Edit: Bỉ Ngạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Xem ra ngươi không phải là người thông minh.” Kim Tu rời khỏi
Vạn Linh Quật không bao lâu, Đan Kiếp cũng tới, nhưng đi xuống
chỉ là nguyên thần của hắn mà thôi, sau khi thành tiên, nguyên
thần hóa thiên[1], đây cũng là sự thần thông của tiên nhân, hiện tại Tề Hoan đã xác định được thân phận của Đan Kiếp.
[1] Cái này có thể hiểu là nguyên thần tiến hóa có thể rời khỏi cơ thể mà không cần cơ thể gốc.
“Sao lại nói vậy?” Tề Hoan không gọi hắn là tiền bối, nàng
cũng không độ lượng tốt bụng như vậy, đã bị khi dễ đến nước này rồi còn cùng hắn giảng vấn đề lễ phép sao, không có chửi ầm
lên đã xem như rất có giáo dưỡng rồi.
“Ngươi cho rằng để cho một tiểu bối Độ Kiếp kỳ ở trước sơn
môn của ta mắng to, ta sẽ thả ngươi sao, hừ, trừ phi nói cho ta
biết tung tích của Hồi Sinh đan, nếu không, đời này ngươi cũng
đừng mong đi ra ngoài.” Đan Kiếp ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn
Tề Hoan, hiện tại người đến xem náo nhiệt càng ngày càng
nhiều, nếu như không nhanh…, nói không chừng sẽ dẫn cả lão gia
hỏa ở Côn Luân kia tới, nếu như hắn cũng tới…., Hồi Sinh đan
mình cũng không có cách nào đoạt được trăm phần trăm, trong
lòng Đan Kiếp rất sốt ruột.
“Ta đã nói, không có Hồi Sinh đan, cho dù ngươi giết ta cũng
không có.” Tề Hoan ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, giao đồ ra
cũng phải nhận lấy cái chết, nàng cũng không tin Đan Kiếp nhận được Hồi Sinh đan có thể thả nàng ra, thật đúng coi nàng là
ngốc mà.
“Ngươi đã mạnh miệng, vậy cũng đừng trách ta.” Đan Kiếp cười
lạnh, chỉ một ngón tay vào trán Tề Hoan, một quả cầu sáng
màu xanh đậm xen lẫn màu đen nhạt bay thẳng vào đầu Tề Hoan.
“Ta sẽ cho ngươi biết rõ cái gì gọi là muốn sống không được
muốn chết cũng không xong.”
Dứt lời, nguyên thần của Đan Kiếp dần dần biết mất, trở về bản thể phía trên. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một
chưởng mình lưu lại, quả linh cầu khí thế cường đại hung ác
vậy mà đối với thân thể Tề Hoan một chút ảnh hưởng cũng không có.
Sau khi linh cầu tiến vào cơ thể Tề Hoan, nàng lập tức cảm
thấy một cỗ linh khí cường đại tiến về phía đan điền, nhìn
từ bên ngoài linh khí này vô cùng bá đạo, dường như muốn phá
hủy kỳ kinh bát mạch của Tề Hoan. Nhưng cố tình lôi võng lại
trải rộng trong kỳ kinh bát mạch của nàng, đừng nói là một quả
linh cầu, cho dù mười tám quả linh cầu cũng không có biện pháp
tạo nên thương tổn gì.
Đan Kiếp cho rằng Tề Hoan tu luyện cũng chỉ là mấy thứ công
pháp tầm thường của người phàm, cho rằng để lại linh cầu kia
có thể phá hủy thân thể cùng thần trí của Tề Hoan, nhưng ai dè linh cầu sau khi tiến vào đan điền của nàng, đã bị cái vật
“sâu ăn lá” mềm nhũn nằm trên Thái Cực Đồ kia nuốt chửng, còn
nấc một cái, thỏa mãn nhắm mắt lại khò khò.
