Hôm nay Đường Tâm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, từ 8 giờ sáng cô đã bị một cô hộ lý với nụ cười tươi như hoa kéo đến khu chẩn đoán và điều trị thần kinh của bệnh viện làm một loạt các xét nghiệm, làm xét nghiệm xong lại bị túm cổ đi chụp MRI não và đo điện não, sau cùng cô bị lôi đi một vòng khu chuyên khoa thần kinh gặp những bác sĩ và trả lời các câu hỏi kiểm tra về thần kinh. Đường Tâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy chắc cô cũng sẽ giống Trác Đình nổi cơn tam bành la hét đập phá để xả stress, không lẽ ngôi sao quả tạ đã bắt đầu phát huy tác dụng “ soi sáng “ vận mệnh của cô rồi sao? Đường Tâm vừa suy nghĩ vừa rũ rượi lê tấm thân tàn của mình về phòng bệnh.
“ Cậu được trả tự do rồi à? “ – Trác Đình vừa ăn táo vừa đọc tạp chí thời trang, cô nhìn thấy Đường Tâm bước vào phòng liền buông cuốn tạp chí xuống đi đến bên cạnh Đường Tâm hỏi.
“ Uhm! Mình mệt chết mất! “ – Đường Tâm vừa đáp vừa ngã người nằm xuống chiếc giường bệnh của mình.
“ Họ có phát hiện ra điều gì bất thường không? “
“ Không! Mình liếc xem hồ sơ bệnh án chỉ thấy các bác sĩ chẩn đoán do mình bị ngã, phần đầu bị tổn thương nhẹ nên gây ra triệu chứng suy giảm trí nhớ tạm thời thôi! “
“ Cậu có thấy thái độ của mấy cô hộ lý và y tá đối với cậu hôm nay có gì khác với mấy ngày trước không? “
“ Họ cười với mình nhiều hơn, nói chuyện cũng nhẹ nhàng trìu mến hơn, hết rồi! “
“ Mình lại thấy thái độ hôm nay của họ có cái gì đó là lạ! “
“ Cậu nói xem tại sao cả cái bệnh viện này người bị đồn phát tác bệnh thần kinh là mình nhưng hôm nay người bị lôi đi kiểm tra thần kinh lại là cậu? “
“ Cậu nên thắp nhang cảm tạ ông trời đã phù hộ cậu vì người bị túm cổ lôi đi kiểm tra là mình a! “
“ Uhm, cậu nói cũng đúng! À, cậu đi tắm rửa thay đồ đi, ba mẹ sắp đếm thăm mình và cậu rồi! “
“ Ba của cậu đi công tác về rồi sao? “
“ Uhm, mẹ vừa điện thoại nói một lát nữa ba mẹ sẽ vào thăm mình và cậu đó! “
“ Cậu đã tìm hiểu ba của cậu kỹ chưa? “
“ Rồi! Bảo đảm lần này mình sẽ không nhận nhầm papa đâu! “
“ Uhm, papa của cậu mà cậu còn nhận không ra thì hai chúng ta sẽ có cơ hội được chuyển viện đó! “
“ Xì, đồ quỷ! Đi tắm nhanh lên! “
Đường Tâm tắm rửa thơm tho sạch sẽ xong thì Trác Tần cùng Triệu Gia Tuệ cũng bước vào phòng bệnh. Trác Tần, Chủ tịch tập đoàn Trác Thị là một người đàn ông cực kỳ phong độ, tuy đã ngoài 50 nhưng ông vẫn giữ được những đường nét tuấn tú của thời trai trẻ, thời gian như chỉ làm cho ông toát ra sự trầm ổn của một người từng trải mà thôi. Ông nắm tay Triệu Gia Tuệ sánh bước bên nhau tạo nên một đôi phu thê trung niên đạt tiêu chuẩn làm hình mẫu cho giới quý tộc.
“ Ba mẹ đến rồi ạ! “ – Trác Đình vui vẻ lên tiếng chào hai người vừa đến.
