Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 133: Chương 133: Yêu chủng




Edit: Khuê Loạn Beta: Tiểu Ngọc Nhi “Phu nhân thân thể khó chịu, hay là nghỉ ngơi nhiều hơn một chút đi.” Mặc Dạ đưa tay kéo Tề Hoan, nhéo nhéo cái mông nhỏ của nàng, quang minh chính đại ăn đậu hũ.

Lão nhân kia cũng rất thức thời, vội vàng phái người đưa nước nóng vào, còn cả thức ăn nóng hổi, rồi vẻ mặt mập mờ nháy mắt mấy cái với Mặc Dạ, mang theo người hầu lui xuống.

Tựa trên người Mặc Dạ, lấy hắn làm gậy chống, Tề Hoan khập khiễng đi tới sau bình phong, vừa định cởi quần áo tắm nước nóng, đột nhiên phát hiện tình hình có chút không ổn, quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Dạ, “Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Mặc Dạ mỉm cười nhún nhún vai, “Ta sợ một mình nàng không có biện pháp tự cởi quần áo.” Ánh mắt vô cùng chân thành.

“Ta vẫn còn là một Tiên nhân!” Đẩy Mặc Dạ, ép hắn đi ra ngoài, lúc này Tề Hoan mới chậm chạp cởi quần áo ra nhảy vào trong bồn tắm. Không biết là do Mặc Dạ phân phó, hay lão nhân kia tự chủ trương, mà trong bồn tắm rắc đầy cánh hoa, nàng cầm lên nhìn kỹ một chút, nhưng không nhận ra được đây là loại hoa gì.

Đối với trình độ nhận thức và thưởng thức hoa của Tề Hoan, cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở mức có thể nhận ra được đó là một đóa hoa mà thôi.

“Đây là nơi nào vậy?” Hai cánh tay dính đầy hoa tì lên thành bồn tắm, Tề Hoan hơi gục đầu trên đó, ngẩng cổ nói chuyện với Mặc Dạ ở bên ngoài.

“Liễu phủ Trung Châu.”

Mặc Dạ bưng một khay sứ trắng đi đến, phía trên đặt một miếng thịt bò vừa nấu xong. Mùi thịt nồng đậm tiến vào trong mũi Tề Hoan, nhất thời làm cho nước miếng nàng chảy ròng ròng.

“Ngươi biết bọn họ?” Há mồm cắn thịt bò Mặc Dạ đưa tới, Tề Hoan thỏa mãn híp mắt, thưởng thức mỹ vị khó có được.

Tiên nhân trên Tiên giới không cần ăn, cho nên căn bản không có mấy chỗ làm nổi thức ăn ngon, cho dù mỗi ngày đều ăn thịt các loại linh thú khác nhau, nhưng nàng vẫn không chịu được.

“Không quen, lúc vừa tới nhìn thấy bố cáo ở cửa thành, viết Liễu thiếu gia trúng tà.” Gắp thêm một miếng thịt bò nữa, Tề Hoan vừa định há mồm, kết quả Mặc Dạ rụt đũa lại, miếng thịt mỹ vị kia rơi vào trong miệng hắn.

Không có thiên lý a! Tề Hoan nhất thời vọng động, vụt một cái nhào ra từ trong bồn tắm vồ lên người Mặc Dạ, thề muốn đoạt lại miếng thịt kia.

Bị Tề Hoan gặm đến miệng đầy nước miếng, Mặc Dạ cười nháy mắt mấy cái, nhìn đi, dễ bị lừa như vậy, uổng cho hắn còn chuẩn bị một bàn thịt, định dụ mỹ nhân.

“Ngươi còn chuẩn bị đi làm Thiên Sư cơ à.” Gặm hồi lâu cũng không đoạt lại được, Tề Hoan giật mình cảm thấy dường như mình hơi vọng động, vội vàng ôm ngực chìm vào trong nước.

Nhìn người Mặc Dạ bị bắn đầy nước, nàng hơi hơi đắc ý, coi như là đã báo được thù bị đoạt đồ.

“Liễu gia hoàn cảnh không tệ.” Lúc ấy hắn bế Tề Hoan còn chưa vào cửa Liễu gia đã bị thị vệ ngăn lại, sau đó chỉ bộc lộ ra một chút, Liễu lão gia đã coi hắn như thần tiên mời vào, nhìn thần sắc Liễu lão gia, có lẽ đã đến nước đường cùng rồi.

“Ngươi nhìn thấy con hắn chưa?” Đoạt lấy đĩa thức ăn trong tay Mặc Dạ, Tề Hoan dứt khoát bốc ăn, cứ đút từng miếng từng miếng quả thật rất không đã nghiền.

“Rồi. . . . . . . . Trong cơ thể bị yêu chủng nhập vào, không ngờ ở Nhân Gian cũng có yêu chủng, thật thú vị.”

Lời Mặc Dạ nói làm Tề Hoan vô cùng mê mang khó hiểu, yêu chủng gì, nàng chưa từng nghe qua.

