Tống Duật Phong đang đứng bên cạnh Trác Đình, anh cảm nhận được cô đang túm
chặt tay áo vest của mình lập tức đưa bàn tay của mình nắm chặt lấy bàn
tay đang run rẩy của cô rồi dịu dàng nhìn cô yêu thương lẫn lo lắng lên
tiếng hỏi:
“ Đình Đình, xảy ra chuyện gì rồi đúng không? “
“ Uhm, chúng ta phải đi gặp mọi người gấp! … Lớn chuyện rồi! “ – vừa nói
Trác Đình vừa nắm tay Tống Duật Phong kéo anh đi vào trong hậu trường
cùng mình.
Vừa nhìn thấy nhóm Đường Tâm, Diệp Hân và Lâm Doanh đang
đứng chỉ đạo tốp người mẫu chuẩn bị bắt đầu chương trình, Trác Đình bước nhanh đến nhìn ba người họ gấp gáp nói:
“ Không xong rồi! …
bộ trang sức chủ đạo trong bộ sưu tập mới của công ty chúng ta đã bị bán rồi! … Đường Bảo Nhi hôm nay đã đeo bộ trang sức đó đến tham dự chương
trình … tên Eric Ross kia sẽ không mang đến cho chúng ta bộ trang sức
bằng kim cương Musgravite đúng như trong mẫu thiết kế mà hắn ta đã gửi
đâu … ở trong Trác Thị không biết còn có bao nhiêu tên tay sai phản chủ
nữa? … Bây giờ bọn mình phải làm sao đây? … nếu không có bộ trang sức
chủ đạo thì cả chương trình ngày hôm nay sẽ không có giá trị gì hết! …
Chương trình ra mắt sản phẩm mới tối nay không thành công thì ngày mai
cổ phiếu của Trác Thị sẽ bị mất giá … chúng ta sẽ đứng trước nguy cơ bị
phá sản đó! “ – Trác Đình nắm lấy cánh tay của Đường Tâm run rẩy lo lắng nói.
“ … Khốn nạn thật! … Ngay từ đầu mình đã nói tên Eric
Ross đó xài không được rồi mà! … Thật không ngờ trò đâm sau lưng người
khác như vậy mà hắn cũng nhiệt tình tham gia! “ – Lâm Doanh khoanh tay
lắc đầu bực mình nói.
“ … Thời gian gấp như vậy chúng ta biết tìm đâu ra một bộ nữ trang đủ tầm cỡ để thay thế bây giờ? “ – Đường Tâm cắn chặt môi lo lắng lên tiếng.
“ Tracy, thời gian ở Pháp cậu nói cậu tự tay thiết kế một bộ trang sức để dành làm của hồi môn mà …
đúng không? “ – Diệp Hân nghiêm túc nhìn Lâm Doanh hỏi.
“ …
Mình có thiết kế một bộ trang sức lấy cảm hứng từ hoa bỉ ngạn được làm
từ đá Ruby và kim cương … bộ trang sức này của mình được đàn anh Martin
Aston đánh giá rất cao đó! … Đình Đình nếu cậu muốn sử dụng mình sẽ lập
tức chạy đến tủ bảo hiểm trong ngân hàng lấy nó cho cậu! “ – Lâm Doanh
không một chút do dự lên tiếng đề nghị.
“ … Tracy … cám ơn cậu! “ – Trác Đình ôm chặt Lâm Doanh cảm động nói trong nước mắt.
“ … Đừng khóc! … Chủ đề của chương trình đêm nay là My Pricess đó … cậu
khóc mặt mũi lem luốc hết thì phải đổi tên chương trình thành My Cat thì mới phù hợp với tạo hình nha! “ – Lâm Doanh vỗ lưng Trác Đình tinh
nghịch nói.
“ … Jessi, bộ trang sức màu đỏ của mình sẽ không
hợp với cái đầm dạ hội màu xám khói của Hilary … hai cậu nghiên cứu tìm
một chiếc đầm màu khác nha … nhớ là phải thật nổi đó! … Phải thật nổi
bật để đập vào mặt tên khốn Eric Ross cho mình! “ – Lâm Doanh nhìn Trác
Đình và Diệp Hân nghiêm túc dặn dò rồi xoay người đi như bay trên đôi
giày cao gót 15cm lao về phía bãi đậu xe.