Tuy xác định cái “đồ chơi” trong bụng mình thật sự là rồng, lại còn là một trong bốn vị thánh thú thủ hộ Thiên Địa –
Thanh Long, nhưng Tề Hoan thật sự rất khó tin, thứ kia nó lười vô cùng, mỗi ngày cũng chỉ ở trên Thái Cực Đồ nhúc nhích, thật sự kém xa thánh thú trong truyền thuyết.
Đương nhiên, Thanh Long biến thành như vậy có quan hệ trực
tiếp với Tề Hoan, nó dù sao cũng là do linh khí của Tề Hoan
tạo thành, kế thừa một phần tính cách của Tề Hoan, lười
biếng chỉ là một trong số đó mà thôi, ngoại trừ có chút lười biếng, nhìn tổng thể bên ngoài cũng không tệ lắm. Nhưng may mà có nó, đạo cấm chế Đan Kiếp lưu lại trong người Tề Hoan đã
hoàn toàn biến mất, chính xác mà nói là bị Thanh Long ăn mất.
Tề Hoan có thể nhìn thấy Đan Kiếp lưu lại một đạo phù chú
đặt ở trên Thái Cực Đồ, khiến cho Thái Cực Đồ không thể
chuyển động, kết quả sau đó nàng phát hiện, Thanh Long không có việc gì nên gặm mất hai phần, mấy ngày nay cái phù chú cực
lớn kia đã bị nó ăn hết sạch rồi, thật không hiểu sao vị này
khẩu vị lại tốt như vậy.
Hơn nữa cấm chế trong cơ thể biến mất, ngay cả Đan Kiếp cũng không phát hiện ra bất kỳ cái gì khác thường, trong lòng Tề
Hoan hơi mừng thầm. Bằng tu vi hiện tại của hắn, có thể giấu
diếm được một vị tiên nhân, đây là một sự việc tuyệt đối đáng khoe.
Chỉ tiếc tuy cấm chế trong cơ thể đã biến mất, nhưng nàng
lại không biết làm thế nào mới rời khỏi được cái chỗ chết tiệt này.
Lại qua thời gian hơn một ngày, Kim Tu không xuất hiện nữa,
đại khái là sợ đụng phải Đan Kiếp, cho nên Tề Hoan cũng không
để ý nhiều. Từ cái lỗ nhỏ trên đỉnh đầu kia có thể thấy
được, trời đã tối rồi, Vạn Linh Quật cũng không còn cái gì
để giết thời gian, Tề Hoan chỉ có thể lu luyện, mặc dù hoàn
cảnh nơi này không được tốt lắm, nhưng sau khi cởi bỏ cấm chế,
Tề Hoan phát hiện tốc độ hấp thu linh khí ở chỗ này, so với
phía trên nhanh hơn hai ba mươi lần.
Suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu rõ nguyên nhân, cuối cùng Tề Hoan đành buông tha.
Kỳ thật phía trên Cửu Châu có long mạch, nằm sâu trong lòng
Cửu Châu trong truyền thuyết có Cửu Long chi mạch, những môn
phái tu tiên kia vì sao phải chiếm lấy một sơn mạch, bên ngoài
phô bày giàu sang, trên thực tế bọn họ là chiếm long mạch.
Người tu tiên không chết, cho nên bọn họ không cần sau khi chết chôn chung chỗ với long mạch, để phù hộ con cháu đời sau, bọn
họ tìm long mạch, là bởi vì linh khí chỗ đó so với bất kỳ
địa phương nào đều nhiều hơn gấp mấy trăm lần.
Mà Thục Sơn nằm trên long mạch, càng xuống dưới lòng đất,
long mạch phát tán ra linh khí càng nhiều, chỉ có điều đối
với tu sĩ bình thường mà nói, linh khí ở đây căn bản không
thích hợp hấp thu, chỉ có lớp mỏng ở phía trên mới thích hợp cho người bình thường tu luyện.