Mặc Dạ đại khái cũng biết, nói với Tề Hoan những thuật ngữ chuyên môn thế này, trên thực tế chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, không thể làm gì khác hơn, đành giải thích cặn kẽ cho nàng hiểu.

Yêu chủng có thể biến phàm nhân thành yêu quái, nhưng phương thức yêu chủng nhập vào, đối với con người mà nói vô cùng nguy hiểm, tinh thần con người rất yếu ớt, khó mà chịu chịu nổi, Liễu thiếu gia chính là gặp phải tình huống này. Chẳng qua, theo lý thuyết nhóm Đại yêu có thể tùy ý dẫn yêu chủng gần như đã bị diệt hết, lúc ấy vì phòng ngừa Yêu tộc bành trướng, Thiên Ma giới và Tiên giới đã liên thủ thu thập một nhóm Đại yêu, hiện tại cho dù có yêu tu nào đủ năng lực này, thì cũng không dám tùy tiện thi triển.

“Ta đoán, Liễu thiếu gia kia nhất định là bị một lão yêu bà ngàn năm nhìn trúng, người ta muốn biến hắn thành yêu quái, đem về làm áp trại tướng công nha~” Tề Hoan phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.

. . . . . . . . Mặc Dạ vuốt tóc của nàng, “Nàng nghĩ nhiều rồi, đó là một con bò yêu.” Yêu quái không thể biến hóa giống yêu chủng, hơn nữa yêu chủng kia phẩm chất không cao, suy ra bò yêu này thực lực rất thấp, còn về tướng mạo, e rằng buổi tối đi ra ngoài cũng có thể hù chết một nhóm người nhát gan.

Tắm rửa xong, Tề Hoan bị Mặc Dạ bế về giường, mặc dù hành động của hắn rất tình cảm, nhưng hầu hạ vẫn còn hơi dã man, sau khi ăn cơm mặc quần áo xong, Tề Hoan nghe thấy tiếng bước chân gáp gáp ngoài cửa, xem ra Liễu lão gia kia rốt cục đã không nhịn được nữa rồi.

“Cộc cộc cộc” qua một lúc lâu tiếng gõ cửa mới vang lên, Tề Hoan liếc nhìn Mặc Dạ, hắn chỉ gảy nhẹ ngón tay một cái, cửa phòng liền từ từ mở ra.

Ngoài cửa, Liễu lão gia vừa định hành lễ, lại phát hiện hai người ngồi bên bàn cơm cách cửa một đoạn xa, sắc mặt đại biến, nhưng ngay sau đó liền lập tức vui mừng, phép thuật của thần tiên không phải là thứ người thường có thể làm được, xem ra con của hắn được cứu rồi.

“Liễu lão gia mời vào.”

“Vâng, vâng.” Liễu lão gia tươi cười cúi đầu khom lưng nhìn Mặc Dạ, cẩn thận nhấc chân đi vào trong phòng.

“Công tử, không biết lúc nào công tử có thời gian, có thể đi thăm nhi tử mất nết của ta?”

“Đi luôn bây giờ đi.” Thấy Tề Hoan đã ăn uống no đủ, Mặc Dạ thuận miệng đáp ứng.

Đợi đến khi nhìn thấy Liễu công tử kia, Tề Hoan suýt chút nữa không nhịn được bật cười.

Vẻ ngoài của hắn, hoàn toàn có thể đến Minh giới xin Minh vương cho thế chỗ đầu trâu mặt ngựa.

Liễu công tử kia vẫn còn tỉnh táo, trông thấy mặt mình bị biến đổi không ít, trên đầu mọc lên hai cái sừng mới nhú, mặt loang lổ vết máu. Còn chưa đi tới phòng, cách thật xa đã nghe thấy tiếng hắn chửi bậy.

Quả nhiên là nhi tử mất nết, giờ này mà vẫn còn biết mắng người.

Nhìn một nha đầu mười sáu mười bảy tuổi bị hắn tát một cái khiến khuôn mặt nhỏ nhắn sưng phồng lên, Tề Hoan bĩu môi, người như thế, để hắn tự sinh tự diệt là tốt nhất, không cần nhìn cũng biết hắn không phải thứ tốt gì.

Lúc Tề Hoan và Mặc Dạ đi theo Liễu lão gia vào phòng, đúng lúc nhìn thấy hắn đang xé rách xiêm y của một nha đầu, nhìn thấy cha nhưng vẫn hoàn toàn không có ý định thu tay.

“Người bị yêu chủng nhập, đều sẽ biến thành như vậy sao?” Tề Hoan ở một bên chọc eo Mặc Dạ.

“Không, đây là bản tính của hắn, yêu chủng thường biến hóa theo bản tính của con người.” Trong mắt Mặc Dạ hiện lên vẻ chán ghét.

“Kỳ nhi, mau buông tay.” Liễu lão gia vừa thấy tình hình này, nét mặt già nua có chút không nhịn được, xông lên tát nhi tử một cái.

Liễu công tử kia sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức nhảy xuống giường, tát cha hắn một phát, “Lão già đáng chết, ngươi dám quản ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.