“ … Tracy nói đúng
đó! … Mình cũng muốn mượn chương trình tối nay của cậu để cho đám trưởng bối kia biết năng lực thực sự của bọn mình … những thủ đoạn bẩn thỉu
như vậy mà cũng dám làm … thật đáng khinh bỉ mà! “ – Diệp Hân nhìn Trác
Đình nghiêng đầu nói.
“ Hilary, Jessi! … Cả hai em đều có mặt ở đây sao? “ – Một giọng nam người nước ngoài vang lên.
“ Martin Aston, lâu rồi em mới gặp lại anh. Anh chưa về nước sao ạ? “ – Trác Đình vui vẻ chào hỏi người đàn ông ngoại quốc vô cùng đẹp trai
lịch thiệp vừa lên tiếng.
“ Anh đến xem buổi ra mắt sản phẩm của em xong, 3 ngày sau anh sẽ trở về! “ – Martin thân thiết nhìn Trác Đình nói.
“ Anh đến thật đúng lúc! … Đàn em của anh vừa rời khỏi đây! … Trước khi
đi Tracy có dặn dò bọn em phải tìm chiếc đầm khác phù hợp với bộ trang
sức mà cậu ấy thiết kế! “ – Diệp Hân nửa đùa nửa thật khoanh tay nhìn
Martin Aston nói.
“ A, là bộ trang sức bằng đá ruby đúng không? …” – Martin Aston mỉm cười nhìn Diệp Hân hỏi lại.
“ Uhm! “ – Diệp Hân hí hửng gật đầu.
“ … Để anh gọi trợ lý Robin mang đến cho bọn em chiếc đầm dạ hội màu xanh coban anh vừa thiết kế … anh nghĩ nó sẽ hợp với bộ trang sức màu đỏ
tuyệt đẹp đó! “ – Martin Aston nhìn Diệp Hân thành thật nói.
“ … Sẵn có anh ở đây, bọn em có một cuộc chiến cần anh giúp sức … anh có
sẵn sàng giúp bọn em không? … “ – Diệp Hân nháy mắt với Trác Đình rồi
nhìn Martin nghiêm túc hỏi.
“ Anh rất sẵn lòng! “ – Martin Aston mỉm cười vui vẻ gật đầu đồng ý.
“ Đình Đình, mặt trận trên sân khấu bọn mình đã giúp cậu chuẩn bị xong! … Mình và anh Martin đi chuẩn bị một chút, cậu sắp xếp công việc rồi
đến gặp bọn mình. Chương trình sắp bắt đầu rồi! … Khả năng chúng ta sẽ
có một vài sự thay đổi nên mình cần quyết định của cậu.“ – Diệp Hân
nghiêm túc nhìn Trác Đình lên tiếng nói. Nói xong cô cùng Martin Aston
xoay người vừa đi vừa trao đổi ý kiến.
Tống Duật Phong cũng
mỉm cười bắt tay Martin Aston tỏ ý cám ơn anh đã giúp đỡ Trác Đình, khi
hai người họ rời đi, Tống Duật Phong ôm Trác Đình dịu dàng nói.
“ Đình Đình, đêm nay là đêm của em, em chỉ cần là chính em vì bản thân em đã xứng đáng là một vị công chúa rồi biết không? … Em hãy tỏa sáng trên lĩnh vực của em … mặt trận trên thương trường hãy để cho bọn anh phụ
trách! … Anh tin Trác Thị sẽ bình yên vượt qua cơn giông tố lần này! “
“ … Cám ơn anh! “ – Trác Đình mím môi kìm nén những giọt nước mắt sắp
tuôn trào vì cảm động, cô vòng tay ôm thật chặt Tống Duật Phong rồi nhón chân dịu dàng nói khẽ vào tai anh.
