Đường Tâm nhăn trán khẽ mở mắt tỉnh dậy. Cô thấy mình đang ở trong một
nhà kho tối tăm ẩm thấp, cô ngồi trên một cái ghế dựa bằng gỗ, hai tay
bị trói ra phía sau bằng một sợi dây thừng, miệng bị dán một miếng băng
keo, đầu đau như búa bổ. Đường Tâm khẽ cựa quậy nhưng sợi dây thừng đang trói chặt hai cánh tay của cô càng thắt chặt lại làm cô cảm thấy đau
đớn...
“ ... Cuối cùng mình vẫn không tránh được cái vận mệnh máu chó này! ... “ – Đường Tâm chua chát nghĩ thầm.
Kể từ khi biết mình và Đình Đình phải sống cuộc sống của hai nhân vật nữ
phụ thê thảm trong thế giới của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này, cô và
Đình Đình đã quyết chí lựa chọn một con đường hạn chế tối đa những hiềm
khích xung đột hay những mối quan hệ với những nhân vật xoay quanh “ đóa hồng trắng “ kia ... thậm chí ngay đến cả tình yêu của cô và Đình Đình
dành cho Tô Cẩn Hiên cùng Tống Duật Phong cũng không ngoại lệ, chỉ vì
hai anh đã được định sẵn là nam thần trong hậu cung của cô ta làm cho cô và Đình Đình cho đến tận bây giờ cũng không dám thừa nhận tình cảm của
mình đối với hai anh... Cô và Đình Đình cứ tưởng mình không đi ganh đua
tranh đoạt những gì thuộc về cô ta thì hai cô sẽ có một kết thúc khác,
sẽ bình yên mà sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc trong mơ với sự yêu
thương của ba mẹ và có thể theo đuổi công việc mà mình thích, vận mệnh
sẽ vì thế mà thay đổi ... nhưng bây giờ cô biết mình và Đình Đình đã sai lầm! ...Từ chuyện Trác Thị bị Kỷ Đằng lên kế hoạch thâu tóm cho đến
chuyện cô bị bắt cóc lần này, tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến vị
nữ hoàng đó! ... Vận mệnh thật sự không dựa vào sự cố gắng phấn đấu để
thay đổi số phận của hai cô sao??? ... Cô và Đình Đình là hai đứa ngốc
nên mới tin vào những điều đó để rồi hai cô trở nên những kẻ yếu đuối
đến mức vì muốn sống yên bình mà không dám yêu và được yêu ... chỉ lo
gồng mình xây dựng cho bản thân những pháo đài kiên cố để trốn tránh ... để bây giờ khi phải khuất phục trước vận mệnh, cô lại cảm thấy hối tiếc vì lựa chọn của mình ...
“ Nếu biết sẽ không tránh khỏi ngày này, mình nhất định sẽ nói cho anh ấy biết mình đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi! “
Cạch! – Cánh cửa đột nhiên bị mở ra làm cho căn phòng ẩm thấp bụi bặm tràn
ngập những hạt bụi trắng bay lên trong ánh sáng mặt trời.
“ ... Chào nguời đẹp! Cô tỉnh dậy rồi sao? ... Cô tỉnh nhanh hơn thời gian tôi dự đoán đó! “
Đường Tâm nheo mắt cố gắng nhìn rõ hình dáng của người đàn ông đang đứng
ngược sáng vừa lên tiếng nói chuyện với mình. Khi vừa nhìn thấy khuôn
mặt của hắn ta, Đường Tâm nhíu mày khó chịu cùng căm ghét vì hắn ta
chính là kẻ đã bắt cóc cô.
Mã Lợi tiến về phía Đường Tâm, hắn ta kề sát môi vào tai Đường Tâm, ngón tay trỏ vừa nghịch những lọn tóc của cô rồi khẽ nói.
“ Em xinh đẹp hơn tôi nghĩ đó, hèn gì cô ta lại căm thù em như vậy! ...”
Hắn ta nói xong ngón tay trỏ đang nghịch tóc của Đường Tâm chuyển sang vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, Đường Tâm nhắm mắt, ghét bỏ nghiêng đầu
né tránh động tác vuốt ve của hắn.
