CHƯƠNG 4 QUYỂN 1: VƯƠNG LANG & LÂM KÌ
Hai người vừa bước chân vào cửa, Lâm Kì đã mang túi sách vào thư phòng. Vương Lang đứng ở cửa nhìn vài lần, thấy y học rất chăm chú, không thể không biết xấu hổ mà đi vào quấy rầy, cho nên ngồi một mình trong phòng ngủ chơi vi tính.
Chín giờ, cầm ly nước trái cây trong tủ lạnh ra cho y.
Mười giờ, đem trái cây đã rửa sạch sẽ đến cho y.
Mười một giờ, đem đĩa cơm dứa đã hâm nóng đặt trước mặt y.
Mười hai giờ, vào phòng thì thấy Lâm Kì đang ghé lên mặt bàn ngủ say sưa.
“Lâm Kì, dậy rửa mặt đánh răng cái đã!” Vương Lang nhẹ nhàng gọi y.
“Ân?” Lâm Kì mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Ai nha! Ta như thế nào lại ngủ mất.”
“Đã mười hai giờ rồi, ngươi còn học cái gì a?” Thấy y vừa mở mắt đã lại xem sách Lý, Vương Lang nóng nảy.
“Ta còn chưa học xong a!” Lâm Kì đẩy Vương Lang: “Đi, giúp ta pha ly cà phê với!”
“Không cho nhìn nữa!” Vương Lang ‘ba’ một tiếng đóng ập quyển sách lại, khiêng Lâm Kì thẳng hướng phòng tắm.
“Ngươi làm gì vậy?” Lâm Kì giãy dụa. “Đừng nháo! Ta còn chưa học xong mà…”
Vương Lang cái gì cũng không nói, chỉ thả người vào trong bồn tắm rồi mở vòi nước.
“Uy!” Lâm Kì ôm đầu, cả người đã ướt sũng nước.
“Tắm xong đi ngủ!” Vương Lang đắc ý dào dạt xoay người đi ra ngoài.
“Đại bổn đản!” Lâm Kì ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm, cả áo sơ mi lẫn quần đều sũng nước dán dính trên người, thế nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Tắm rửa xong trờ về phòng ngủ thì thấy trên đầu giường đặt một ly sữa, cầm vào trong tay thấy hơi âm ấm, cả lòng cũng ấm áp. Vậy là có người ôm cái ly ngây ngô cười.
Sát vách, Vương Lang ngồi trước gương lắc đầu cảm khái: Ai nha, sao ta lại hoàn hảo như vậy cơ chứ! Rõ là… vừa đẹp trai lại rất biết cách chăm sóc người khác… Không đỡ được mà! Sau đó lại có người ôm chăn mơ mộng.
Hôm sau đến trường, Vương Lang cố ý hỏi thăm mới biết, cái cuộc thi Vật lý khỉ gió gì gì đó chỉ còn một tháng là bắt đầu. Vậy là quá trưa tan học, Vương Lang sẽ đeo túi xách đến phòng học năm nhất, tuỳ tiện kéo một cái ghế dựa, đôi chân dài vắt hình chữ ngũ trên bàn, từ trong túi lấy ra cái mp3, đeo tai nghe, sau đấy thích chí dùng chân đánh nhịp.
“Ngươi đến nơi này làm gì?” Diệp Ninh bất mãn đập bàn.
“Vương Lang,” Lâm Kì kéo tai nghe ra khỏi tai hắn, “Đừng quậy, ngươi về nhà trước được không?”
“Các ngươi cứ thảo luận bài vở của các ngươi, ta đâu có quấy rầy!” Vương Lang lại lần nữa đeo tai nghe, “Các ngươi mau học bài đi!”
Lâm Kì bó tay, trở về bàn mở quyển sách Vật lý ra. Diệp Ninh hung hăng liếc Vương Lang một cái, quăng quyển vở xuống bàn cái rầm.
Thời gian chậm rãi trôi. Bảy giờ tối, Vương Lang rốt cuộc uể oải đứng lên, đi tới kéo vai Lâm Kì: “Học xong chưa?”
“Chưa đâu!” Lâm Kì vẻ mặt đau khổ chỉ vào một đề bài: “Cái đề này không có duyên với bọn ta.”
Vương Lang giương mắt nhìn Diệp Ninh, chỉ thấy hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên vai Lâm Kì.
Thiết! Thằng tóc vàng chết tiệt! Lão tử ta ôm bạn cùng phòng của mình còn phải ngại ngươi làm cái gì!
Thế là thái độ lại càng thêm phần thân thiết. “Vậy đói bụng chưa? Nếu không ta đưa ngươi đi ăn cơm trước?”
“…Ân, cũng được.” Lâm Kì mặt đỏ bừng bừng.
Vương Lang thấy màn này đã sớm tập thành thói quen. Bạn cùng phòng này của hắn cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi tội hay đỏ mặt hơn cả con gái, bất quá khi trêu rất thích.
“Muốn ăn cái gì?” Vương Lang tiếp tục thò tay kéo cả người y ra ngoài.