Long mạch Thục Sơn chiếm thuộc tính thiên về bạo ngược, lâu ngày, ở chỗ này tu luyện, đệ tử Thục Sơn không chết cũng tổn
thương, tuyệt đối không có kết cục tốt, cho nên nguyên là thánh
địa tu luyện biến thành căn cứ của oán linh. Cho dù không thể
ở bên trong tu luyện, nhưng Thục Sơn cũng sẽ không đem bí mật môn phái tiết lộ ra ngoài, bởi vậy mới đặt nhiều phong ấn như thế,
dù sao đây cũng là một trong những long mạch.
Nhưng bọn họ ai cũng không ngờ, sau bao nhiêu năm, thậm chí có người có thể hấp thu được linh khí bạo ngược này, mà không
chút ảnh hưởng nào. Không có biện pháp, sét trong cơ thể Tề
Hoan không phải cái loại dễ trêu gì, chỉ cần có linh khí không
đủ thuần khiết tiến vào, một tầng lôi võng sẽ chủ động “lọc”, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tốc độ tu luyện
của Tề Hoan rất nhanh, linh lực thuần khiết trong thiên địa
chính là thứ bao người tha thiết ước mơ đấy.
Chỉ tu luyện trong chốc lát, Tề Hoan cũng cảm thấy linh khí
trong cơ thể tràn đầy kinh mạch lớn nhỏ, ngoại trừ kỳ kinh bát mạch, tất cả lộ trình đại huyệt (đường đi về các huyệt đạo chính) cũng chứa không ít linh khí, linh khí vẫn không ngừng tụ tập
quanh thân thể Tề Hoan, tuy thân thể Tề Hoan hấp thu linh khí gần như đã bão hòa, nhưng Thái Cực Đồ trong bụng nàng, cùng Bát
Quái Đồ phía trên đều là thứ không đáy, bất kể bao nhiêu linh
khí, chỉ cần Tề Hoan có thể hấp thu được, thì chúng có thể
nuốt hết vào.
Mà Thanh Long trên Thái Cực Đồ cũng không cần linh khí tu
luyện, nó hấp thụ từ Thái Cực Đồ một loại nguyên lực hỗn độn tự tu luyện, Tề Hoan chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, nhưng
không có cách nào lấy được nguyên lực hỗn độn trong Thái Cực
Đồ, xem ra trong bụng mình đều là những thứ quỷ dị ah!
“Tề Hoan Tề Hoan, đừng tu luyện nữa, mau đi cùng huynh.” Tề
Hoan đang nội thị, thì đột nhiên nghe thấy chung quanh có tiếng
người nói chuyện, giọng nói kia cư nhiên là Kim Tu.
“Kim Tu? Huynh ở đâu?” Tề Hoan sững sờ, giọng nói không phải từ phía trên truyền xuống, Kim Tu vào bằng cách nào?
“Dưới mặt đất a, cầm chặt tay của ta, đi mau không thì cái tên Đan Kiếp kia lại tới mất.”
Tề Hoan kinh ngạc nhìn chằm chằm vào dưới mặt đốt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, ngón tay thon dài trắng nõn, làn da
rất tốt, thoạt nhìn có lẽ rất được chủ nhân chú trọng bảo
dưỡng. Quan trọng là, đây là tay Kim Tu? Nàng chưa nghe nói qua ai có thể độn thổ được sâu như vậy đâu. Đây cũng không phải cách
mặt đất 10m.
Nhưng tất cả mọi người đều là tu tiên, có ai không có một chút
biệt tài chứ, Tề Hoan tuy không biết Kim Tu vì cái gì lại đối với mình tốt như vậy, nhưng trước mắt không phải thời điểm suy
nghĩ vấn đề này, sau khi nàng cầm chặt tay Kim Tu, chỉ cảm
thấy hoa mắt, tiến vào dưới mặt đất.
“Đừng mở mắt.” Tề Hoan đang muốn mở to mắt, thì Kim Tu vội
vàng hô dừng lại, một lát sau phát hiện người bên cạnh thậm
chí ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất, Kim Tu thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, “Có thể hít thở….”