“ … Chỉ có cám ơn thôi sao? … “ – Tống Duật Phong híp mắt nói khẽ vào chiếc tai nhỏ nhắn của Trác Đình.
“ … Đồ tham lam! … Muốn được voi đòi tiên sao? “ – Trác Đình vừa khóc vừa cười lên giọng mắng yêu.
“ Khụ! Khụ! … Ở đây cũng được xem là nơi công cộng … hai người đừng có
diễn phim tình cảm ở đây chứ? “ – Tô Cẩn Hiên đứng bên cạnh Đường Tâm
nheo mắt lấy tay đẩy gọng kính lên giọng điệu châm chọc lên tiếng.
“ … Đình Đình, em đừng quan tâm! Cứ mặc kệ đi! Có người đang ghen ăn tức ở đó mà! “ – Tống Duật Phong nở nụ cười thật tươi nhìn Trác Đình cưng
chìu nói.
“ Ai thèm quan tâm! … Đường Tâm, mình và cậu đi
thôi! “ – Trác Đình buông Tống Duật Phong ra lập tức nắm lấy cánh tay
của Đường Tâm kéo cô đi về phía Martin Aston và Diệp Hân đang đứng.
Tống Duật Phong và Tô Cẩn Hiên nhìn theo bóng hai cô đi thật xa lúc này Tống Duật Phong mới lên tiếng kể lại những rắc rối mới vừa xảy ra cho Tô Cẩn Hiên nghe, Tô Cẩn Hiên nheo mắt nghe xong cũng đưa điện thoại của mình
cho Tống Duật Phong xem những báo cáo gần đây về Trác Thị.
“
Chúng ta sẽ phải bàn bạc với Sở Trường Hy và Trình Hạo Thiên rồi, buổi
tối ngày hôm nay và sáng ngày mai sẽ là cao điểm của trận chiến. Trận
chiến này chúng ta nhất định phải quét sạch rác rưởi ra khỏi Trác Thị! “ – Tống Duật Phong nhìn Tô Cẩn Hiên nghiêm túc nói.
“ Mình
gọi rồi, tối nay hai cậu ấy cũng đến tham dự mà … Vừa nãy mình còn thấy
xe của Sở Trường Hy xảy ra va quẹt với xe của một cô gái từ trong bãi xe chạy ra đó! “ – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nói rồi lại tủm tỉm mỉm cười như
vừa được chứng kiến một chuyện gì rất thú vị.
“ … Mình nghĩ
mình biết cô gái đó là ai rồi? … Hy vọng tên nhóc ấy biết tận dụng cơ
hội hiếm có này a! … “ – Tống Duật Phong híp mắt mỉm cười cho tay vào
túi quần thần bí nhìn Tô Cẩn Hiên lên tiếng nói.
***
Trong khán phòng lộng lẫy sang trọng lung linh rực rỡ bởi những chùm đèn bằng pha lê trong suốt, những hàng ghế đã chật kín những vị quan khách y
phục trang trọng quý phái, Đường Bảo Nhi mỉm cười rạng rỡ tự hào và hạnh phúc chờ đợi giây phút chương trình biểu diễn bắt đầu, ngồi ở bên cạnh
cô là Đường phu nhân xiêm y bằng vải satin màu lam lấp lánh ánh bạc và
Kỷ Đằng trong bộ Âu phục màu lông chuột nhã nhặn.
Hai ông
lão uyên bác Tô Bảo Thành và Tống Quốc Vũ vừa từ sân bay đến nơi cũng
vội vã đi vào khán phòng, hai ông bước đến ngồi bên cạnh hai đứa cháu
trai của mình. Hôm nay Tống Duật Phong mặc áo sơmi màu vàng kem, thắt
caravat xanh dương đậm bên ngoài khoác một chiếc vest đen tinh tế. Tô
Cẩn Hiên lại mặc một chiếc áo sơmi màu đen bỏ trong chiếc quần tây màu
đen đơn giản nhưng không kém phần lịch thiệp. Trình Hạo Thiên mặc áo
sơmi màu xám khói, anh không thắt caravat mà chỉ khoác một chiếc vest
đen bên ngoài ngồi cùng với mẹ của mình, Sở Trường Hy thì mặc áo sơmi
trắng cùng bộ vest màu xanh dương đậm vô cùng lịch lãm. Bốn nam thần
cùng bốn phong cách thời trang làm nổi bật phong thái riêng của bản thân đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ của những phóng
viên, ký giả lẫn quan khách. Nếu như Đường Bảo Nhi xuất hiện trước mắt
mọi người như một vị nữ hoàng yêu kiều diễm lệ thì bốn nam thần họ Tô,
Tống, Trình, Sở lại giống như những vị quốc vương thực thụ xưng bá bốn
phương.
