Nhóm chín người Đường Tâm chạy đến khu vực cổng C của bệnh viện K, từ xa bọn họ nhìn thấy có hai nhóm người đã thủ sẵn tư thế đứng chỉa súng vào đối phương. Tô Cẩn Hiên và Sở Trường Hy đưa mắt nhìn nhau ngầm ra tín hiệu hành động. Tô Cẩn Hiên chạy nhanh về phía trước còn Sở Trường Hy lại xoay người chạy ngược về phía sau. Tô Cẩn Hiên chạy đến nhóm người đang dàn hàng ngang đứng xoay lưng về phía họ, anh vỗ vai một người thanh niên trên vai đeo bộ đàm, tay vẫn giương cao nòng súng, hình như là người chỉ huy nhóm người phụ trách bảo vệ khu vực cổng rồi lách người đứng lên phía trước. Tống Duật Phong và Đường Tư Thần cũng nối gót theo sau Tô Cẩn Hiên. Nhóm người đang dàn hàng ngang tách đội hình nhường chỗ cho các cô gái trong nhóm Trác Đình vừa chạy đến tiến lên khu vực phía trước, phân nửa đội vệ sĩ vừa tách ra lại lùi về phía sau bảo vệ cho nhóm tám người bọn họ, nòng súng trên tay vẫn giương cao không dám nới lỏng.
Lúc này nhóm tám người của họ đã đứng ở vị trí đầu hàng ngũ: Đường Tâm đứng bên cạnh Tô Cẩn Hiên, Trác Đình đứng bên cạnh Tống Duật Phong, Lâm Doanh đứng gần Trình Hạo Thiên còn Đường Tư Thần lại đứng ở ngoài rìa để bảo đảm an toàn cho Diệp Hân và dể dàng hỗ trợ cho nhóm vệ sĩ đứng bên cạnh khi có tình huống xấu xảy ra.
Đối mặt với nhóm người họ lúc này là một nhóm đàn ông vẻ mặt hung hãn coi trời bằng vung, trên tay hình xăm chằn chịt, trên khuôn mặt mỗi người bọn chúng đều có một vết sẹo lớn.
Tô Cẩn Hiên bình thản đưa tay đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn người đàn ông cao ráo cùng cái đầu hói bóng lưỡng nhoẻn miệng cười hỏi:
“ Lăng Ngạo, ông chơi vui không? “
Tên đầu hói đang đứng im lặng quan sát nhóm người vừa đến, khóe miệng nhếch lên vô cùng đểu cáng, nghe xong câu hỏi của Tô Cẩn Hiên khuôn mặt lão ta thoáng sa sầm nhưng rất nhanh lại nhoẻn miệng cười đểu đáp trả:
“ Cũng lâu rồi ta không được chơi trò mèo vờn chuột nào thú vị! ... Ta làm mèo vờn đám ranh con chúng mày hai mươi mấy năm cũng bắt đầu thấy chán rồi! ...”
Lão mỉm cười, híp mắt tỏ vẻ rất thích thú nói tiếp:
“ ... Lũ chuột nhắt các ngươi cho dù có hợp lực với nhau cũng sẽ không làm gì được ta đâu? ... Ta vẫn sẽ an toàn rời khỏi đây giống hệt như hai mươi mấy năm trước thôi haha ... haha! “
Vừa dứt tràng cười vô cùng chói tai kia, lão đưa tay ra hiệu, một tên đàn em đứng ở phía sau hàng ngũ lôi một cô gái tiến về phía lão ta, gã đẩy mạnh cho cô gái kia ngã nhoài xuống đất.
Đường Tâm, Trác Đình, Diệp Hân và Lâm Doanh khi nhìn rõ cô gái kia chính là Đường Bảo Nhi đều nhíu mày đưa mắt nhìn nhau. Ngược lại với sự khó hiểu của các cô gái, Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong và Trình Hạo Thiên lại vô cùng bình thản; Đường Tư Thần khuôn mặt vẫn thể hiện sự bình tĩnh, ánh mắt anh vẫn tập trung vào nhất cử nhất động của Lăng Ngạo.
Tô Cẩn Hiên cố ý thở thật dài, lắc đầu lên tiếng:
“ Ông tính soạn lại bài cũ, dùng con tin uy hiếp chúng tôi để thoát thân à?! “ – trong giọng nói chứa đầy sự xem thường.
