Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 35: Chương 35: chương 35




3:00 sáng

“ Bíp! Bíp! “ – Âm báo tin nhắn từ chiếc điện thoại của Trác Đình bỗng nhiên vang lên làm mọi người có mặt trong phòng sách ngừng ngay công việc mình đang làm, cả nhóm đồng loạt ngẩng đầu theo dõi hành động và nét mặt của Trác Đình. Tô Cẩn Hiên vội vàng đi đến đứng bên cạnh Trác Đình chờ đợi cô xem xong tin nhắn.

“ Bọn chúng gửi địa điểm chúng đang giam giữ Đường Tâm cho em rồi, em sẽ lấy xe chạy đến đó ngay! “ – Trác Đình nhìn Tô Cẩn Hiên rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.

“ Em đừng vội, chờ anh một chút, để anh kiểm tra xem địa điểm mà bọn chúng gửi có giống địa điểm trên tấm hình chúng đã gửi cho em không? “ – Tô Cẩn Hiên nói xong vội xoay người quay trở về vị trí của mình, mười ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên bàn phím.

“ Đình Đình, chúng đòi bao nhiêu tiền chuộc? “ – Tống Duật Phong đưa mắt nhìn Trác Đình nghiêm túc hỏi.

“ Bọn chúng không đòi tiền mặt, bọn chúng muốn chúng ta dùng bộ trang sức Hoa Lửa để đổi lấy Đường Tâm! “ – Trác Đình nhìn Tống Duật Phong thành thật trả lời.

“ Bộ trang sức đó Trác Thị đã bán cho Giang phu nhân trong đợt đấu giá vừa diễn ra rồi mà? “ – Trình Hạo Thiên nhíu mày lên tiếng.

“ Chúng ta sẽ đến gặp Giang phu nhân để mua lại bộ trang sức đó rồi mang nó đến chuộc Đường Tâm! “ – Lâm Doanh nhíu mày rồi đưa ra ý kiến, Trác Đình lẫn Diệp Hân nghe xong cũng gật đầu tỏ thái độ đồng ý.

“ Ngốc! “ – Sở Trường Hy ngồi bên cạnh xoa đầu Lâm Doanh khẽ mỉm cười rồi lên tiếng nói tiếp:

“ Đây rõ ràng là một cái bẫy, chúng bắt cóc Đường Tâm rồi đòi tiền chuộc chỉ là kế che mắt những người khác thôi. Mục đích của chúng chắc chắn không phải là bộ trang sức đó. Chúng đã cướp người của chúng ta thì chúng ta sẽ cướp lại người từ trong tay bọn chúng theo đúng luật ngầm, đúng không Cẩn Hiên? “

“ Uhm! “ – Tô Cẩn Hiên đưa mắt nhìn Sở Trường Hy rồi quay sang nhìn Trác Đình gật đầu lên tiếng xác nhận.

“ Trác Đình, em mang theo một cái túi xách nhỏ rồi lái xe chạy theo bản đồ này đi trước, anh và Duật Phong sẽ lái xe theo hai hướng khác nhau để đến địa điểm. Em nghe cho rõ đây! Nhất định không được manh động vì em không mang theo vũ khí, trong mọi tình huống phải nhớ bảo đảm an toàn cho bản thân. Bọn anh sẽ sắp xếp người của chúng ta bao vây toàn bộ khu vực đó nên em hãy bình tĩnh trước khi hành động! “

“ Dạ! “ – Trác Đình ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Dặn dò xong Tô Cẩn Hiên đưa cho Trác Đình một chiếc điện thoại đã được anh cài bản đồ định vị bằng vệ tinh rồi anh quay người nhìn sang nhóm người Sở Trường Hy nói tiếp:

“ Phần còn lại bọn mình giao phó hết cho các cậu! Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau! “

“Uhm! Bảo trọng! “ – Sở Trường Hy cùng Trình Hạo Thiên bước đến, lần lượt vỗ vai Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong như một lời chúc bình an.

“ Sáng mai bọn mình sẽ vào bệnh viện thay cậu chăm sóc cho hai bác. Cậu nhớ phải cẩn thận đó! “ – Diệp Hân ôm chặt Trác Đình, chân thành dặn dò.

“ Muốn đóng kịch cũng phải có đạo cụ chứ!? “ – Lâm Doanh vừa nói vừa cởi hết những món nữ trang đang đeo trên người của mình rồi bỏ vào chiếc túi xách nhỏ xinh của Trác Đình.

“ Tracy, cám ơn cậu! “ – Trác Đình cặp mắt ngấn nước mỉm cười dang tay ôm lấy Lâm Doanh cảm động nói:

“ Các cậu ở nhà cũng phải cẩn thận biết không? “

“ Ok! “ – Diệp Hân và Lâm Doanh đồng thanh đáp.

Trác Đình mỉm cười vẫy tay chào mọi người rồi nhanh chóng vào bãi đậu xe lấy xe phóng như bay đến chỗ Đường Tâm. Hơn lúc nào hết, Trác Đình biết rằng, cô chỉ cần đến nơi đó nhanh hơn dù chỉ một chút thôi, cô sẽ ngăn cản được những điều khủng khiếp nhất xảy đến với Đường Tâm của cô:

“ Đường Tâm, mình đang đến! Cậu chờ mình thêm một chút nữa thôi ... một chút nữa thôi ... “

***

“ Rầm! “ – Cánh cửa gỗ của kho hàng bị đạp mạnh mở tung ra, bóng đèn vàng cũ kỉ bụi bám dày đặc được mở lên chiếu ra thứ ánh sáng lờ mờ.

Đường Tâm nheo mắt một lúc mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình. Căn nhà kho ẩm mốc lúc này xuất hiện thêm bốn gã đàn ông, cô chỉ nhận ra ba người trong số bọn chúng, hai người kia cô chưa từng gặp bao giờ nhưng trong thâm tâm của cô biết rất rõ, một trong bốn tên đó có một tên cặn bã đê hèn sẽ hủy diệt cuộc đời cô.

“ Cô là Đường tiểu thư sao? “ – gã đàn ông dáng người cân đối cùng vẻ mặt đểu cáng nhìn cô nhoẻn miệng cười rồi lên tiếng hỏi, bàn tay của hắn nâng khuôn mặt cô lên cao rồi giữ chặt chiếc cằm nhỏ của cô làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

“ À, quên mất. Tôi giữ chặt như

< /

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.