“ Em vẫn còn trinh đúng không? ... Sẽ như thế nào nếu chúng ta cùng nhau vui vẻ nhỉ? ... Em yên tâm
đi, tôi có rất nhiều kinh nghiệm, bảo đảm sẽ làm cho em thỏa mãn! “ – Mã Lợi vừa nói khẽ vào tai Đường Tâm ngón tay trỏ khẽ lướt từ khuôn mặt
xuống chiếc cổ mảnh mai rồi di chuyển xuống xương quai xanh gợi cảm của
cô; đột nhiên hắn ta giật mạnh chiếc áo sơmi màu xanh nhạt cô đang mặc
làm cho những chiếc nút áo bật tung ra. Khi nhìn thấy khuôn ngực sữa
không quá to nhưng vẫn đầy đặn của Đường Tâm ẩn sau chiếc áo ngực màu da thêu những bông hoa xinh xắn màu cam nhạt, Mã Lợi mỉm cười thích thú
rồi xuýt xoa:
“ Tiểu thư con nhà giàu vừa xinh đẹp lại còn trong
trắng mơn mởn như vậy thật sự làm cho người khác không kiềm chế được mà! ... Ngoan nào! Theo anh đi, anh sẽ yêu thương em! “
Nói xong hắn lập tức cởi áo Đường Tâm ra phía sau rồi cúi thấp người xuống hôn vào
chiếc cổ xinh đẹp sau đó xuống xương quai xanh gợi cảm một cách hưng
phấn như được thưởng thức hương vị tuyệt hảo của một món ăn ngon mặc cho Đường Tâm đang kịch liệt vùng vẫy ra sức phản kháng.
“ Mã Lợi!
Mày chán sống rồi hả? ... Phụ nữ của Đại ca ai cho phép mày hưởng trước
như vậy? ... Mày tưởng chuyện mày dan díu với cô diễn viên kia Đại ca
không biết sao? ... Cô gái này Đại ca đã ra lệnh để cho Đại ca đích thân xử lý, mày dám động vào cô ta thì đừng trách bọn tao ra tay không nể
tình anh em! “ – một giọng nói bặm trợn lạnh tanh đột ngột vang lên làm
cho Mã Lợi phải dừng lại hành động điên cuồng của mình. Hắn ta xoay
người liếc nhìn hai người đàn ông vừa đến rồi chỉnh sửa lại quần áo của
mình, không nói tiếng nào hậm hực bước ra ngoài.
“ Người anh em,
không cần phải bực bội như vậy đâu! Đại ca đùa giỡn cô ta thỏa thích rồi sẽ cho chúng ta chơi đùa thôi! Đến lúc đó cậu tha hồ mà chà đạp cô ta! “ – một tên đàn ông cao to lực lưỡng mỉm cười thân thiện vỗ vai Mã Lợi
rồi lên tiếng nói.
Đợi Mã Lợi đi khuất, tên đàn ông dáng vẻ thư sinh
đứng kế bên gã cao to lực lưỡng cười khẩy bước đến gần Đường Tâm nhìn cô lên tiếng nói:
“ Rất kiên cường đó! Tôi trói tay cô chặt như vậy nhưng cô vùng vẫy đến mức tay mình bị chảy máu mà vẫn không ngừng lại
quả thật rất đáng khen! “ – Nói xong anh ta cởi dây thừng trói tay cô
rồi cởi chiếc áo thun mình đang mặc vứt vào mặt cô ra lệnh:
“ Cô
mặc áo này vào, đại ca nhìn thấy cô trong tình trạng như vậy sẽ không
vui! Từ giờ cho đến lúc đại ca đến tôi sẽ không trói cô cũng không cho
tên nào động vào cô! ... Cô cũng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi chỗ này.
Ngoan ngoãn ở đây chờ Đại ca của chúng ta đến! “
Nói xong anh ta
xoay người cùng gã còn lại bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, Đường Tâm
thậm chí còn nghe được tiếng khóa cửa. Căn phòng lại chìm trong bóng tối và tĩnh lặng. Đường Tâm lấy tay giật mạnh miếng băng keo đang dán trên
miệng của mình ra rồi cởi bỏ chiếc áo sơmi đã bị xé rách, nhanh chóng
mặc chiếc áo thun mà gã đàn ông vừa nãy quăng cho mình, cô đi đến những
nơi bụi bám thật dày đưa tay quệt bụi rồi thoa khắp mặt và cơ thể với
mục đích càng bẩn càng tốt. Việc duy nhất cô có thể làm lúc này là kéo
dài thời gian an toàn của bản thân chờ đợi Đình Đình hành động.