Đúng 8:00 tối, tất cả ánh đèn trong khán phòng vụt
tắt, những tiếng rì rầm nói chuyện dần tắt hẳn, hai tấm màn che phủ sân
khấu được kéo lên làm hiện ra một không gian khá mờ ảo trong bóng tối.
Những ngọn đèn đường kiểu cổ xưa lần lượt tỏa ra những bóng sáng dịu
mắt. Trong ánh đèn đường, khán giả ngồi dưới sân khấu như chìm vào trong một khu phố xinh đẹp, trong tiếng nhạc đệm da diết của ca khúc
Reflection nổi tiếng là những người đi đường mặc trang phục công sở
thanh lịch, trên người mang những bộ trang sức bằng bạch kim đơn giản,
tinh tế chậm rãi lướt qua nhau. Khán giả như tập trung chú ý đến cô gái
dáng người mảnh mai cao ráo mặt bộ đồ công sở màu café sữa sang trọng vì trong những người qua kẻ lại chỉ có cô ta mang một chiếc mặt nạ che kín hết cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra một cặp mắt trong sáng. Cô ta cũng giống như tất cả mọi người rảo bước chân đi một cách vội vã nhưng khi nhìn
thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kính của một cửa tiệm thời
trang cô bỗng nhiên dừng bước, bàn tay thon dài xinh đẹp đeo chiếc vòng
bạch kim hình những cánh bướm nhỏ tinh xảo khẽ giơ cao chạm vào hình ảnh phản chiếu của mình sau tấm kính trong suốt. Âm nhạc dần dần to hơn và
cô gái đang đứng soi mình trong gương khẽ cất tiếng hát:
“ Khi nhìn vào tôi
Bạn nghĩ rằng có thể bạn biết
Tôi là ai
Nhưng bạn sẽ không thể hiểu được tôi.
Từng ngày trôi qua
Dường như tôi đang đóng một vai diễn
Giờ thì tôi đã nhận ra
Chỉ cần một chiếc mặt nạ thôi
Là tôi có thể đánh lừa cả thế gian này
Nhưng tôi không thể lừa dối chính mình được!
Người con gái tôi đang nhìn thấy là ai?
Nhìn thẳng về phía tôi
Và nhìn chính mình
Hãy cho tôi biết mình là ai đi? “
Giọng hát của cô trong trẻo, ngọt ngào cùng những động tác của ngón tay khi
khẽ chạm vào hình ảnh của mình trong gương vô cùng biểu cảm của cô đã
làm cho cả khán phòng chăm chú theo dõi, lời bài hát lại chính là lời tự sự của cô về chính bản thân mình. Khi tiếng hát của cô ngừng lại thì
ánh đèn thắp sáng vị trí cô đang đứng cũng vụt tắt, bao phủ cô gái đang
đứng hai tay ôm trước ngực dựa lưng vào một tấm gương to lớn, một hình
bóng thật cô độc.
