Đường Tâm đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Trong giấc mơ cô thấy mình nhẹ như một áng mây theo gió trôi đi lơ lửng. Cô cứ bay mãi bay mãi cho đến khi bị những tia nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt. Giấc mơ đẹp đến mức mặc dù đầu óc đã dần thanh tỉnh nhưng Đường Tâm vẫn nhắm mắt nghĩ về giấc mơ đó.
“ Đường tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao? “
“ Vẫn chưa? Cô ta ngã cầu thang bị thuơng khá nặng chắc sẽ không tỉnh lại nhanh vậy đâu!”
“ Tội nghiệp cô bé!”
“ Tội nghiệp gì chứ? Cái này gọi là tự làm tự chịu. Cậu đừng thấy cô ta xinh đẹp khả ái như vậy mà lầm. Đại danh của cô ta trong giới quý tộc không ai không biết. Tuổi còn nhỏ đã lẳng lơ dâm loàn, đê tiện, xảo trá. Người thân của cô ta còn không yêu thuơng cô ta được. Cậu không đọc mấy bài báo gần đây à?”
“ Dù sao cũng chỉ là một cô nhóc 17 tuổi, trải qua một cú sốc như vậy nên dễ nảy sinh những suy nghĩ và hành động nông cạn cũng là điều có thể thông cảm được. Mình vẫn thấy cô bé đáng thuơng hơn!”
“ Tiểu Nhã à! Tấm lòng lương y như từ mẫu của cậu đặt vào nhầm người rồi! Cũng may cô ta không phải là con ruột của Chủ tịch Đường, cô ta bị đá trở về đúng vị trí của mình như vậy là đáng, để cô ta hết ảo tưởng mình là Đường Đại Tiểu Thư đi!”
“ À! Trác tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao? “
“ Uhm! Hai vị Đường - Trác tiểu thư này phải nói là cực phẩm hiếm có khó tìm trong ngoặc kép đó! “
Nhắm mắt im lặng nằm nghe hai cô y tá tám chuyện bát quái mà mồ hôi lạnh của Đường Tâm tuôn ra ướt áo:
“ Cái quái gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Họ đang nói về cô hay sao? Cái gì mà Đường tiểu thư, mười bảy tuổi, ngã cầu thang bị thương phải nhập viện, là con gái nuôi, lẳng lơ dâm loạn ... nghe có vẻ quen quen?! Những gì họ đang nói là về siêu cấp nữ phụ trùng tên với cô trong cuốn tiểu thuyết hào môn thế gia mang tên Đóa Hồng Cao Quý mà Trác Đình đã mua rồi đưa cô đọc mà.
Đóa Hồng Cao Quý là tiểu thuyết ngôn tình đang nằm trong top tiêu thụ bởi vì tình tiết truyện khá gây cấn xoay quanh cuộc sống của giới thượng lưu, một thế giới mà nhiều người mơ ước lẫn tò mò nên nó đã đánh trúng thị hiếu của đọc giả và tạo nên một cơn sốt. Trong truyện mỹ nam mỹ nữ nhiều như sao. Tổng giám đốc, bác sĩ, diễn viên, hắc đạo... đủ mọi ngành nghề. Nữ nhân vật chính trong truyện là Đường Bảo Nhi, một thiên kim tiểu thư đã bị tráo đổi, sau khi cô nhận tổ quy tông thì lột xác thành phượng hoàng, trở thành nữ cường nhân trong ngành giải trí. Tạo nên sức hấp dẫn cho cuốn tiểu thuyết này không thể không nhắc đến sáu vị nam thần vì yêu mà sẵn sàng đồng tâm hiệp lực, chung tay xây dựng một đế chế hoàng kim cho nữ hoàng của mình ngự trị.
Có nữ chính cao quý thì tất nhiên phải có nữ phụ não tàn thâm độc, cũng giống như hoa muốn đẹp thì phải có lá xanh làm nền, đây là định luật bất biến trong các thể loại tiểu thuyết ngôn tình. Hai cái lá xanh nhất, to nhất trong truyện này có tác dụng làm nền cho đóa hồng trắng kia nổi bật một người là ly miêu nữ phụ trùng tên với cô, một người là bạn chí cốt của ly miêu nữ phụ trùng tên với Trác Đình. Ly miêu nữ phụ vì sự xuất hiện của nữ hoàng làm cho hào quang cùng vị hôn phu đều bị cướp hết thì không cam tâm, cô ta không từ một thủ đoạn nào hãm hại nữ hoàng. Nhưng người ta là nữ hoàng đó, là nữ chính ngôn tình đó nên kết cuộc của ly miêu nữ phụ là những tháng ngày nghiện ma túy và rượu để cuối cùng chết vì hoang dâm trụy lạc với đám trai bao. Cô bạn tiểu thư chí cốt kia của ly miêu nữ phụ kết quả cũng không tốt hơn bao nhiêu: mất vị hôn phu, tất cả người thân của cô ta bị tai nạn qua đời trong cùng một ngày, sản nghiệp rơi vào tay nữ chính, cô ta uất hận mà chết.
Nhớ lại số phận thê thảm của hai nữ phụ lá xanh Đường Tâm rùng mình ớn lạnh. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Đình Đình nhà cô lại nói đây là cuốn tiểu thuyết máu chó. Nó là ngôn tình ngọt ngào lãng mạn dành cho nữ chính, còn những kịch tình xúi quẩy, hắc ám, cẩu huyết để dành cho nữ phụ hưởng. Cô chỉ muốn làm đọc giả, không muốn làm nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết máu chó này a!!!
“ Rầm! “ - tiếng cửa phòng bệnh của Đường Tâm bị người nào đó đá mạnh.
“ Á! Á! Á! “
“ Đường Tâm! Đường Tâm! Cậu tỉnh dậy ngay cho mình!” - Trác Đình vừa gọi vừa lấy tay lay người Đường Tâm, trong giọng nói mang theo sự tức giận lẫn sợ hãi.
“ Mình đây! Cậu đừng lay nữa. Đau a!”
“ Đường Tâm! Cậu đánh mình đi! Mình đang nằm mơ phải không? Con bà nó, chết rồi thì phải xuống địa phủ chứ? Lại còn xuyên không? Nhưng tại sao mình và cậu lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết máu chó này chứ!!! Á!!! Điên mất! Tên tác giả khốn kiếp đó đừng để cho mình biết nó là ai, mình sẽ giết nó chếtttt áaaaaaaaaaa!”
Đường Tâm khóc không ra nước mắt bi ai nhìn nhỏ bạn chí cốt của mình đầu xù tóc rối, một tay bó bột, một tay nắm thành nắm đấm huơ huơ trước mặt, bộ dáng hung thần ác sát như mấy bà thím vừa phát hiện ra lão chồng của mình bao nuôi bồ nhí lập tức gom góp vũ khí cùng đồng minh khởi binh hỏi tội.
Toàn bộ nhân viên, cán bộ, bác sĩ, y tá tại Bệnh viện K dành cho giới quý tộc của thành phố S lúc này đang xôn xao bàn luận xem: vì sao người bị ngã cầu thang té dập đầu là Đường tiểu thư nhưng người bộc phát bệnh thần kinh lại là Trác tiểu thư a?