***
Trác Đình nằm trong phòng hồi sức, trên tay là chiếc kim tiêm để truyền
dịch, hai mắt cô nhắm nghiền, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, cái
đầu lắc qua lắc lại tỏ vẻ khó chịu giống như cô đang mơ thấy một giấc mơ vô cùng khủng khiếp và cố sức vùng vẫy để thoát ra.
“ Khônggg!!!! “ – Trác Đình đột nhiên hét to rồi mở mắt ngồi bật dậy.
“ Đình Đình, đừng sợ! ... Có anh ở đây! ... Em đừng sợ! “ – Tống Duật
Phong ngồi bên cạnh vội ôm Trác Đình vào lòng vỗ về trấn an.
“
... Em phải đi cứu Đường Tâm! ... Cậu ấy đang gặp nguy hiểm! ... “ –
Trác Đình nắm chặt lấy bàn tay của Tống Duật Phong nói trong hoảng loạn.
“ ... Đình Đình, em bình tĩnh lại đi! ... Tô Cẩn Hiên và tất cả mọi người đều đang dốc sức tìm kiếm Đường Tâm. Em yên tâm đi, chúng ta sẽ sớm tìm được Đường Tâm thôi! “
“ ... Anh nói anh Cẩn Hiên tìm ở những
nơi tập trung nhiều kho chứa hàng hóa, Đường Tâm chắc chắn đang bị nhốt ở một trong những kho hàng đó! Chúng ta phải tìm được Đường Tâm càng sớm
càng tốt, để càng lâu Đường Tâm càng gặp nguy hiểm đó! ... “ – Trác Đình đưa mắt nhìn Tống Duật Phong khẩn khoản nói.
“ Đình Đình, làm
sao em biết Đường Tâm bị nhốt ở trong kho chứa hàng hóa? ... Em còn biết thêm những gì nữa, hãy nói cho anh biết đi! “ – Tô Cẩn Hiên từ ngoài
cửa bước vào vội vàng đến bên giường bệnh nhìn Trác Đình khẩn khoản lên
tiếng.
“ Em và Đường Tâm từ nhỏ đã rất thân thiết, những chuyện
có liên quan đến cậu ấy em ít nhiều đều cảm nhận được... Lúc nãy em nằm
mơ thấy cậu ấy bị nhốt trong một nhà kho tối tăm bụi bặm còn xém bị một
tên đàn ông cưỡng bức nữa... Cẩn Hiên, nếu anh thật lòng yêu Đường Tâm
thì anh nên tin tưởng những gì em nói mà nhanh chóng cho người đi đến
những nơi đó tìm kiếm. Em cam đoan nếu chúng ta không sớm cứu được Đường Tâm thì khi chúng ta tìm được, cậu ấy cũng không còn mạng để sống đâu! “ – Trác Đình nhìn Tô Cẩn Hiên khẩn thiết van nài, những giọt nước mắt
cũng tuôn rơi.
“ ... Đình Đình, em bình tĩnh nói cho bọn anh biết ... ngoài điều đó ra em có nghi ngờ ai là hung thủ hay có liên quan đến chuyện Đường Tâm bị bắt cóc không? ... Có thêm càng nhiều thông tin bọn anh mới có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm!“ – Tô Cẩn Hiên nghiêm túc lẫn
chân thành nhìn Trác Đình lên tiếng hỏi.
“ ... Chỉ có một người
căm hận Đường Tâm đến mức không muốn cho cậu ấy có một cuộc sống hạnh
phúc thôi! ..... Người đó là Đường Bảo Nhi! “ – Trác Đình ngẩng đầu, cặp mắt sáng trong veo không vướng một tia âm mưu xảo trá nhìn thẳng vào
cặp mắt phượng thấu suốt lẫn uy nghiêm của Tô Cẩn Hiên kiên quyết nói rõ ràng từng chữ.