Ánh đèn lại chậm rãi tỏa sáng ở một chiếc
bàn làm việc bên trong cửa tiệm thời trang mà cô gái mặc bộ váy công sở
màu café sữa kia vừa đứng bên ngoài, ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh bàn
làm việc là một cô gái mặc chiếc đầm màu cam đất bó sát gợi cảm nhìn y
như một người nhà thiết kế đẳng cấp, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bản
to bằng bạch kim đính một viên kim cương màu xanh lục hình giọt nước
tinh xảo, cô gái này cũng đeo một chiếc mặt nạ nhìn y hệt như cô gái lúc đầu, cô xoay người nhìn ra hướng cửa kiếng tầm bắt bỗng dừng lại trên
hình ảnh phản chiếu của mình qua một góc kính:
“ Ngay lúc này đây
Tôi đang sống giữa thế giới
Nơi mà tôi phải che giấu con tim mình
Và cả những điều mà tôi tin tưởng
Nhưng theo một cách nào đó
Tôi sẽ cho cả thế giới này biết được
Con người thật sự của tôi.
Và tình yêu của bản thân tôi
Người con gái tôi đang nhìn thấy là ai?
Nhìn thẳng về phía tôi và nhìn vào chính mình
Tại sao hình ảnh phản chiếu của tôi?
Lại là một người mà tôi chẳng hề quen biết?
Tại sao tôi phải sống giả vờ
Để trở thành một con người khác?
Đến khi nào hình ảnh phản chiếu của tôi
Mới thật sự cho tôi biết mình là ai?
Giọng hát da diết ngọt ngào nhưng không kém phần mạnh mẽ của cô gái thứ hai
làm cho một số khán giả ngồi bên dưới cảm thấy rất quen thuộc nhưng họ
không thể nào nhớ ra được mình đã từng nghe giọng hát này ở đâu và khi
nào? Tất cả khán giả chỉ im lặng chăm chú theo dõi những hình ảnh trên
sân khấu và thả hồn vào ca khúc được diễn đạt và lồng ghép hình ảnh sản
phẩm nữ trang một cách vô cùng tinh tế và khéo léo.
Ánh đèn
trên sân khấu một lần nữa lại vụt tắt, bóng tối giống như sự cô đơn bao
phủ cô gái trẻ đang ngồi thinh lặng mệt mỏi dựa lưng vào ghế cùng tiếng
thở dài đến nao lòng.
Sân khấu chuyển sang một cảnh khác, vẫn là nhạc đệm của bài Reflection nhưng lần này lại là một cô gái trẻ mang mặt nạ mặc một chiếc đầm chữ A màu đỏ cúp ngực sành điệu chân mang đôi
giày cao gót liêu xiêu bước vào căn phòng ngủ của mình. Cô vội vàng cởi
bỏ đôi giày cao gót, tiến về phía chiếc bàn trang điểm của mình rồi ngồi xuống chậm rãi cởi chiếc đồng hồ dây da nạm kim cương li ti xinh đẹp
của mình quăng lên chiếc bàn trang điểm, sau đó đến chiếc nhẫn bạch kim
hình hoa mai rồi đến sợi dây chuyền cũng đính những bông mai bằng bạch
kim cùng kim cương lấp lánh, khi đưa tay cởi đến đôi khuyên tai hình hoa mai trên chiếc tai nhỏ nhắn của mình, cô bỗng dừng động tác khi nhìn
khuôn mặt của mình phản chiếu qua chiếc gương pha lê sáng bóng của chiếc bàn trang điểm, âm nhạc bỗng nhiên vút cao theo đó là bước chân ủ rũ
của cô gái, cô mệt mỏi ngồi bệt xuống chân giường ngồi ôm gối cất cao
giọng hát cao vút ngọt ngào của mình:
“ Có một trái tim ấm áp nơi đây
Khát khao tự do
Những đam mê nồng cháy trong tim
Đó là lý do vì sao
Mọi người phải che giấu cảm xúc của bản thân
Những điều chúng ta nghĩ, những điều chúng ta cảm nhận?
Hẳn là phải có một bí mật cho riêng mình
Mà tôi buộc phải giữ thật chặt.
Tôi sẽ sống thật với bản thân mình
Để trở thành một con người khác
Đến khi nào hình ảnh phản chiếu của tôi
Mới cho tôi biết mình là ai?
