CHƯƠNG 22 QUYỂN 2: LẠC TIỂU TỊCH & CUNG LÂM
Lạc Nguy sau khi về nhà trực tiếp vào phòng ngủ, Lạc Tiểu Tịch ghé vào cửa nghe trộm, xác định ba ba đã ngủ rồi, ôm gối đầu nhanh chóng vọt vào phòng Cung Lâm.
Ai nha hảo kích thích.
Cung Lâm ôm Lạc Tiểu Tịch nằm trên giường, đè xuống hung hăng hôn mấy cái.
“Sẽ không bị ba ba phát hiện chứ?” Lạc Tiểu Tịch có chút khẩn trương.
“Sợ bị phát hiện ngươi còn chạy sang đây?” Cung Lâm cười nhiều điểm mũi bé.
Tiểu mập mạp có chút ngượng ngùng, vòng tay ôm lấy cổ Cung Lâm.
“Có nghĩ giống hôm đó không?” bàn tay Cung Lâm tiến vào trong áo bé, xoa bóp cái bụng nhỏ mềm mại của bé.
“……” Lạc Tiểu Tịch nhúc nhích người không hé một tiếng.
Muốn.
“A…… Tiểu sắc lang.” Cung Lâm hôn nhẹ cái miệng bé,“Đừng sợ, chúng ta không làm hết, bằng không sáng mai ngươi sẽ khó chịu.”
Lạc Tiểu Tịch mặt đỏ bừng, tiểu thịt móng vuốt vói vào áo Cung Lâm sờ sờ.
Cái kia cái kia, là tán tỉnh sao, mình cũng muốn !
Cung Lâm bị bé sờ đến ngứa ngáy, vì thế thực không ý tứ cười ra tiếng.
“Ngươi cười cái gì!” Tiểu mập mạp nổi giận.
Loại này thời điểm không phải nên ý loạn tình mê sao! Hắn cười cái gì a!
“Tiểu ngốc tử.” Cung Lâm đem bé ôm vào lòng,“Không sao, ta dạy cho ngươi.”
“Ai nói ta không…… Ngô……” Tiểu mập mạp kháng nghị bị đổ trở về.
Gió đêm vi lan, sắc màu ấm áp từ ngọn đèn ngủ tỏa nhè nhẹ, tràn đầy hơi thở ái muội.
Tình hình sau đó, Cung Lâm giúp Lạc Tiểu Tịch mặc tiểu quần lót, sau đó ôm vào lòng mình.
“Quần áo.” Lạc Tiểu Tịch đỏ mặt.
Mình vừa mới sờ vào chỗ ấy ấy của Cung Lâm
Thẹn thùng quá a.
“Không cho mặc, nháo nữa tiểu quần lót cũng không cho mặc!” Cung Lâm xoa bóp mông bé
“Ách……” Tiểu mập mạp bị uy hiếp, không nói nữa.
Nhắm mắt lại vừa mới chuẩn bị ngủ, đột nhiên lại nghĩ tới một việc.
Mình tìm Lâm Lâm là có việc nghiêm túc cơ mà!
“Làm sao vậy?” Cung Lâm bị giật mình, tiểu ngốc tử này tự nhiên lại ngồi bật dậy.
“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch vòng tay ôm chăn,“Ngươi có biện pháp nào, làm cho ba ba cùng Mục thúc thúc hòa hảo không?”
“Bọn họ làm sao vậy?” Cung Lâm cũng ngồi dậy.
“Ta cũng không biết, dù sao khẳng định là có vấn đề .” Lạc Tiểu Tịch nhu nhu cái mũi,“Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!”
“Như vậy a…… Nếu không, chúng ta ngày nào đó mời bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm?” Cung Lâm đề nghị,“Ở trên bàn cơm, bọn họ sẽ không đến mức quá xấu hổ, chúng ta cũng biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.”
“Vậy chiều mai đi.” Lạc Tiểu Tịch thực nghiêm túc gật đầu,“Ngày mai chúng ta đi ăn vịt nướng, chính là quán ở khu thương mại ý, ăn ngon…… Hắt xì!”
“Hảo hảo hảo, đi khu thương mại ăn vịt nướng.” Cung Lâm đem bé ôm vào lòng mình,“Đừng để cảm lạnh .”
Lạc Tiểu Tịch ở trong lòng Cung Lâm cọ cọ, cảm thấy thật ấm áp
Ngủ đi!