Phù… Tề Hoan thở ra một hơi thật dài, phản xạ nín thở, thiếu
chút nữa khiến mình vì nín thở mà chết. Nhưng Tề Hoan vẫn
rất nghe lời không mở mắt ra, nếu đất cát mà bay vào mắt sẽ
không tốt.
Cũng không lâu lắm, Tề Hoan cảm giác được áp lực trên thân
thể mình đột nhiên giảm bớt, giọng Kim Tu cũng truyền tới, “Có thể mở mắt, chúng ta trở lại mặt đất rồi.”
Tề Hoan nghe lời mở to mắt, nhưng Kim Tu cũng không có buông
tay nàng ra, mà lôi kéo nàng chạy nhanh rời khỏi khu vực Thục
Sơn. Tề Hoan cho rằng Kim Tu sợ mình bị Đan Kiếp bắt trở về,
trên thực tế, Kim Tu lo lắng lại là việc khác.
Trong vòng hơn một ngày, ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện,
như là chưởng môn Thục Sơn chết rồi, như là thái thượng chưởng
lão Thục Sơn bị trọng thương, nhưng sự kiện nghiêm trọng nhất
chính là Hư Linh Tử thái thượng trưởng lão của phái Thanh Vân
bị nhân vật thần bí của phái Thục Sơn đánh trọng thương, sống
chết không rõ.
Nếu như không phải Hư Không Tử đột nhiên xuất hiện, cướp Hư
Linh Tử từ trong tay nhân vật thần bí kia, chỉ sợ lúc này Hư
Linh Tử đã sớm tan thành mây khói rồi. Cuối cùng, Đan Kiếp còn không chịu bỏ qua, hạ thủ với Hư Linh Tử, sau khi đối phó Hư
Linh Tử, rất hiển nhiên hắn sẽ bắt tay vào đối phó với Tề
Hoan, Kim Tu chính là vì biết rõ chuyện này, cho nên mới hết
sức mạo hiểm cứu Tề Hoan ra ngoài.
Đương nhiên, Kim Tu cũng không biết, trước khi động tới Hư Linh
Tử, hắn cũng đã động tay động chân với Tề Hoan, đáng tiếc sự
việc không thuận lợi như dự đoán của hắn.
Kim Tu mang theo Tề Hoan không ngủ không nghỉ bay hơn một ngày,
Tề Hoan có chút mệt mỏi, nhưng căn bản Kim Tu cũng không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi gì, thần thái vẫn sáng láng như trước.
Quả nhiên hình tượng quý công tử không phải người bình thường
có thể làm được, ít ra Kim Tu người ta có thể bảo trì được.
Càng tiến tới gần đích, Tề Hoan cuối cùng cũng biết Kim Tu
muốn dẫn nàng đến chỗ nào, ai, sơn môn phía trước rất quen,
thấy thế nào cũng giống như sơn môn của phái Thanh Vân.
Trông thấy Tề Hoan trở về, đệ tử thủ ở sơn môn cũng không
ngăn cản, hai người một trước một sau tiến vào phái Thanh Vân.
Đi trên đường nhỏ trong núi, Tề Hoan cảm thấy trong môn phái quá mức yên tĩnh rồi, gặp được một ít đệ tử, phát hiện sắc mặt của bọn họ cũng có chút kỳ quái.
Lúc nàng đang buồn bực, thì Linh Phong Tử đứng đối diện đón
Tề Hoan, “Sư thúc, ai, người bình an trở về là tốt rồi, đi đến
đỉnh Vong Ưu nhìn một chút đi.” Thần sắc Linh Phong Tử lộ ra vẻ
suy sụp, không nói nhiều với Tề Hoan, nước mắt như muốn trào ra.
Tề Hoan khi nào thì thấy Linh Phong Tử lộ ra vẻ mặt này, lúc
này nàng biết, có chuyện lớn xảy ra rồi.