Đến khi nào con người trong gương của tôi
Mới cho tôi biết mình là ai? “
Giọng hát cao vút lay động lòng người kia vừa dứt thì sân khấu cũng chìm vào
sự im lặng cùng bóng tối bao phủ, tất cả khán giả vì bị hình ảnh và giai điệu của bài hát chi phối mà đắm chìm trong cảm xúc riêng của bản thân
đến mức không một ai có thể mở miệng nói chuyện trong thời gian chờ sân
khấu chuyển cảnh.
Ánh đèn màu trắng và xanh lam nhè nhẹ tỏa
sáng dần dần làm hiện lên một khung cảnh lãng mạn trên sân khấu, khán
giả có thể nhận ra nơi này giống như một vườn hoa của một gia đình quý
tộc. Trên một chiếc bàn màu trắng được đặt trong một góc sân kế bên cây
đèn màu đen dịu dàng tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt có hai người đang
ngồi học, cô gái vẫn mang mặt nạ che kín khuôn mặt, mặc chiếc đầm ngắn
màu vàng chanh tươi mát, xinh xắn trên tay là chiếc vòng bằng bạch kim
lấp lánh những viên đá quý màu vàng đẹp mắt, trên ngón tay của cô gái
cũng đeo chiếc nhẫn đồng bộ. Khi những khán giả quét mắt nhìn đến nam
người mẫu thì tất cả những cặp mắt kia đồng loạt mở to hết cỡ vì trên
sân khấu lúc này là vị đại giáo sư nổi danh trong giới quý tộc Tống Duật Phong trong bộ trang phục lịch lãm của mình đang ngồi đọc sách, còn cô
học trò ngồi đối diện đang cặm cụi làm bài, thi thoảng khẽ mím môi len
lén ngắm nhìn anh.
Tiếng nhạc lại nhẹ nhàng vang lên, cô gái
nói gì đó với anh rồi bỏ chạy ra ngoài, nhưng cô đi được một đoạn lại
lén lút quay về núp trong một chậu cây to nhìn lén vị giáo sư siêu cấp
đẹp trai, cô gái yêu đời nào đó khe khẽ cất tiếng hát theo giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc I See The Light.
“ Bao ngày qua, ngắm nhìn từ khung cửa sổ
Bao năm qua nhìn mọi vật từ bên ngoài
Bao lâu nay chưa bao giờ nhận ra
Mình đã mù quáng ra sao?
Giờ nơi đây, chớp mắt dưới ánh sao đêm
Giờ nơi đây, bỗng nhận ra rằng
Đứng tại đây, ôi thật rõ làm sao
Em thuộc về chính nơi đây
Và cuối cùng em đã thấy được ánh sáng ấy
Và dường như màn sương dần tan biến
Và cuối cùng em đã thấy được ánh sáng ấy
Và dường như bầu trời đang đổi thay
Nó thật ấm áp, sống động và lung linh làm sao
Và dường như cả thế giới đều thay đổi
Mọi thứ đều khác xưa
Bởi vì giờ đây em đã nhìn thấy anh! “
Cô gái vừa hát vừa nghiêng đầu, hai tay chắp lại trước ngực dáng vẻ vô
cùng hạnh phúc, mọi người ngồi bên dưới đều cảm nhận được cô ấy vô cùng
yêu mến vị giáo sư này của mình. Còn vị giáo sư lịch thiệp đẹp trai kia
thì sao?
Tiếng nhạc đệm của ca khúc vẫn vang lên, vị giáo sư
nào đó khẽ ngẩng đầu mím môi nhịn cười khi biết cô học trò của mình vẫn
đang đứng sau chậu cây kiểng vừa lén lút ngắm mình vừa thả hồn mơ mộng…
Lần đầu tiên giới quý tộc của thành phố S có được vinh hạnh nghe vị giáo sư danh giá bậc nhất cất lên giọng hát vô cùng trầm ấm của mình:
“ Bao ngày qua, mãi theo đuổi những ảo tưởng
Bao năm qua chỉ sống trong hư vô
Bao lâu nay chưa bao giờ thật sự nhận thấy
Mọi việc theo đúng bản chất của nó
Giờ em ở đây, bỗng nhiên anh chợt nhận ra
Nếu em ở mãi nơi đây, mọi thứ thật rõ làm sao
Anh đã bước trên con đường của mình rồi
Và cuối cùng anh đã thấy được ánh sáng của đời mình
Và dường như màn sương dần tan biến
Và cuối cùng anh đã thấy được ánh sáng của đời mình
Và dường như bầu trời đang đổi thay
Mọi thứ đều khác xưa
Bởi giờ đây ta đã nhìn thấy nhau… “
Bài hát cùng hoạt cảnh ngọt ngào hạnh phúc như một bước chuyển sân khấu nhẹ nhàng dành cho khán giả… Khi bài hát kết thúc, ánh đèn trên sân khấu
lần này lại không tắt hẳn mà lấp lánh thay nhau tỏa sáng giống như những ánh sao chiếu sáng cho một đôi tình nhân hạnh phúc nào đó.
