Bản Ký Sự Trúc Mã

Chương 41: Chương 41: Lạc Tiểu Tịch & Cung Lâm




CHƯƠNG 17 QUYỂN 2: LẠC TIỂU TỊCH & CUNG LÂM

Lạc Tiểu Tịch cùng Mục Thanh tửu lượng cũng không tốt, bởi vậy uống không được bao lâu, hai người đều bắt đầu choáng váng.

Lạc Tiểu Tịch ném cái ly, nằm cuộn lại trên thảm ngủ như tiểu trư.

Mục Thanh miễn cưỡng mang bé lên giường ngủ, đắp chăn xong, thấy đầu óc choáng váng, tay chân như nhũn ra, liền vừa vặn gục xuống bên người bé ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Tiểu Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại xoa xoa cái cổ, sửng sốt một hồi, đây là đâu?

Nhìn người nằm ngủ bên cạnh chính là Mục Thanh, Tiểu Tịch mới đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua mình đi theo thúc thúc đẹp trai tốt bụng về nhà!

Nhìn Mục Thanh ngủ thực say, Lạc Tiểu Tịch cũng không đánh thức hắn, mà len lén xuống giường, đi đánh răng rửa mặt rồi vươn vai vặn người mấy cái.

Ngó đầu vào nhà bếp thăm dò, tiểu mập mạp nhu nhu mũi, qyết định làm một bữa sáng coi như báo đáp ân thu lưu của đại thúc đẹp trai… cái kia, mình thuận tiện cũng ăn một chút, đói muốn chết.

Lạc Tiểu Tịch đeo tạp dề, vừa ư ử hát vừa chiên trứng.

Miệng lẩm bẩm, Lâm Lâm ngươi cứ hẹn hò đi! Ta không về đấy!

Chiên trứng xong lại nướng bánh mỳ, Lạc Tiểu Tịch ôm tô salat, vừa trộn vừa đi qua bên này.

Ngô, ăn rất ngon.

“A…” Mục Thanh đứng ở cửa nhà bếp cười cười.

Vừa tỉnh dậy lại nghe tiếng người ở trù phòng hát, đi tới liền thấy tiểu gia hỏa này đang ăn, ăn đến chóp mũi đều là dầu salat.

“Thúc thúc chào buổi sáng.” Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm.

“Sớm a.” Mục Thanh tiến đến, từ đáy lòng biểu dương tiểu mập mạp, “Rất có năng khiếu a.”

“Hắc hắc.” Lạc Tiểu Tịch có điểm thẹn thùng, giọng thúc thúc thật ôn nhu!

Tại tầng cao nhất nhà hàng đầy nắng sớm, hai người cùng nhau ăn bữa sáng thật ý vị.

“Tối hôm qua sao không chịu về nhà?” Mục Thanh vừa ăn vừa hỏi bé, “Cãi nhau với ai sao?”

“… Cùng… cái kia…” Lạc Tiểu Tịch có chút do dự, cùng ai? Nói Lâm Lâm hắn cũng không biết, nói bạn trai?

Ai nha xấu hổ chết được.

“Là chàng trai ở quán bar lần trước?” Mục Thanh đoán được một ít, cười cười hỏi bé.

Tiểu mập mạp cam chịu, cúi đầu nhét bánh bao vào miệng.

“Ăn sáng xong thì về đi.” Mục Thanh sờ sờ đầu bé,“Bằng không hắn lại sốt ruột .”

“Hắn mới không sốt ruột.” Lạc Tiểu Tịch than thở, hốc mắt ủy khuất phiếm hồng,“Hắn đi tìm người khác rồi.“

“Hả?” Mục Thanh nhíu mày,“Hắn khi dễ ngươi?”

“Tối hôm qua hắn đi tìm người khác, còn gạt ta nói là tìm giảng viên.” Tiểu mập mạp cái mũi chua chua.

“……” Mục Thanh xoa bóp cái mũi nhỏ của bé,“Không khóc, chúng ta không cần đến hắn.”

