Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 577: Chương 577: Bổn gia




Ở cổng, lúc Sở Vĩnh Du đi ra, một tên mập bị thủ vệ ngăn cản, lập tức cười cười giơ tay lên.

“Vĩnh Du, ở đây này."

Sở Vĩnh Du có chút buồn cười, quả nhiên lại là cái tên dở hơi thần bí lại đáng yêu Tôn Tiểu Bàn.

“Để cậu ấy vào đi.”

Người canh gác vội vàng lùi qua một bên, Tôn Tiểu Bàn vừa đi vào vừa đắc ý nói.

“Hứ, có thấy chưa hả, tôi nói tôi là bạn của Sở Vĩnh Du, các người còn không tin, sao nào, dáng dấp của Bàn gia đây làm cho các người khó mà tin tưởng như vậy à?”

“Được rồi, bớt cãi nhau đi, sao cậu lại đến Thiên Hải vậy?”

Đi đến bên cạnh Sở Vĩnh Du, Tôn Tiểu Bàn cười hắc hắc nói.

“Đương nhiên là nghe mùi đến đây rồi, ở đây có nhiều đồ ăn ngon như thế, tôi đến đây ăn cơm chùa, không ngại đó chứ?”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, lúc đầu muốn hỏi một vài chuyện liên quan đến Mặc hoa, cuối cùng vẫn không mở miệng.

“Vào trong đi.”

Đi vào trong đình viện ngồi xuống, Đồng Ý Yên nhìn thấy Tôn Tiểu Bàn thì cũng rất kinh ngạc.

“Là cậu.”

Tôn Tiểu Bàn cười hì hì.

“Ha ha, chào chị dâu, không mời mà đến, đừng trách đừng trách.”

Nói là nói như vậy, thế mà trong tay có cầm một sợi dây chuyền, là một sợi dây chuyền rất bình thường, hình như là được làm bằng bạc thông thường, mặt dây chuyền là hình trăng lưỡi liềm, cũng làm bàn bạc.

"Tặng cho Hữu Hữu một món quà nhỏ, đừng có chê nha, tôi nghèo rớt mồng tơi luôn á."

Đồng Ý Yên nhận lấy, cười nói.

Ba tiếng đồng hồ sau, ông già đang quỳ gối ở bên ngoài đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, sau đó lại chạy đi, tốc độ vô cùng nhanh, ô tô có muốn đuổi kịp cũng là chuyện không thể nào.

Ông ta đã nghĩ thông suốt, vẫn phải chạy trốn, nếu như thật sự quỳ gối đến khi hôn lễ kết thúc, Sở Vĩnh Du lại ra đây lần nữa, có thể tha cho ông ta một cái mạng hay không, chuyện này không dễ nói cho lắm. Huống hồ gì Sở Vĩnh Du còn nói là lễ đính hôn của em vợ không thể thấy máu, đây chẳng phải là cơ hội tốt để mình chạy trốn à?

Cũng không biết là chạy được bao xa, sau khi cảm nhận ở đằng sau không có người nào đuổi theo, rốt cuộc ông già cũng đã dừng bước, chậm rãi lau mồ hôi ở trên trán.

“Ông già kia, ông giả mạo thanh danh của bản tôn đây để lừa bịp vơ vét của cải thì cũng thôi đi, thế mà còn dám đánh chủ ý vào nhân vật mục tiêu mà ông đây muốn giết, vậy thì không thể tha thứ rồi.”

Âm thanh đột ngột vang lên, ông già kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu, chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện ở trước mặt của ông ta.

“Ông là ai?”

Người trung niên mỉm cười.

“Tôi hả, dĩ nhiên là Ma Tôn rồi.”

Nói dứt lời, người trung niên bước một bước, tốc độ nhanh đến nỗi không có cách nào hình dung, đi thẳng đến bên cạnh ông già, một cái tay đặt trên bờ vai của ông ta.

“Đi thôi, trước tiên chuyển tiền của ông vào trong tài khoản của ông đây, sau đó ông đây sẽ suy nghĩ xem có nên giết ông hay không.”

Lúc này, ông già sợ hãi đến cực hạn, bởi vì ông ta không thể động đậy, dù sao thì cũng là một Võ Vương, cho dù bị Sở Vĩnh Du áp chế, biết là không có phần thắng nhưng mà ít nhiều gì cũng có ý nghĩ phản kháng.

Nhưng mà người trung niên này lại mạnh như thế.

Trong lúc nhất thời, ông ta muốn tự tử, tại sao mình lại xui xẻo như vậy chứ.

Lễ đính hôn kết thúc mỹ mãn, trong vườn hoa nào đó ở gia tộc Thượng Quan, Nam Cung Vô Phong và Sở Vĩnh Du đi dạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.