan bị một bức tường ánh sáng tím ngăn cách, đứng bên cạnh Đại trưởng lão, trong mắt cô bé đột nhiên xuất hiện vô số tơ máu, sau đó cô bé kia mạnh mẽ nhắm mắt lại, thẳng tắp ngã xuống đất, mà Đại trưởng lão lại rên một tiếng, một tay bịt chặt hai mắt, hai vết máu từ khóe mắt chảy ra, thoạt nhìn rất dọa người.

“Lão phu. . . . . . không phát hiện gì cả.” Chuyện này đánh chết cũng không thể nói ra, đây là thiên đạo, cho dù mình nghẹn chết cũng không thể nói với bất kỳ kẻ nào, nếu không mạng lão cũng sẽ chấm dứt.

“À, đã không phát hiện ra điều gì, vậy thì mời trở về a.” Tề Hoan không chút khách khí đóng sập cửa trước mặt mọi người, sau nửa ngày, Đại trưởng lão đưa tay nhặt cô bé mà cho tới bây giờ không ai nhìn ra được đó thực chất là một con rối trên mặt đất lên, mang theo đoàn người Tông Lão Hội xám xịt đi về.

“Sao ngươi biết cô gái kia là giả?” Từ khi vừa mới bắt đầu, người Tề Hoan hỏi luôn là Đại trưởng lão, nàng đã sớm nhìn ra cô bé kia là con rối, không phải người thật rồi.

“Đồ đệ của ta cũng có một đôi mắt biến dị.” Sau khi đóng cửa, Tề Hoan không ngoài ý muốn trông thấy Tiểu Ngân đứng cách đó không xa. Gần đây biểu lộ trên mặt hắn có chút hòa hoãn hơn, có lẽ là bị hồ ly nhà nàng dạy dỗ.

“Nha.” Tiểu Ngân biết chuyện Tề Hoan thu đồ đệ, nhưng không biết đồ đệ nàng có một đôi dị đồng tử.

“Cặp mắt kia là yêu đồng, không phải là đồng tử thấu thị.” Yêu đồng là dị đồng tử trung đẳng cấp cao nhất, đương nhiên cũng có năng lực thấu thị, Đại trưởng lão kia không biết làm sao có được yêu đồng, lại không dám đổi lên người mình, sợ bị yêu hóa, chỉ đành đặt ở trên người con rối.

“Yêu đồng?” Sắc mặt Tiểu Ngân trở nên khó coi.

“Đúng vậy, người có yêu đồng bẩm sinh cũng không biết đã chết bao nhiêu năm rồi.” Yêu tộc vốn cực kì bảo vệ người mang yêu đồng, phản ứng của Tiểu Ngân cũng nằm trong dự kiến của Tề Hoan.

Đi theo Tề Hoan vài bước, rốt cục Tiểu Ngân kịp phản ứng, vẻ mặt kinh ngạc cầm tay Tề Hoan hỏi, “Đồ đệ của ngươi vừa sinh ra đã có một đôi yêu đồng?”

“E hèm.”

“Người đâu?”

“Ma giới, muốn gặp con bé ngươi có thể đi Huyễn Ma Cung ở Ma giới tìm Thiên Khuê, trước mắt con bé ở đó làm khách.” Cũng không biết nha đầu kia ở Ma giới thế nào.

. . . . . . Tiểu Ngân không hỏi nữa, quả nhiên là đồ đệ của Tề Hoan, vậy mà lại ở trong nhà Ma Tôn.

Chỗ đó quả thực là nơi an toàn nhất.

Tin tức Tông Lão Hội ăn quả đắng ở Lôi Thần Điện giống như mọc cánh, không bao lâu đã bay khắp Tiên Giới. Tiểu tiên không ai dám thảo luận, ngược lại không ít Thiên tướng Tiên Tôn thiếu chút nữa cười đến méo mồm.

Ai thích nổi ngày nào cũng có người chèn ép? Đám lão bất tử này coi mình như tổ tông, nếu không phải thực lực không bằng, ai sẽ nghe lời bọn hắn chứ.

Lần này Tông Lão Hội dốc toàn bộ lực lượng, nhưng ngay cả đại môn Lôi Thần Điện cũng không tiến vào được đã bị cưỡng chế rời đi, ngươi nói đám người Tiên Giới có thể không cao hứng sao!

Trở lại Tông Lão Hội, Đại trưởng lão mang theo con rối trên tay đi về phía Thính Thiên Các, mấy trưởng lão còn lại đứng ngoài, vẻ mặt lo lắng.