“A?” Lạc Tiểu Tịch mở lớn miệng.

Không cần Lâm Lâm sao? Cái kia cái kia, có chút luyến tiếc.

“Ha ha.” Mục Thanh bị hắn chọc cười,“Ngươi thích hắn?”

“Ân.” Tiểu mập mạp ngượng ngùng gật gật đầu.

Chính mình vẫn là thực thích Lâm Lâm !

“Vậy ngươi cứ ở nơi này của thúc thúc đi.” Mục Thanh đưa cho Lạc Tiểu Tịch một ly sữa,“Chờ hết tức giận lại về!”

“Ân?” Lạc Tiểu Tịch tiếp nhận ly sữa ngẫm lại, cảm thấy đề nghị này cũng không tệ lắm.

“Tốt nhất!” Tiểu mập mạp chớp chớp mắt gật đầu.

Mục Thanh nâng sữa, còn thật sự cùng tiểu ngốc tử kia chạm cốc.

Sau khi ăn xong bữa sáng , Mục Thanh cầm áo khoác chuẩn bị đến công ty, vừa ra đến cửa đưa xoa bóp khuôn mặt tiểu mập mạp, “Tiểu bạch thỏ tái kiến.”

“Thúc thúc đẹp trai tái kiến!” Lạc Tiểu Tịch một bên thu thập đồ ăn một bên hướng mục thanh vẫy tay.

Mục Thanh cười cười, xoay người ra cửa.

Mười mấy năm không gặp, con hắn cư nhiên đã lớn như vậy .

Vẫn là còn chút duyên phận đi, nhiều người như vậy, cố tình lại bị mình mang về nhà.

Chính là tiểu gia hỏa này tính cách ngây ngô, thật sự là cùng hắn không quá giống nhau.

Lạc Tiểu Tịch rửa chén bát lau xong cái bàn, ngồi ở phòng khách chuẩn bị xem TV, đột nhiên thoáng nhìn trên sô pha, đèn tín hiệu di động của mình đang nhấp nháy nhấp nháy.

Mở ra nhìn xem, tiểu mập mạp hoảng sợ.

Mười mấy cái tin nhắn chưa đọc, đều là của Lâm Lâm .

Tin nhắn đều là một cái nội dung, hỏi bé đang ở nơi nào.

Lạc Tiểu Tịch hấp hấp mũi, gọi lại.

Đô không đến một giây, điện thoại đã được tiếp.

“Tiểu Tịch.” Cung Lâm cơ hồ trong vòng một giây liền tiếp điện thoại.

“Ân.” Lạc Tiểu Tịch thanh âm miễn cưỡng , hừ hừ, ta còn đang sinh khí.

Nghe được thanh âm nho nhỏ của tiểu ngốc tử kia “Ân”, Cung Lâm đột nhiên liền cảm thấy quả tim đang treo ở cổ họng mình, rốt cục hung hăng rơi xuống trở lại.

“Ngươi đang ở đâu?” Cung Lâm cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.

“Ta vì cái gì phải nói cho ngươi.” Lạc Tiểu Tịch trợn mắt, nhưng mới nhớ tới bây giờ Lâm Lâm không nhìn thấy, vì thế sửa lại hừ hừ hai tiếng để biểu đạt bất mãn.

“Ngoan, nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta có việc tìm ngươi.” Cung Lâm thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, lại thiếu chút nữa bóp vỡ điện thoại trong tay.

Vật nhỏ vô tâm vô phế này, chờ ta tìm được xem ta làm thế nào thu thập ngươi!

“Ngô……” Lâm Lâm có việc tìm mình? Tiểu mập mạp do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn nói địa chỉ mình đang ở.

Lát nữa gặp Lâm Lâm mình làm thế nào mới biểu đạt được bốn chữ “Ta đang tức giận” này?

Biểu tình? Ngôn ngữ? Ai nha thực khó xử.

Ôm đĩa hoa quả, vừa xem phim hoạt hình vừa tưởng tượng.