Một lúc sau, Lạc Tiểu Tịch mở to mắt,“Lâm Lâm, ngày mai lúc đi ăn vịt nướng, nhỡ mà ba ba cho ngươi gọi món ăn, ngươi nhớ phải kêu món thận vịt xào ớt nha.”
“…… Được” Cung Lâm biểu tình co rút, nhịn cười nhịn đến đau bụng.
“Ân, ta có thể uống thêm một ly nước quả mâm xôi không?” Lạc Tiểu Tịch nuốt nước miếng.
Cung Lâm gật gật đầu, sợ mình hé miệng một cái liền phụt ra tiếng cười mất.
Lạc Tiểu Tịch thả tâm, lại nhắm hai mắt.
Lại qua một lúc nữa.
“Lâm Lâm.”
“Ân? Lại làm sao vậy?”
“Đừng đi buổi chiều nữa, chúng ta đi buổi trưa đi, cái kia, chúng ta phải hòa giải hiểu lầm của papa và Mục thúc thúc càng sớm càng tốt.”
“……”
“Mới không phải ta muốn ăn vịt nướng sớm một chút đâu nga!”
“……”
Ngày hôm sau, Cung Lâm sáng sớm liền rời giường làm bữa sáng.
“Lâm Lâm!” Lạc Tiểu Tịch đi đại dép lê xoạch xoạch tiến vào phòng bếp.
“Sao dậy sớm vậy?” Cung Lâm hướng miệng bé ba một cái hôn lên,“Đi rửa mặt đi.”
“Ba ba ta thích ăn bánh bao trứng vịt, còn có sữa đậu!” Tiểu mập mạp cẩn thận dặn dò.
Nhất định phải làm cho Lâm Lâm lưu lại ấn tượng tốt trước mặt ba ba !
“Ân, được rồi!” Cung Lâm cắn cắn khuôn mặt bé,“Đi rửa mặt đi tiểu gian tế.”
Lạc Tiểu Tịch hắc hắc cười, chạy tới toilet, rửa mặt đánh răng sau đó kêu ba ba!
“Ba ba!” Lạc Tiểu Tịch xoay mở cửa phòng ngủ, vào cửa đã bị nghẹn ho khan.
“Tiểu Tịch?” Lạc nguy từ bên cạnh bàn đứng lên.
“Sao lắm khỏi thế này!” Lạc Tiểu Tịch nhăn cái mũi, vào phòng kéo rèm mở cửa sổ, quay đầu nhìn xem, trên bàn đầy tàn thuốc.
“Ngươi lại trộm hút thuốc, ta muốn mách ma ma!” Lạc Tiểu Tịch hai tay chống nạnh.
“Ngoan, ba ba sai rồi.” Lạc Nguy cười cười, vươn tay đem Lạc Tiểu Tịch ôm lên đùi mình (có nhầm không em nó 17 tuổi rồi a), lấy râu cọ cọ khuôn mặt bé.
“Khó ngửi muốn chết.” Lạc Tiểu Tịch biển miệng.
“Hảo hảo hảo, ba ba đi đánh răng tắm rửa.” Lạc Nguy đối con nói gì nghe nấy.
“Phải phải , ba nhanh đi tắm rửa, Lâm Lâm làm xong bữa sáng, ăn xong bữa sáng chúng ta mới có thể đi ăn cơm trưa!” Lạc Tiểu Tịch thực nghiêm túc.
“A……” Lạc Nguy bật cười, đứng lên đi toilet.
Mình đang nuôi con heo con a.
Nhiều khói quá a! Lạc Tiểu Tịch tức giận từ hang khói bước ra, buổi tối phải bảo Lâm Lâm hầm canh tổ yến ngân nhĩ cho ba ba mới được.
Quét tước xong phòng ở, Lạc Tiểu Tịch ôm di động gọi điện thoại.
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm?” Mục Thanh có chút ngoài ý muốn,“Như thế nào đột nhiên tìm ta ăn cơm?”
“Bởi vì…… Ta cùng Lâm Lâm cãi nhau, bây giờ ở bên ngoài!” Lạc Tiểu Tịch tìm lý do,“Cái kia cái kia….. Ta không có tiền, nhưng mà ta muốn ăn vịt nướng!”
“A.” Mục Thanh ở đầu dây bên kia lắc đầu.
Thật sự là đứa tiểu hài tử.
“Mục thúc thúc.” Lạc Tiểu Tịch thử thăm dò hỏi.