“ Con chào hai bác ạ! “ – Đường Tâm nhìn Triệu Gia Tuệ và Trác Tần rồi mỉm cười sau đó cũng lên tiếng chào.
Trác Tần cảm động đưa mắt ngắm nhìn Trác Đình và Đường Tâm một lúc thật lâu, bàn tay của ông siết chặt bàn tay của Triệu Gia Tuệ. Triệu Gia Tuệ biết chồng mình lúc này đang kiềm nén sự xúc động nên cũng nhẹ nhàng lấy bàn tay còn lại vuốt ve bàn tay đang nắm chặt tay mình của ông tỏ ý động viên, an ủi. Một lúc thật lâu sau, ông mới lấy lại sự bình tĩnh lên tiếng nói.
“ Uhm, con gái ngoan! Ba đi công tác về liền đến thăm hai con đây! Ba nghe mẹ của các con điện thoại kể chuyện Đình Đình đã chấp nhận mẹ và bàn chuyện gia đình nhỏ của chúng ta sẽ có thêm một thành viên nữa, hai con biết ba đã vui sướng và cảm động đến mức nào không? Ba đã đẩy nhanh tiến độ công việc rồi ngay lập tức đặt vé máy bay về nhà. Cuối cùng thì bốn người chúng ta có thể họp thành một gia đình nhỏ rồi! Tuy ở trên thương trường ba cũng được coi là thành công nhưng ba luôn cảm thấy mình là một người đàn ông thất bại vì ba không thể xây dựng một gia đình hạnh phúc như bao người đàn ông khác, nhưng bây giờ ba đã có một gia đình hạnh phúc như trong mơ ước của mình rồi! “
“ Ba ơi!... Mẹ ơi!... “ – hai cô gái nào đó òa khóc vì hạnh phúc lao vào hai vòng tay đang dang ra chào đón hai cô.
“ Ngoan! Lớn rồi đừng mít ướt như vậy. Con nhanh khỏe mạnh rồi trở về nhà, lúc đó tha hồ mà nhõng nhẽo với ba, trong đây là bệnh viện đó, người ta thấy sẽ cười tiểu thư Trác gia ta không ra dáng tiểu thư! “ – Trác Tần ôm Trác Đình vuốt ve an ủi cô con gái nhỏ của ông, giọng nói đầy ắp tình thương, trong đôi mắt tinh anh của ông cũng có một màn sương mỏng.
“ Con gái, ngoan! Có mẹ ở đây, con đừng khóc nữa! “
“ Mẹ ơi! “
Triệu Gia Tuệ ôm chặt Đường Tâm vào lòng, bà bảo cô đừng khóc nhưng khi nghe cô gọi mình là mẹ, cảm nhận được sự run rẩy của cô trong vòng tay của mình, nước mắt cô tuôn rơi thấm ướt cả cổ áo của bà, bà đã bật khóc. Cô con gái nhỏ này của bà, bà sẽ yêu thương cô thật nhiều!
“ Hai con đến đây để ba và mẹ cùng ôm hai đứa nào! “ – hai cánh tay của Trác Tần dang rộng hơn để chào đón thêm hai thành viên nữa.
“ Haiz! An ủi một đứa nhỏ chưa xong, bây giờ lại thêm một đứa nhỏ và một bà vợ nữa. Mình à, em đừng khóc nữa, giúp anh dỗ hai đứa nhỏ này đi, 3 người phụ nữ đều khóc như vậy người ta nhìn thấy sẽ nói Trác Tần anh là một người gia trưởng đi ức hiếp phái yếu trong nhà a! “
“ Ai dám nói xấu ba của con, con sẽ xử lý tên đó! “
“ A! Con mèo nhỏ tên Đình Đình lại giương nanh múa vuốt được rồi! Haha! “
Trong căn phòng bệnh, gia đình bốn người nào đó đang hạnh phúc vui vẻ chuyện trò đến quên cả thời gian, mãi đến khi Trác Đình cùng Đường Tâm nhìn lên đồng hồ thấy đã là 21:30, bệnh viện sắp đóng cửa, lúc này hai cô mới dừng cuộc nói chuyện để cho ba Tần cùng mẹ Tuệ đi về.