Nửa giờ sau, chợt nghe có người gõ cửa.

Lạc Tiểu Tịch buông đĩa trái cây trong tay, dùng tay lau miệng, hít sâu một hơi đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra còn chưa kịp nói gì, đã bị Lâm Lâm đứng ở cửa ôm vào lòng.

“Ngô……” Tiểu mập mạp giãy dụa, Lâm Lâm ôm mình đau quá! Bả vai sắp bị kẹp đứt rồi!

Cánh tay Cung Lâm càng siết chặt lại, hận không thể đem tiểu ngốc tử này dung nhập vào cốt tủy.

Lúc sáng hắn về nhà, tìm thế nào cũng không thấy Lạc Tiểu Tịch.

Gọi điện thoại không có người tiếp, hỏi người khác cũng chưa gặp qua, chỉ có bảo vệ tiểu khu nói là Lạc Tiểu Tịch hình như đi về phía bắc, vì thế vẫn tìm kiếm bên đường đi qua, nhưng vẫn là tìm không thấy.

Nếu Lạc Tiểu Tịch không gọi điện thoại về, Cung Lâm cảm thấy chính mình dường như cũng sắp phát điên rồi.

“Lâm Lâm ngươi làm sao vậy?” Lạc Tiểu Tịch thật vất vả vòng tay Cung Lâm, vừa định oán giận, lại phát hiện Cung Lâm đôi mắt đỏ bừng, vì thế bị hoảng sợ.

Cung Lâm lắc đầu, ôm khuôn mặt bé hôn xuống, từ cửa hôn đến sô pha còn không bỏ được tha.

“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch có điểm ngượng ngùng, nhìn hắn tò mò hỏi!

“Về sau không được tái làm ta sợ như vậy.” Cung Lâm hôn xong cọ cọ mũi bé,“Có nghe không?”

“Ách……” Lạc Tiểu Tịch hít hít mũi, chớp chớp mắt nhìn Cung Lâm.

Trong mắt đều là tơ máu, miệng khô khốc, cằm còn lún phún râu, thật tiều tụy.

Trong trí nhớ, này hình như là lần đầu tiên hắn có bộ dạng thế này.

Là vì mình tối hôm qua không về nhà sao?

Tiểu mập mạp cảm động không thôi, vì vậy vượn tay ôm hai má Cung Lâm, ‘ba’ một cái hôn lên miệng hắn.

Hôn xong mới hoàn hồn, mình rõ ràng là muốn tức giận a!

Vừa nãy còn tốt lắm, phải ngay lúc mở cửa lạnh lùng hỏi hắn tối hôm qua đi làm cái gì , lại lạnh lùng hỏi hắn có chuyện gì.

Hiện tại ngược lại, như thế nào bị hắn ôm một cái hôn một cái liền hoàn toàn quên mất!

Tiểu mập mạp thực buồn bực, dùng sức đem Cung Lâm bên cạnh mình đẩy ra, sau đó ôm gối ôm lui sang góc khác, căm giận nhìn trời.

“Làm sao vậy?” Cung Lâm nghi hoặc.

“Cái kia, ngươi tối hôm qua, đi đâu ?” Lạc Tiểu Tịch mắt lén nhìn hắn.

“Ân?” Cung Lâm nhíu mày, tiểu tử kia đây là biểu tình gì?

“Hừ.” Lạc Tiểu Tịch cảm thấy mình có quyền biểu đạt chút bất mãn, vì thế cầm điều khiển từ xa điên cuồng chuyển kênh.

“Tối hôm qua…… Ta……” Cung Lâm thoáng có chút do dự.

Thấy bộ dáng hắn ấp a ấp úng bộ dáng, cái mũi Lạc Tiểu Tịch chua muốn chết, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.

Trong lòng có quỷ mới không biết nên nói như thế nào!!