“Hảo, vậy ngươi ở đâu, ta tới tìm ngươi.” Mục Thanh đáp ứng.
“Ách…… bây giờ mà ăn vịt nướng, hình như hơi sớm chút.” Lạc Tiểu Tịch nghĩ nghĩ, “Mười hai giờ trưa, ta ở cửa quán vịt nướng chờ ngươi, chính là quán ở tầng một khu thương mại đó.”
“Ân, hảo.” Mục Thanh thực sảng khoái.
Treo điện thoại, Lạc Tiểu Tịch nhìn gương nhấc tay chỉ.
Cuối cùng! Thành công!
Chờ Lạc Nguy tắm rửa xong xuống lầu, chỉ thấy Lạc Tiểu Tịch đang ở phòng bếp Cung Lâm thu thập này nọ.
Trên bàn cơm, một bên múc canh cho mình, bên kia giúp Lạc Tiểu Tịch chuẩn bị sữa ấm.
Lạc Nguy có chút băn khoăn, để cho Cung Lâm chăm sóc con mình, vốn đã thiếu chút nhân tình, hiện tại mình đã trở lại, sao có thể để cho hắn tiếp tục lo lắng như vậy.
“Ba ba ngồi đi.” Lạc Tiểu Tịch ấn Lạc Nguy xuống ghế.
Cung Lâm ngồi ở đối diện Lạc Nguy, giúp Tiểu Tịch mở hộp sữa.
“Bác sĩ Cung, thật sự là cám ơn ngươi .” Lạc Nguy thành thực thực lòng nói lời cảm tạ.
“Bá phụ khách khí rồi.” Cung Lâm đem sữa đưa cho Lạc Tiểu Tịch,“Tiểu Tịch thực ngoan , ở cùng bé, ta cũng không nhàm chán.”
“Lâm Lâm là vì sao mới của giới y học nha, trên báo nói thế đó ba!” Lạc Tiểu Tịch tâng bốc Cung Lâm,“Hắn còn giúp ta học thêm, nấu món ngon cho ta ăn, còn giúp ta giặt quần áo!”
Cung Lâm dở khóc dở cười, tiểu ngốc tử.
“Cho nên ngươi phải cảm ơn Lâm Lâm nga!” Lạc Tiểu Tịch gật đầu lia lịa.
“Nhất định rồi .” Lạc Nguy nhu nhu đầu Tiểu Tịch.
“Kia, buổi trưa mời ta cùng Lâm Lâm ăn một bữa cơm đi?” Lạc Tiểu Tịch giương đối mắt cún con, “Dưới khu thương mại có quán vịt nướng, Lâm Lâm siêu thích ăn nga!”
“Khụ khụ……” Cung Lâm bị nước trái cây làm sặc.
Mình đến quán kia ăn khi nào vậy?!
“Là chính ngươi muốn ăn đi?” Lạc Nguy buồn cười vỗ vỗ khuôn mặt bé,“Lạc tiểu trư.”
Lạc Tiểu Tịch rầm rì, mắt to tỏa sáng.
“Hảo hảo, mang các ngươi đi.” Lạc Nguy cười gật đầu.
“Oh yeah!” Lạc Tiểu Tịch lại hoan hô.
Đã thu phục toàn bộ!
Buổi trưa, Lạc Tiểu Tịch lục tung nhà tìm máy ảnh.
“Để làm chi thế Lạc tiểu trư?” Cung Lâm ngồi xổm bên cạnh bé hỏi.
“Ta mới không phải tiểu trư!” Lạc Tiểu Tịch ngồi dưới đất đổi pin máy ảnh,“Bạn cũ gặp lại nhất định có nhiều cảnh cảm động, nhất định phải lưu lại!”
Cung Lâm buồn cười nắm nắm bé, đứng lên đi thay quần áo.
Ba người đi xe đến quán vịt nướng, Lạc Tiểu Tịch nhìn đồng hồ, ngô, mười một giờ năm mươi, soái thúc thúc mau tới!
“Cái kia, Lâm Lâm ngươi vào trước cùng ba ba đi, ta đi nơi này chocolate hạt điều.” Lạc Tiểu Tịch chỉa chỉa siêu thị bên cạnh.
“Mau ăn cơm , ăn chocolate cái gì!” Lạc Nguy nhíu mày,“Không được ăn!”
“Ngô……” Lạc Tiểu Tịch mếu máo, nhìn Cung Lâm xin giúp đỡ.