Sân khấu bây giờ lại là khung cảnh trong một ngôi biệt thự sang trọng nhưng những ánh đèn đã không còn rực rỡ nhưng lại tờ mờ, trong tiếng nhạc
ngân nga sôi nổi của bài I Still Believe nổi tiếng trong bộ phim hoạt
hình Cô Bé Lọ Lem là hình ảnh một chiếc đầm dạ hội màu xám viền những
bông hoa bằng ren màu trắng và màu hồng dâu tuyệt đẹp bị một tên mặc áo
choàng đen đeo mặt nạ màu đen cầm một cây kéo sắt bén bộ dáng hả hê cắt
xé, một tên áo đen khác lại lục lọi rồi lấy đi một chiếc hộp bằng gỗ
được chạm khắc công phu, khi cả hai thỏa mãn kéo nhau rời đi cũng là lúc cô gái mặc chiếc đầm màu vàng chanh xinh xắn khi nãy bước vào. Cả khán
phòng như ngừng thở nhìn cô gái nhỏ bé chạy vội đến, nửa ngồi nửa quỳ ôm chặt chiếc đầm xinh đẹp của mình vào lòng, bờ vai mảnh mai run run vì
khóc, ánh đèn sân khấu chiếu sáng vị trí của cô gái nhỏ bé kia một lần
nữa vụt tắt.
Những chùm đèn pha lê rực rỡ đồng loạt phát sáng trên sân khấu, chiếu tỏ khung cảnh của một buổi dạ tiệc sang trọng,
những cô gái trong những chiếc đầm dạ hội cao quý thướt tha đang mải mê
khiêu vũ với những chàng trai lịch thiệp trong những bộ vest đẳng cấp.
Sân khấu lúc này như bị chia ra làm đôi, một bên rực rỡ một bên lại tăm
tối … Tiếng nhạc đệm vẫn vang lên mỗi lúc một lớn, ánh đèn bên phía cô
gái đang ngồi khóc chầm chậm tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ phía bên phía kia lại từ từ yếu dần … ánh sáng dịu dàng bao phủ xung quanh cô gái áo vàng vẫn nửa ngồi nửa quỳ bất động nhưng trên sân khấu lúc này lại xuất hiện thêm hai cô gái mang mặt nạ che kín cả khuôn mặt, một người mái tóc màu rượu vang mặc một chiếc đầm dạ hội màu đỏ tươi hở lưng vô cùng gợi cảm
trên tay cầm một chiếc váy dạ hội màu xanh coban nổi bật, cô gái còn lại mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ cột cao mặc chiếc đầm cúp ngực màu kem tinh tế trên tay cầm bộ đồ make up đẩy cửa bước vào… Ánh sáng trên sân khấu
đột ngột vụt tắt làm tất cả khán giả đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên lẫn tò mò.
Chiếc TV màn hình phẳng 100 inch được lắp đặt trên sân
khấu lúc này lại hiện lên hình ảnh một cô gái mang mặt nạ, mái tóc xoăn
màu tím mặc chiếc đầm màu dạ hội màu đen khoét lưng thật sâu đầy cá tính trên tay cầm một chiếc hộp bằng sứ vẽ những đóa hoa màu đỏ vô cùng lạ
mắt đi trên đôi giày cao gót màu đen ánh kim đang vội vàng chạy vào… Tất cả khán giả dõi theo bước chân của cô nín thở chờ đợi.