“Có phải ai nói này nói nọ với ngươi?” Cung Lâm nhíu mày, cầm lấy điều khiển trong tay bé, sau đó vươn tay ôm bé ngồi lên đùi mình, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho bé,“Không khóc.”

Lạc Tiểu Tịch càng được thể khóc lớn.

“Ta tối hôm qua đi tìm Đường Viễn , hôm nay cậu ấy lên máy bay, tối hôm qua tìm ta đi uống rượu.” Cung Lâm ôm Lạc Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.

Lạc Tiểu Tịch vừa nghe khóc càng lợi hại hơn.

Đường Viễn thật đáng ghét, đi thì đi, vì cái gì phải kêu Lâm Lâm bồi hắn uống rượu!

Lâm Lâm cũng đáng ghét! Vì cái gì phải đáp ứng hắn!

Tiểu mập mạp khóc vừa kéo vừa kéo, lấy khăn tay lau nước mũi:“Ngươi chuyện gì cũng không nói cho ta biết!”

“Đường Viễn trước kia cùng ta một chỗ.” Cung Lâm đem Lạc Tiểu Tịch ôm chặt,“Chúng ta……”

“Ta biết.” Lạc Tiểu Tịch đánh gãy lời hắn.

“Khi đó chúng ta còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện.” Cung Lâm cười khổ,“Đều nghĩ rằng chỉ mình mình nghĩ cho người kia, đều cảm thấy đối phương rất ích kỷ, khiến cho cuối cùng mỗi ngày cãi nhau, bao nhiêu cảm tình đều không còn.”

Lạc Tiểu Tịch hấp hấp mũi, tiếng khóc nhỏ đi một chút.

“Hắn là mối tình đầu của ta, ta lúc ấy là thật muốn cùng hắn cả đời .” Cung Lâm tự giễu cười cười,“Hắn rất ương ngạnh, cũng chỉ có ta có thể chịu nổi hắn, hắn nói cái gì ta không phản đối, nhưng cuối cùng, lại vẫn ra đi.”

“Vì sao?” Lạc Tiểu Tịch hỏi.

Lâm Lâm tốt như vậy, sao lại có người không cần hắn.

“Có một số thứ, có nhiều quá sẽ không còn đáng giá nữa .” Cung Lâm sờ mũi bé,“Hắn làm gì cũng được, ngược lại cảm thấy không thú vị, ta cũng thấy chán nản, nhìn thấy đối phương liền phiền, cãi nhau túi bụi, mệt mỏi, cũng liền chia tay .”

“Giờ thì sao?” Lạc Tiểu Tịch chớp mắt.

Bây giờ cố nhân tới tìm ngươi, các ngươi còn cùng nhau nói chuyện! Các ngươi còn cùng nhau uống rượu!

“Sau khi chia tay một đoạn thời gian, ta cũng thấy thực đáng tiếc, cũng từng muốn tikmf hắn trở về.” Cung Lâm thẳng thắn cười,“Bất quá cũng chỉ là ngẫm lại thôi, tìm được người về, cũng không tìm lại được cảm tình lúc trước, hiện tại hắn có bạn trai, là một huấn luyện viên bóng rổ.”

“A?” Lạc Tiểu Tịch có điểm ngoài ý muốn, ngô, Đương Viễn đã có bạn trai!

Vậy thì, bây giờ, lo lắng của mình vô ích?!

…… Nhưng mà……

“Nhưng sao ngươi còn đem ảnh chụp của hắn giữ ttrong hộp bánh quy!” Lạc Tiểu Tịch không cẩn thận nói ra.

“Ân?” Cung Lâm hí mắt,“Ngươi nhìn lén đồ của ta?”

“…… Là tự nó rơi xuống!” Lạc Tiểu Tịch mãnh liệt tố cáo,“Đừng đánh trống lảng!”

“Tốt xấu gì cũng là mối tình đầu, lưu chút kỷ niệm cũng không được?” Cung Lâm dở khóc dở cười.

Cảm tình này tiểu mập mạp vẫn là cái tiểu bình dấm chua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.