Tống Duật Phong khinh khỉnh tiếp lời:
“ Ông muốn dùng con tin cũng phải lựa con tin có sức uy hiếp đối với chúng tôi một chút chứ??? ... Cô ta ngay đến ba ruột cũng muốn hãm hại, chúng tôi không có lòng thương tiếc với loại người này đâu! ... Ông có đi nhớ mang rác rưởi của ông đi theo luôn nha! “
Trác Đình khó hiểu nhìn sang Tống Duật Phong: nam thần ánh trăng dịu dàng ấm áp mà còn thốt ra những lời như thế này chứng tỏ Đường Bảo Nhi đã làm chuyện gì kinh khủng lắm rồi a!
Lăng Ngạo không hề bất ngờ trước phản ứng cũng như những lời Tô Cẩn Hiên và Tống Duật vừa nói, lão ta cười to một tràng sau đó quét mắt nhìn nhóm Tô Cẩn Hiên một lượt mới lên tiếng nói:
“ Ranh con đến cuối cùng vẫn là ranh con! ... Tụi bây nghĩ Lãng Ngạo Thiên ta là ai chứ??? ... “
Rồi lão đưa ánh mắt trắng dã tựa như một con sói liếc nhìn Đường Bảo Nhi vẫn còn nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất xem thường nói tiếp:
“ Chậc! ... Chậc! ... Bảo Nhi, con nói ta xem con đã làm gì để bọn chúng xem thường con như vậy? ... Bây giờ cả tư cách làm con tin cho ta con cũng không đáp ứng được a! “
Đường Bảo Nhi nhìn Lãng Ngạo Thiên, cô ả cắn môi một lúc mới cất tiếng nói:
“ Bác Ngạo, chuyện đã thành ra như vậy rồi! ... Chúng ta tìm cách rút lui trước! ... Mối thù của ba mẹ cháu chúng ta sẽ kiếm cách đòi bọn họ trả lại cho bằng hết! “
“ À! ... Mày vừa nhắc đến mối thù gì cơ? “ – Lãng Ngạo Thiên cố tình chớp mắt tỏ ý không hiểu nhìn Đường Bảo Nhi hỏi lại, giọng điệu của lão ta cũng đột nhiên thay đổi.
“ ... Bác Ngạo, xin bác hãy giúp con rời khỏi chỗ này! ... Mối thù hại chết ba mẹ của con con sẽ tự mình tìm cách trả thù! ... Con xin bác! ... Xin bác hãy giúp con thêm một lần này nữa! “ – Đường Bảo Nhi cố gắng trở người ngồi dậy rồi quỳ gối hướng về phía lão ta cầu xin.
“ ... Tao hỏi mày, giữa mày và tụi nó có mối thù gì mà mày phải quỳ gối cầu xin tao giúp mày như vậy a? “ – Lãng Ngạo Thiên giọng nói sắc lạnh như một tảng băng cùng ánh mắt toát lên sự nguy hiểm, lão cười khẩy tiếp tục truy hỏi.
“ ... Chính ba mẹ của bọn chúng đã góp phần gây ra cái chết của ba mẹ con! “ – Đường Bảo Nhi liếc nhìn nhóm Trác Đình nghiến răng nói từng chữ.
“ À! ... Vậy ba mẹ mày là ai? “ – Lãng Ngạo Thiên gật gù hỏi tiếp.
“ Ba mẹ con chính là Đường Nghiêm và Đường Khả Tình! “ – Đường Bảo Nhi nắm chặt nắm tay như kiềm nén sự xúc động, trả lời rõ ràng.
Đường Bảo Nhi vừa nói xong, Đường Tâm và Đường Tư Thần lập tức đưa mắt nhìn nhau, nhưng trái ngược với ánh mắt biểu lộ sự khó hiểu của Đường Tâm, Đường Tư Thần lại trao cho cô một ánh nhìn ngụ ý trấn an, cả hai người nhanh chóng dời tầm mắt theo dõi diễn biến tiếp theo.
“ ... Chậc! ... Chậc! ... Tên nào đã nói với mày những chuyện đó? “ – Lãng Ngạo Thiên xem khẩu súng trên tay như ngón tay đưa lên cái đầu trọc của lão gãi ngứa, vừa gãi lão vừa lên tiếng hỏi.
“ ... Bác Ngạo??? ... “ – Đường Bảo Nhi bị câu hỏi này của lão làm cho sững sờ, hai mắt mở to, ngạc nhiên lên tiếng.
