Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 789: Chương 789: Bước ra từ trong truyện tranh




Rời khỏi truyền nhân của rồng, nhìn thấy vợ vẫn còn đang chơi, Sở Vĩnh Du cũng không để ý mà là một mình đi đến bên hồ, đứng ở đó thật lâu, lông mày nhíu chặt lại.

“Chẳng lẽ uy lực của Long vực quá cường đại.”

Không sai, anh đã trở về hiện thực, nhưng không có cách nào thi triển Long vực, dựa theo hồn khôi mô phỏng, chắc là sẽ không phạm sai lầm, chỉ có điều là Sở Vĩnh Du cảm thấy hình như là lực lượng của mình không đủ để có thể sử dụng Long vực.

Nhưng mà suy nghĩ lại cũng đúng thôi, đúng là Long vực quá kinh khủng, một khi sử dụng nó, dựa theo suy tính của anh, lên mạng vốn dĩ có thực lực phi phàm gần như có thể nói là hoàn toàn vô địch trong một đại cảnh giới.

Nếu đã như vậy, Sở Vĩnh Du cũng chưa từng cưỡng cầu, anh quay người đi vào trong phòng, Đồng Ý Yên đúng lúc bước tới.

“Một mình anh đến đánh Huyền Hoàng Môn hả?”

Sở Vĩnh Du kinh ngạc.

“Em cũng biết?”

Ngay lập tức, trong mắt của Đồng Ý Yên lại lóe lên vẻ u oán.

“Đương nhiên rồi, cũng bởi vì ID trên đầu em là vợ của Vô Phong, thiếu chút nữa là bị người ta bao vây không thể đi ra được. Thật đáng ghét, trước khi làm một chuyện lớn như thế, sao lại không nói một tiếng với em.”

Sở Vĩnh Du cười xấu xa, trực tiếp bế Đồng Ý Yên lên.

“Vậy thì bây giờ anh còn phải làm một chuyện lớn hơn nữa, có cần phải báo trước với em không đây?”

“Ghét quá đi, đi tắm cái đi rồi hẵng nói.”

Ngày hôm sau, đầu tiên Sở Vĩnh Du đến nơi ở của Fenster ở tỉnh thành một chuyến, đương nhiên cũng gặp được vợ của anh ta là Thiệu Tử Tuệ.

“Sao rồi sư đệ, đã quen chưa?”

Fenster cười khổ.

“Nói cái gì mà quen với không quen, có mạng sống là đã không tệ lắm rồi, cũng may là trước đó hai người chúng em không có hứng thú gì cho lắm đối với tiền tài, nếu không thì lần này thật sự không có chỗ để làm quen rồi.”

Cũng may là có Sở Vĩnh Du dặn dò, Fenster mới chuyển gần chục nghìn tỷ tiền mặt đến nước R, nếu không thì thật sự nghèo rớt mồng tơi, đa phần tài sản của anh ta đều ở nước ngoài, bây giờ có thể nói là không có bất cứ quan hệ gì với anh ta.

“Cái thằng nhóc này, trên hàng chục nghìn tỷ mà còn nói là không có tiền, đủ để cậu sử dụng mấy đời đó.”

Lúc này, Thiệu Tử Tuệ đi tới, chồng mình có thể bình an trở lại bên cạnh mới chính là niềm vui lớn nhất, có tiền hay không, cô ta thật sự không quan tâm.

“Sư huynh ở lại ăn cơm đi, cũng có thể để bọn em cảm ơn anh một phen.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười khoác tay.

“Không cần đâu, giữa tôi với cậu ấy không cần phải khách khí như vậy, tôi còn phải đi gặp đồ đệ của tôi đã.”

Nghe xong lời này, Fenster cũng đứng dậy.

“Sư huynh, để em đi cùng với anh, anh muốn nhận đồ đệ, chuyện lớn như thế vậy mà em lại không biết.”

Nhìn Fenster, Sở Vĩnh Du trêu chọc.

“Mới vừa về đến nhà, không ở nhà an ủi vợ mình một hồi đi.”

“Ngày hôm qua đã tâm tình an ủi đủ rồi.”

Thuận miệng nói ra, Fenster cảm thấy không có gì, nhưng mà Thiệu Tử Tuệ lại đỏ mặt không thôi, khẽ mắng một tiếng rồi chạy chỗ khác.

“Anh nhìn đi, đều là vợ chồng mà còn thẹn thùng, thật tình..."

Trong một căn biệt thự ở tiểu khu nào đó Lạc thành, Chiêm Tinh Hà đang xem tivi cùng với một người phụ nữ trung niên.

“Tinh Hà à, người ta đã chấp nhận con làm đồ đệ, còn tìm thần y tài giỏi như thế chữa hết bệnh cho mẹ, con không làm ra chuyện gì khác người đó chứ? Nếu không thì mẹ chính là người đầu tiên không thể tha thứ cho con, thiếu nhiều ân tình như thế, nếu như không có danh phận sư đồ, chúng ta thật sự không trả nổi, cũng không thể nhận nổi.”

Chiêm Tinh Hà cười nói.

“Mẹ cứ yên tâm đi, mẹ đã giáo dục con từ nhỏ nên mới có thể tạo ra con của hiện tại, mới có thể được sư phụ nhìn trúng, cho nên mẹ còn không hiểu rõ cách làm người của con à?”