“Quên đi bá phụ, để cho bé đi đi.” Cung Lâm đỡ lời,“Ăn ít một chút không có việc gì.”
“Chính là, Lâm Lâm là bác sĩ, hắn đã nói không có việc gì!” Lạc Tiểu Tịch ánh mắt chờ mong.
Lạc Nguy thở dài, mình thực không có biện pháp với đứa bé này.
Lạc Tiểu Tịch đuổi đi hai người bọn họ, mình mua chocolate hạt điều vừa ăn vừa chờ.
“Tiểu ngốc tử.” Mục Thanh lái xe dừng ở trước mặt bé.
“Mục thúc thúc!” Lạc Tiểu Tịch giúp hắn mở cửa xe.
“Đói bụng lắm rồi?” Mục Thanh đem cái chìa khóa xe đưa cho phục vụ, mang theo Lạc Tiểu Tịch đi vào trong quán.
“Hoàn hảo hoàn hảo.” Lạc Tiểu Tịch kích động không được.
Ai nha sẽ gặp mặt da!
Đến cửa phòng, Lạc Tiểu Tịch quay đầu nhìn Mục Thanh một cái.
“Làm sao vậy?” Mục Thanh cười xoa bóp mũi bé, đưa tay ra mở cửa, sau đó sửng sốt.
“Thúc, thúc thúc.” Lạc Tiểu Tịch thực khẩn trương.
Sao sắc mặt mọi người đều khó coi như vậy?
“Đến, Mục tổng tới đây ngồi, Tiểu Tịch đóng cửa.” Cung Lâm đứng lên giảng hòa, lôi kéo Mục Thanh ngồi vào cạnh mình
Mục Thanh trong óc ong ong vang, máy móc ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Nguy chớp cũng không chớp.
Mười tám năm, hơn sáu ngàn ngày đêm, mình như thế nào vẫn không có cách nào đối mặt được với hắn.
Nhìn Mục Thanh hốc mắt phiếm hồng cùng biểu tình cổ quái của Lạc Nguy, Cung Lâm trong lòng đột nhiên hiện lên một cái ý niệm.
Bọn họ trong lúc đó, sẽ không là……
Lo lắng nhìn Lạc Tiểu Tịch bên cạnh, lại phát hiện tiểu ngốc tử đang ở ôm chén trà liên tục uống nước, khẩn trương không biết làm gì.
“…… Tiểu, Tiểu Tịch.” Bác sĩ Cung rốt cuộc lấy lại tiếng nói,“Nếu không, ta mang ngươi đi ăn McDonal đi, để cho bá phụ cùng Mục tổng nói chuyện.”
“Hảo hảo hảo.” Lạc Tiểu Tịch chạy nhanh nhảu bỏ tách trà xuống đứng lên.
Ai nha, không khí hiện trường thật khủng khiếp, mình phải nhanh nhanh bỏ chạy.
Khi ra cửa, Cung Lâm lo lắng đưa mắt nhìn vào phòng, phát hiện Lạc Nguy cùng Mục Thanh vẫn mặt đối mặt ngồi đó, không nói chuyện cũng không dời mắt nhìn nhau.
Đến McDonal, Lạc Tiểu Tịch ôm nước trái cây lắc lắc, sầu mi khổ kiểm .
“Không có việc gì .” Cung Lâm vỗ vỗ mặt bé,“Không cần lo lắng.”
“Lâm Lâm ngươi nói, ba ba cùng Mục thúc thúc liệu có đánh nhau không?” Lạc Tiểu Tịch có điểm hối hận, biết thế đã không nghĩ ra cái chủ ý này!
“Sẽ không đâu.” Cung Lâm ngoài miệng khuyên Lạc Tiểu Tịch, nhưng trong lòng hắn cũng có chút loạn.
Nếu Lạc Nguy cùng Mục Thanh là cái loại quan hệ này, kia tiểu ngốc tử phải làm sao bây giờ?
“Lâm Lâm chúng ta vẫn là trở về nhìn xem đi.” Lạc Tiểu Tịch đặt cái chén xuống đứng dậy, rốt cuộc vẫn là lo lắng!!
“Vậy ngươi ở đây, ta trở về nhìn xem.” Cung Lâm đem bé ấn trở lại ghế,“Dù sao nhiều người cũng vô dụng, ngươi tại đây ngoan ngoãn ăn gà rán.”
Nếu thật sự có chuyện gì phát sinh, thì mình sẽ bảo vệ bé, để kéo tổn thương đến mức thấp nhất