“ Chậc! ... Chậc! ... Ranh con, ta chơi đùa với mấy con chuột nhắt chúng mày hai mươi mấy năm nên cũng không nhớ rõ ta đã bịa ra những chuyện gì để nói với mày nữa! ... “ – Lăng Ngạo nhìn Đường Bảo Nhi rồi nhíu mày sau đó hất mặt, đểu cáng cất giọng. Dáng vẻ của lão cho thấy lão vô cùng vui thích khi nhắc đến những chuyện lão đã làm.
“ Ông! ... “ – Đường Bảo Nhi trợn mắt nhìn lão, đôi môi đỏ mọng mấp máy nhưng không thể nói thành lời.
“ Bốp! “
Lãng Ngạo Thiên đột nhiên đưa tay giáng vào mặt Đường Bảo Nhi một cái tát cực mạnh làm cô ta nghiêng người ngã xuống đất, lão nghiêm giọng cảnh cáo:
“ ... Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó! ... Thứ đàn bà ti tiện như mày cũng dám dùng ánh mắt nhìn vậy nhìn đại gia ta sao? “
“ Hôm nay sẵn bọn chuột nhắt chúng mày tụ tập đông đủ, tao sẽ nói cho chúng mày biết hai mươi mấy năm nay tao đã vui vẻ ngồi xem chúng mày làm những trò ngu xuẩn gì! ... “ – Lăng Ngạo khoái trá nhìn Đường Bảo Nhi tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng đắc ý.
“ ... Thằng khốn Đường Nghiêm là một thằng phản phé! ... Nó dám phản tao thì tao nhất định không để cho nó được sống! ... Bùm! ... Rồi tao cũng đã làm cho nó chết trước mặt tao chỉ bằng một ngón tay kích hoạt ngòi nổ! ... Haha ... haha! ... Nhưng kẻ phản bội tao làm tao mất hàng nghìn tỷ đô kia chết không có nghĩa là tất cả oán hận của tao cũng hết! ... Kẻ nào dám phản bội tao, tao sẽ bắt con cháu và tất cả những người thân thiết của nó phải trả giá! ... Tao cho người bắt cóc thằng con trai vừa nhìn thấy cảnh ba nó chết cháy trong chiếc xe hơi quen thuộc ... rồi lại cho đàn em đến nhà anh ruột xử lý vợ và đứa con gái mới sinh của nó! ... “ – nói đến đây lão ngừng lại, đưa mắt nhìn Đường Tư Thần rồi nhìn đến Đường Tâm, ánh mắt lóe lên một tia thâm độc.
“ Chậc! ... Chậc! ... Không ngờ con vợ của nó cũng là một con khốn, nó không sợ chết mà dùng thân mình làm bia đỡ đạn cho hai đứa nhỏ đang cùng nhau nằm trong một chiếc nôi! ... Hai con chuột nhắt đỏ hỏn kia làm tao phân vân không biết đứa nào mới thật sự là con gái của thằng khốn đó ... nhưng rất nhanh tao đã nghĩ ra cách chơi đùa với chúng. ... Một đứa tao cho đàn em đem bỏ trước cửa cô nhi viện, đứa còn lại tao nhờ vợ của một tên đàn em dùng danh nghĩa là con nuôi mà nuôi dưỡng còn tao trở thành người bảo hộ, còn thằng con trai 5 tuổi của nó tao lại nhận làm con nuôi! “
“ ... Mày biết không? ... Trong thời gian chờ tụi bây đủ lông đủ cánh tao đã vạch sẵn không biết bao nhiêu là trò vui dành sẵn cho lũ khốn chúng mày! ... Càng lớn mày lại càng không giống với hai vợ chồng tên khốn Đường Nghiêm nhưng đứa con nuôi kia của nhà họ Đường lại rất giống ... thế là tao lại quyết định chơi một trò chơi khác! ... Tao nói cho mày biết câu chuyện của Đường Nghiêm để cho mày nghĩ mày chính là con gái của nó rồi vào vai một người bạn cũ của nó giúp mày lên kế hoạch trả thù! ... Mày đã tham gia vào trò chơi này một cách rất nhiệt tình cơ mà! “ – Lăng Ngạo Thiên khom người xoa đầu Đường Bảo Nhi giống y hệt vị chủ nhân xoa đầu một con chó cao giọng nói.
“ Không! ... Không! ... Không thể nào! ... “ – Đường Bảo Nhi như không thể tin những gì mình vừa nghe được, ánh mắt thất kinh lắc đầu nhẩm bẩm.