Bọn hắn ai cũng không biết vì sao Đại trưởng lão lại đột nhiên chịu thua rút lui, tuy nói Tề Hoan là thần tướng, nhưng nếu thật sự muốn đánh nhau thì cho dù tất cả những người trong Lôi Thần Điện cùng tiến lên, khẳng định vẫn không phải là đối thủ của bọn họ.

Trong tay mỗi người bọn họ đều nắm ít nhất một kiện pháp bảo viễn cổ, bằng không thì ở đâu ra lực lượng lớn như vậy, song vấn đề là Đại trưởng lão không mở miệng, ai cũng không dám tùy ý động thủ.

Thính Thiên Các nằm trong đám mây, tòa lầu các lơ lửng trên bầu trời, nối liền giữa mặt đất và Thính Thiên Các chính là một nhánh Bạch Luyện, đó là linh khí Hỗn Độn thể rắn. Trong Tông Lão Hội, ngoại trừ Đại trưởng lão ra, không ai có tư cách tiến vào Thính Thiên Các.

Đại trưởng lão bước từng bước một đến Thính Thiên Các, chưa đi được một nửa, trên trán lão đã lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng. Linh khí Hỗn Độn không phải ai cũng có thể hấp thu, tối thiểu là lão chịu không nổi.

Trong Thính Thiên Các có một khối ngọc bi màu đỏ như máu, trên tấm bia không khắc cái gì, thoạt nhìn giống như đồ chơi bình thường, sau khi Đại trưởng lão đi vào Thính Thiên Các liền hành lễ ba bái chín lạy với ngọc bi.

Quỳ hơn một giờ, Đại trưởng lão giống như đột nhiên hạ quyết tâm, trở tay đâm vào chính ngực của mình, năm cột máu bay thẳng phóng đến ngọc bi, không đầy một lát sau, màu sắc của ngọc bi càng trở nên đỏ tươi tiên diễm.

Đại trưởng lão giơ tay lên viết xuống hai chữ Tề Hoan trong không khí, một chưởng đánh hai chữ đấy vào trong ngọc bi, sau khi tấm ngọc bi trồi lên danh tự Tề Hoan đột nhiên không hiểu sao lại chấn động, Đại trưởng lão chưa từng thấy qua loại tình huống này, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.

Đừng nhìn tấm ngọc bi kia nhỏ bé, cho dù lão dốc hết toàn lực cũng không có cách nào cầm lên, hiện tại đây là tình huống gì vậy?

Rốt cục, danh tự Tề Hoan trên tấm ngọc bi biến mất, lập tức lại xuất hiện hai chữ, Đại trưởng lão vừa nhìn thấy, ngọc bi đột ngột nổ tung. Thính Thiên Thần Bi truyền thế ngàn vạn năm cứ như vậy nát vụn.

Lục Đạo!

“Lục Đạo. . . . . . Chẳng lẽ, người kia không chết?!” Trong lòng Đại trưởng lão mạnh liệt giật thót lên, lão đột nhiên nhớ tới mình sống lại thế nào rồi, nữ nhân này, chẳng lẽ có quan hệ tới sự thay đổi lần trước của Lục Đạo?

Lúc trước Lục Đạo thay đổi, Thiên Bi bị chấn nát, đám người bọn họ mới có cơ hội chui ra khỏi đáy Thiên Bi, căn bản không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nghĩ tới đây, lão đã có thể hiểu được vì sao Minh Hỏa lại quen nữ nhân này, còn có thái độ ám muội như thế đối với nàng rồi.

Nếu là như vậy, nàng kia càng không giữ lại. Người đáng chết nhất đến nay lại khống chết, bọn họ ai có thể ngủ an ổn chứ. Nghĩ tới đây, Đại trưởng lão vội vàng đứng lên, đi ra khỏi Thính Thiên Các.

Đi vài bước, lão có chút không nỡ nhìn lầu các kia, thở dài. Thính Thiên Thần Bi ah!

“Đi, đi tìm Lâu La thần tướng, Minh Hỏa. . . . . . Được rồi đừng tìm hắn, còn mấy chỗ này, cầm lệnh bài của ta tự mình đi tìm bọn họ.” Sau khi Đại trưởng lão ra khỏi Thính Thiên Các, liền ném ra năm tấm lệnh bài cho mấy gã trưởng lão vẫn thủ hộ ở bên ngoài.

“Đại trưởng lão, nữ nhân kia. . . . . .”

“Thính Thiên Thần Bi phán nàng là tội nhân của Tiên Giới!” Ánh mắt của Đại trưởng lão lóe lên, lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.