“Tuỳ…tuỳ đi.” Lâm Kì muốn thoát ra lại bị hắn ôm lại càng chặt.
Vương Lang khi ra đến cửa phòng học còn dùng khoé mắt liếc một cái, thấy cái tên tóc vàng kia còn đang nhìn mình, trong lòng thầm đắc ý. Cho ngươi ghen đến chết! Bạn cùng phòng của lão tử chỉ lão tử mới có thể ôm!
Vì vậy từ đó về sau, Vương Lang hằng ngày tan học sẽ chạy đến phòng học năm nhất, quan tâm Lâm Kì một chút, đồng thời chọc tên tóc vàng một chút.
Bất quá Vương Lang đắc chí không được lâu, thầy hiệu trưởng ngay buổi họp sáng đã tuyên bố một tin tức động trời: Vì để có được thành tích tốt nhất trong cuộc thi toàn quốc lần này, ban giám hiệu quyết định trong vòng hai mươi ngày, các học sinh trong đội tuyển Vật lý sẽ một mình đến khu nhà ngoại ô của trường để ôn tập, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Cái gì? Vương Lang sau khi nghe xong mắt trợn ngược, mồm há hốc. Hai mươi ngày? Muốn để cho Lâm Kì với cái tên lông vàng kia cùng một chỗ lâu đến như vậy?
“Không đi được không a?” Đến lúc ăn cơm tối, Vương Lang vẫn còn canh cánh trong lòng, “Trường ở vùng ngoại thành ta đã từng đến, tồi tàn lắm, căn tin còn bị mưa dột, kí túc xá ở đó thì khỏi nói. Ngươi mà đến khẳng định ở không quen.”
“Ta cũng không muốn đi a.” Lâm Kì rầu rĩ không vui, “Nhưng cái này mấy thầy giáo đã quyết rồi, không đi đâu có được!”
“Vậy, ngươi mang theo điện thoại đi!” Vương Lang căn dặn: “Có chuyện gì liền gọi cho ta.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì, ta biết các ngươi không được phép mang theo điện thoại di động, ngươi không nói thì ai mà biết. Mang đi, mang đi!” Vẻ mặt Vương Lang rất nghiêm túc.
Biết không thể lay chuyển được hắn, Lâm Kì chỉ có thể nhét di động vào túi xách.
Sau đó, Vương Lang trơ mắt nhìn Lâm Kì lên xe,(Khiếp! Làm như sinh ly tử biệt không bằng) cái tên tóc vàng yên vị bên cạnh, khiêu khích nhìn mình.
Ngay khi xe bắt đầu lăn bánh, Vương Lang thậm chí còn thấy tên tóc vàng đưa tay sờ mó bạn cùng phòng của mình.
Ta kháo! Người của lão tử mà ngươi cũng muốn động?
Vương Lang ngay trong phòng học cáu kỉnh nhắn một cái tin: Không được cho hắn chạm vào ngươi! Tốt nhất là bảo trì khoảng cách 10m… 20m với hắn. Không được trò chuyện với hắn! Cái này không được! Cái kia cũng không được!
Hứa Đình hoảng sợ nhìn nhìn Vương Lang, trong lòng bi ai thay cho cái di động kia. Bấm phím kiểu này điện thoại chắc hư luôn!
Gửi xong cái tin nhắn, Vương Lang vẫn cảm thấy rất tức giận. Bạn cùng phòng của mình có gương mặt mịn màng lại mát mát, dựa vào cái gì mà cho người ngoài sờ chứ!
“Biểu ca!” Lạc Tiểu Tịch từ cấp hai lợi dụng thời gian giải lao giữa giờ chạy sang tìm Hứa Đình với Vương Lang. “Ta khát, nhưng không mang theo tiền.”
“Lại đây!” Vương Lang hướng y ngoắc ngoắc ngón tay.
“Làm sao vậy?” Lạc Tiểu Tịch chạy qua.
Trong mắt lộ ra hung quang, Vương Lang vươn móng vuốt nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con của biểu đệ nhà mình.
“Ngô…Đau!” Lạc Tiểu Tịch nước mắt lưng tròng sờ sờ mặt mình. “Không phải chỉ hỏi ca xin năm đồng mua nước thôi sao? Hung như vậy làm gì…”
“Thiết! Trên mặt toàn là thịt, sờ chẳng đã chút nào. Giảm béo đi!” Vương Lang ném cho y một đồng xu, “Uống nước ngọt làm gì? Uống nước lọc!”
Lạc Tiểu Tịch khóc nấc lên.
“Uy!” Hứa Đình bất đắc dĩ. “Ngươi tâm tình không tốt cũng đừng khi dễ Tiểu Tịch a.”
“Ai nói tâm tình ta không tốt?” Vương Lang căm tức mở quyển từ điển tiếng Anh ra chăm chú xem.
“Ta kháo!” Hứa Đình khinh bỉ: “Sách cầm ngược kìa.”
“Ta thích.”
“Thiết!”
Buổi tối tan học về, phòng tối đen một mảnh. Lại thấy khó chịu.
Cơm cũng không buồn ăn, Vương Lang lên mạng tìm kiếm… Di! Cách trường đó không xa có một cái khách sạn.
Ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm lớp năm hai nhận được một cái giấy xin phép.
Vương Lang bị bệnh sao? Chủ nhiệm lớp nhíu mày, hôm qua còn thấy vui vẻ a.
“Thưa thầy, bạn ấy thật sự bệnh a.” Hứa Đình vẻ mặt nghiêm túc: “Tối qua bạn ấy không cẩn thận bị xe đụng phải.”
“Hả?” Thầy giáo rõ ràng bị doạ sợ.
“Không có gì nghiêm trọng đâu a, chỉ là chân có bị chút thương.”
“Nga, không việc gì là tốt rồi.”
Vương Lang ngồi trên tàu hoả bỗng thấy sống lưng lành lạnh.
Kháo! Nhất định là cái tên lông vàng dám mắng chửi sau lưng lão tử!
Đến vùng ngoại thành, Vương Lang trước tiên thuê phòng trong khách sạn rồi chạy ra tản bộ xung quanh khu trường. Chờ mãi mới thấy trời tối, hắn hí hửng nhắn một cái tin.
“Lâm Kì, ngươi đang làm gì?
“Không làm gì cả, đang ở kí túc xá đọc sách.”
“Vậy ngươi ra sân sau trường học đợi ta.”
“A? Ngươi đến đây rồi hả?”
“Ít nói nhảm, mau ra đây!”
“Lâm Kì, ngươi đi đâu vậy?” Diệp Ninh gọi giật lại.
“Ta ra ngoài một chút.” Lâm Kì phi như bay.
Đến sân sau đi lòng vòng một chút, không có người a.
Cầm điện thoại vừa định nhắn tin, chợt thấy có người ôm lấy mình từ phía sau.
“Ha ha, có nhớ ta không?” Vương Lang ôm y mà giỡn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Kì xoay người, hướng hắn tươi cười.
“Ở trường học rất nhàm chán. Dù sao ta cũng có thể tự học được nên đến đây tìm ngươi.” Vương Lang kéo y ngồi xuống góc tường, từ phía sau lấy ra một cái túi.
“Cái gì vậy?” Lâm Kì khụt khịt ngửi thử.
“Ta đã sớm nói với ngươi căn tin ở đây tồi lắm, mấy ngày nay ngươi ăn cái gì rồi?” Vương Lang từ trong túi lấy ra mấy bịch nilon, bên trong toàn đồ ăn. “Ta giúp ngươi mua đồ ăn. Cái này là cơm dứa ngươi thích, cái này là cà ri tôm, ta vừa mới hâm nóng trong khách sạn. Còn cái này là bánh bao, còn có… Này, ngươi sao không ăn? Lâm Kì, ngươi khóc cái gì a?”
“Ngươi không thích ăn mấy món này hả? Vậy đừng ăn, ta đi mua cái khác.” Vương Lang phát hoảng, vội giúp y lau nước mắt.
“Không phải…” Lâm Kì ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta… cám ơn ngươi.”
“Ngu ngốc, này có cái gì mà khóc?” Vương Lang lau khô nước mắt cho y, mở hộp cơm ra nhét vào tay y. “Ăn đi!”
“Ăn được hay không?” Vương Lang mong chờ hỏi.
“Ăn ngon.” Lâm Kì gật đầu, từng ngụm từng ngụm mà ăn.
“Cho ta ăn một miếng.” Vương Lang há miệng ra.
Lâm Kì cười hì hì, xúc một muỗng cơm đút cho hắn.
“Ăn rất ngon nga!” Vương Lang gật gù, “Cho ta thêm miếng nữa.”
Dưới ánh đèn u ám có hai người, ngươi một muỗng ta một muỗng, cùng ăn đến vui vẻ ngọt ngào.
“Vương Lang…” Cơm nước xong xuôi, Lâm Kì lấy can đảm ôm lấy thắt lưng hắn, “Cám ơn ngươi.”
“Giữa hai chúng ta còn cần nói cảm ơn à?” Vương Lang nhìn cái đầu nhỏ đầy tóc trước ngực mình, đưa tay ra sờ sờ, thầm nghĩ rằng cách thức biểu đạt tình cảm của đứa bạn cùng phòng này thật là kì lạ.
Vương Lang, ta thích ngươi, từ hồi nhỏ ta đã thích ngươi rồi. Lâm Kì ở trong lòng âm thầm lặp đi lặp lại.
Lúc đầu vốn tưởng sẽ không có hy vọng gì, nhưng thấy hắn đối với mình rất tốt, này… này hẳn là hắn cũng thích mình đi?
Vì thế tay đang ôm lại càng thêm chặt.
“Tiểu ngốc, các ngươi mấy giờ kiểm tra phòng?” Vương Lang cúi xuống hỏi.
“Chín giờ a.” Lâm Kì dụi đầu vào lòng hắn.
“A? Hiện tại đã chín giờ hơn!” Vương Lang sợ hãi, về trễ thể nào cũng bị phạt.
“Không phải chứ?” Lâm Kì cũng hoảng sợ, đứng lên vội chạy về.
Lần này chết chắc rồi!