“ ... Bây giờ đúng như những gì đám chuột nhắt này nói, mày đã hết giá trị rồi! ... Tao không có dư chỗ để mang phế vật đi theo! “ – Lãng Ngạo Thiên nhếch môi lên tiếng. Nói xong lão ta nhìn Tô Cẩn Hiên cười khẩy cao giọng nói tiếp.
“ ... Đã đến đây tất nhiên đại gia ta phải có sự chuẩn bị! ... Tụi bây mang con tin của chúng ta ra đây! “ – Lãng Ngạo Thiên vừa dứt lời một tên đàn em từ phía sau áp giải một người đàn ông bước đến đứng bên cạnh lão.
Mọi người khi vừa nhận ra người đàn ông hai tay bị khóa chặt bởi một chiếc còng số 8, miệng bị dán băng keo kia không ai khác chính là Kỷ Đằng, bất giác hít sâu vào một hơi, bên tai lại vang lên giọng nói của lão sói già Lãng Ngạo Thiên:
“ ... Đường Bảo Nhi, cám ơn mày đã tìm giúp ta một con tin có giá trị như vậy a! “ – Lão ta nói xong liền tặng cho Đường Bảo Nhi một nụ cười tà ác rồi lập tức quét mắt về phía đối diện nhìn nhóm người Tô Cẩn Hiên lạnh giọng ra lệnh.
“ Bọn mày khôn hồn thì để đại gia ta an toàn rời khỏi đây, bằng không thằng nhãi này chết sẽ chết ngay tại chỗ! “ – lời vừa dứt nòng súng trên tay lão chĩa thẳng vào đầu của Kỷ Đằng, ngón tay trỏ chuẩn bị bóp cò, lão choàng một cánh tay ra phía trước giữ chặt cổ của Kỷ Đằng kéo anh ta bước lùi về phía sau theo bước chân của lão.
Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong, Trình Hạo Thiên và Lăng Tuấn đồng loạt giương súng lên cao, nòng súng chĩa thẳng về phía những tên giang hồ đang cầm súng đứng đối diện, thế trận giằng co cùng bầu không khí căng thẳng đến cực độ.
“ ... Những lời ông vừa nói là hoàn toàn là sự thật đúng không? ... Hai mươi mấy năm nay tôi là một con rối để ông mua vui đúng không? “ – Đường Bảo Nhi trở người đứng dậy rồi nhìn thẳng vào mắt Lãng Ngạo Thiên lên tiếng hỏi.
“ Không sai! “ – Lãng Ngạo Thiên không hề do dự xác nhận.
“ À! ... Ngoài làm con rối mua vui cho tao mày còn làm con điếm nữa! ... Nhìn xem, thằng ngu này cũng bị con điếm là mày phục vụ đến ngu người! ... Còn lão cha già khốn khổ đến sắp chết kia của mày nữa! ... Tất cả cũng nhờ một tay mày sắp đặt cả đấy! “ – Lãng Ngạo Thiên nói thêm vào.
“ Áaaaaa!!! ... “ – Đường Bảo Nhi dường như mất hết lý trí, cô ta đưa tay vào chiếc bóp vẫn luôn mang theo bên người bất ngờ lấy ra một khẩu súng rồi chĩa súng về phía Lãng Ngạo Thiên nhắm mắt nã đạn.
Đường Bảo Nhi vừa giương súng nã đạn về phía Lãng Ngạo Thiên cùng lúc ấy Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong, Đường Tư Thần và Trình Hạo Thiên chớp lấy thời cơ đồng loạt giương súng bóp cò nhanh gọn xử lý sạch sẽ những tên đàn em đi theo yểm trợ cho lão.
Dường như khá bất ngờ trước hành động nhắm mắt bắn bừa của Đường Bảo Nhi rồi nhìn thấy đám đàn em của mình chỉ trong tích tắt bị tiêu diệt sạch sẽ, cánh tay giữ chặt cổ của Kỹ Đằng thoáng nới lỏng, Kỷ Đẳng lấy hết sức lực đưa chân giẫm mạnh lên bàn chân của Lãng Ngạo Thiên vùng chạy ra xa.
Lãng Ngạo Thiên giương cao nòng súng ánh mắt long lên sòng sọc như muốn liều chết thí mạng cùng kẻ tử thù, lão chưa kịp nã đạn vào nhóm người của Đường Tâm đã bị một viên đạn từ xa bay đến xuyên qua trán trợn mắt ngã xuống đất tắt thở.