Lúc này, điện thoại di động kêu lên, Chiêm Tinh Hà kết nối, liền nở nụ cười với mẹ của anh ta.

“Mẹ, ông chủ của cửa hàng trái cây gọi điện thoại tới cho con, táo của quê chúng ta đã đến rồi, để con đi mua cho mẹ.”

“Được rồi, đi từ từ thôi.”

Chiêm Tinh Hà chạy vội ra ngoài, không chỉ có mẹ anh ta, anh ta cũng đã lâu lắm rồi không ăn táo ở quê nhà. Nếu như lúc còn ở quê thì tùy tiện có thể ăn được, nhưng mà vận chuyển đến đây rồi bán ra quả thật đắt kinh khủng, trước đó làm gì có điều kiện kinh tế để ăn nó, bây giờ đương nhiên không giống như vậy, đã có thể ăn no bụng.

Đi đến cửa hàng trái cây, Chiêm Tinh Hà vui vẻ nói với ông chủ.

“Ông chủ, cho tôi năm kg.”

Không nghĩ rằng ông chủ lại bất đắc dĩ chỉ chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nhỏ giọng nói.

“Tinh Hà, táo mà tôi để lại cho cậu đã bị con gái nhà người ta nhìn trúng rồi, nhất định phải mua hết toàn bộ, cậu xem xem..."

Chiêm Tinh Hà quay đầu nhìn lại, cô gái ở bên kia cũng xoay đầu nhìn sang, trong nháy mắt Chiêm Tinh Hà liền ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy có một cô gái như bước ra từ trong truyện tranh.

Mái tóc ngắn màu xanh, đôi mắt to tròn, con ngươi màu tím, mặc một chiếc váy da nhỏ nhắn đáng yêu, trên người là bộ quần áo pikachu màu xanh, cảm giác bùng nổ phóng đại.

Cho đến bây giờ Chiêm Tinh Hà chưa từng có bất cứ suy nghĩ gì đối với phụ nữ, một lòng tu luyện thuật cận chiến tổng hợp toàn dân, nhưng mà ngày hôm nay trái tim của anh ta lại đập rộn ràng, mặc dù không đạt đến trình độ vừa gặp đã yêu, nhưng mà quả thật là có hơi rung động.

“Mấy quả táo này tôi muốn mua hết, anh để lại cho tôi đi.”

Cô gái chủ động bước tới, biểu cảm có vẻ bình tĩnh, Chiêm Tinh Hà kịp phản ứng lại, vội vàng nói.

“Đây đều là tôi nhờ ông chủ nhập hàng vào, tôi chỉ cần năm kg thôi.”

Anh ta vừa mới nói xong, cô gái còn chưa trả lời thì có một người trẻ tuổi chui ra, chỉ vào Chiêm Tinh Hà rồi nói.

“Cút sang một bên, mấy quả táo này đều là con gái nhà người ta nhìn trúng rồi, mày mua cái rắm ấy.”

Chàng trai trẻ nói xong thì lại nhìn cô gái.

“Em gái à, yên tâm đi, có anh ở đây, em muốn mua cái gì thì cứ mua cái đó, cứ tính tiền cho anh, không có người nào dám tranh giành với em đâu.”

“Lắm chuyện.”

Trừng người thanh niên một chút, cô gái nhìn Chiêm Tinh Hà rồi nhỏ giọng nói.

“Được thôi, nhưng mà anh chỉ có thể mua hai ký rưỡi thôi.”

“Cảm ơn cô.”

Dù sao thì táo cũng là do con gái nhà người ta nhìn thấy trước, mua hết cũng không thể trách móc gì, với lại Chiêm Tinh Hà cũng chỉ mới quen biết với chủ quán trái cây, táo này là lần đầu tiên nhập hàng tới, không giữ lại cho anh ta cũng là chuyện bình thường, nói một tiếng cảm ơn chẳng có gì là đáng trách.

“Mẹ nó, ông đây không cho mày mua mày còn dám mua, cho dù mày có mua thì ông chủ dám bán cho mày chắc?”

Nhưng mà lúc này người trẻ tuổi lại nhảy ra rồi chỉ vào Chiêm Tinh Hà, trên mặt tràn đầy lệ khí.

Ông chủ quán trái cây có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói với Chiêm Tinh Hà.

“Tinh Hà, khuyên cậu một câu, đừng có chọc vào người trẻ tuổi này, ba của cậu ta có thế lực không nhỏ ở tỉnh thành, cả một khu chúng tôi đều không có ai dám trêu chọc cậu ta đâu.”

Chiêm Tinh Hà siết chặt nắm đấm, anh ta đã dự định nhịn, mình mới đến đây, nếu như một thân một mình thì cũng không sao, nhưng mà tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho sư phụ.

“Thôi bỏ đi, tôi không mua nữa.”

Vừa mới nói xong, đôi mi thanh tú của cô gái đó liền cau lại, trong mắt ánh lên vẻ khinh thường.

“Cái đồ hèn nhát!”

Bị cô gái có thiện cảm nói như vậy, thiếu chút nữa là Chiêm Tinh Hà đã nhịn không được mà muốn cưỡng ép mua nó, nhưng mà nghĩ đến sư phụ, anh ta vẫn nhịn xuống rồi quay người đi ra ngoài.

Đúng lúc này, có một tiếng cười truyền đến từ cửa.

“Tinh Hà mua trái cây hả, thật là trùng hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.