Sáng hôm sau, ba Tần thể theo lời yêu cầu của hai người phụ nữ quyền lực trong gia đình là Triệu Gia Tuệ và Trác Đình đến gặp viện trưởng của bệnh viện xin cho hai đứa con gái cưng của mình xuất viện. Sau khi ký giấy bảo lãnh và làm xong thủ tục xuất viện cho hai cô, ông đi về phòng bệnh của con gái, nhìn thấy hình ảnh hai cô con gái nhỏ vừa thu dọn đồ đạc vừa ríu rít chuyện trò cùng vợ mình ông cảm thấy dường như đây mới chính là gia đình nhỏ mà ông hằng ao ước có được trong cuộc đời.
“ Mọi người thu dọn xong chưa? Chúng ta về nhà thôi! “
“ Dạ, xong hết rồi ạ! “
“ Tâm Tâm, con vẫn còn hôn ước với Tô thiếu gia của Tập đoàn Tô Thị sao? “
“ Dạ, con không biết ạ! Từ lúc con bị thương phải nhập viện đến bây giờ con không nhận được tin tức gì từ phía Đường gia ạ! “
“ Uhm, lúc nãy ba đến gặp viện trưởng Phó để xin cho hai con xuất viện, viện trưởng có bàn với ba về tình trạng sức khỏe của hai con, tuy không có vấn đề gì đáng lo ngại nhưng hai con sẽ phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ. Điều đáng nói là viện phí lần này của hai con bên phía Tô Thị đã thanh toán toàn bộ. Viện trưởng Phó nói với ba vì Tâm Tâm là vị hôn thê của Tô thiếu gia nên tất cả các phí tổn của lần này và cả những lần hai con đến khám định kỳ sau nữa bên họ sẽ chịu toàn bộ chi phí. “
“ Gần đây trong giới thượng lưu đang có thông tin Chủ tịch Đường Tín của Đường Thị muốn gặp Tô Thị để bàn về việc thay đổi tên vị hôn thê của thiếu gia Tô Thị thành tên của con gái ông ta là Đường Bảo Nhi, nhưng có vẻ như bên phía Tô Thị vẫn không đá động gì đến mối hôn sự này. Em nghĩ vị Đường tiểu thư kia mới nhận tổ quy tông chưa được bao lâu, tốt nhất phải chờ thêm một thời gian nữa mới có thể công bố chuyện hôn ước, vậy nên anh đừng lo! Đường Tâm bây giờ là con gái của chúng ta nên những thông tin có liên quan đến con bé em sẽ cho người cập nhật thường xuyên! Còn về viện phí lần này có lẽ bên phía bệnh viện vẫn làm theo quy định đặc cách riêng dành cho Đường Tâm từ trước đến giờ, nếu sau này có thông tin về việc hủy hôn ước em sẽ cho thư ký đến gặp viện trưởng và thanh toán toàn bộ viện phí cho hai con.”
“ Uhm, vậy cứ làm theo lời em nói! “
“ Con cám ơn ba mẹ! “ – Đường Tâm cảm động nhìn ba Tần và mẹ Tuệ rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Chúng ta bây giờ là người một nhà, quan tâm chăm sóc nhau là đều tất nhiên, có gì mà con phải cám ơn chúng ta chứ! Con chỉ cần nhớ rằng, Đường Tâm con bây giờ là con gái của Trác Tần và Triệu Gia Tuệ, là chị em của Đình Đình, chúng ta là một gia đình, như vậy là được, những chuyện khác ba mẹ sẽ lo cho hai đứa con! “ – Trác Tần vuốt tóc Đường Tâm kiên định nói.
***