Màn hình TV lại vụt tắt, bóng tối bao trùm cả một khán phòng rộng lớn, mọi người hồi hộp chờ đợi một tia sáng xuất hiện.
“ Cạch! “ – Tiếng mở cửa phòng vang lên.
Cô gái tóc tím mặc chiếc đầm dạ hội màu đen mở cánh cửa mang theo toàn bộ
ánh sáng bước vào sân khấu … trên sân khấu lúc này cô gái áo vàng chanh
đã thay chiếc đầm dạ hội màu xanh coban tuyệt đẹp lộng lẫy ngồi trên một chiếc ghế dựa giống như một cô công chúa … nhưng cô công chúa này trên
người lại không có trang sức để thể hiện địa vị cao quý của mình.
Ca khúc I Still Believe được trỗi lên.
Trong tiếng nhạc, cô gái mặc chiếc đầm dạ hội màu đen bước đến, mở chiếc hộp
sứ tinh xảo trên tay mình, lấy ra một sợi dây chuyền hình một bông hoa
màu đỏ tươi bằng Ruby tuyệt đẹp vô cùng lạ mắt cẩn thận đeo lên cổ cô
gái áo xanh, cô gái mặc chiếc đầm màu kem thì đeo vào tai cô đôi hoa tai rực rỡ, cô gái áo đỏ thì mở hộp đeo vào hai tay cô mỗi bên hai chiếc
vòng hình đóa hoa màu đỏ được thiết kế cầu kỳ độc đáo … cuối cùng cô gái áo đen đưa tay tháo chiếc nhẫn cũng có hình dáng những cánh hoa lạ mắt
của mình sau đó đeo vào tay cô … Khi các cô gái đã chuẩn bị cho công
chúa của mình xong, cô gái mặc chiếc đầm màu xanh coban được cắt may vô
cùng khéo léo chậm rãi đứng thẳng người dậy, trên người là bộ nữ trang
Ruby tuyệt đẹp tỏa sáng lấp lánh càng làm tôn lên sự quý phái sang trọng của cô.
Ca khúc vào đến đoạn cao trào cũng chính là lúc cô
công chúa y phục lộng lẫy cùng trang sức tuyệt mỹ kia đưa bàn tay của
mình lên cởi bỏ chiếc mặt nạ xấu xí. Khán phòng vỡ òa khi nhìn thấy Trác Đình tuyệt đẹp cùng phong thái cao quý đẳng cấp không chê vào đâu được
xứng đáng với vị trí chủ đạo.
Trước những cặp mắt mở to vì
kinh ngạc của tất cả khán giả … cô gái mặc chiếc đầm màu vàng kem cũng
cởi bỏ chiếc mặt nạ của mình ra để trở thành một Đường Tâm thông minh,
xinh đẹp … Cô gái mặc chiếc đầm dạ hội màu đỏ gợi cảm là Diệp Hân xinh
đẹp cao quý như một đóa hoa đào … Còn cô gái mặc chiếc đầm dạ hội màu
đen kiêu kỳ lạnh lùng chính là Lâm Doanh tinh nghịch nhưng ấm áp.
Khi nhận ra bốn đại mỹ nhân đứng trên sân khấu lúc này toàn là những
nhân vật con nhà danh giá nổi tiếng trong giới thượng lưu, tất cả khán
giả đều mỉm cười hài lòng rồi đồng loạt đứng dậy dành cho các cô những
tràng vỗ tay tán thưởng vang dội!
Hóa ra ý nghĩa của chương
trình ra mắt sản phẩm lần này không phải là “ My Princess “ theo nghĩa
đen vì trên sân khấu lúc này không chỉ có một cô công chúa lộng lẫy là
Trác Đình nhưng có đến bốn cô công chúa, ai cũng xứng đáng với danh hiệu và địa vị của mình mặc dù có đến ba cô công chúa trên người không có bộ trang sức đắt giá tô điểm…