Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 318: Chương 318: Chỉ có một chủ nhân




Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, người trung niên đã cười.

“Chết cũng chả sao, còn thuần phục ư? Ha ha, gia tộc Quang Thứ chúng tôi chỉ có một chủ nhân, người đó chính là trời, chính là thần, cậu muốn trở thành chủ nhân mới của gia tộc Quang Thứ chúng tôi? Không khác người si nói mộng.”

Xoạt!

Sở Vĩnh Du điều khiển sát khí bốn phía, bỗng nhằm vào người trung niên mà quấn lấy, trong nháy mắt, người đó liền nhe răng trợn mắt, cả người đều bị bao bọc trong sự kinh sợ.

Vốn dĩ Sở Vĩnh Du còn muốn mở miệng, đột nhiên hừ một tiếng, vậy mà ở trong cơ thể của người trung niên phát hiện cái gì đó, nếu không phải đã hấp thụ sát khí mãnh liệt của Sát Thần Bạch Khởi, thật sự không phát hiện ra được.

“Trong cơ thể của ông, vậy mà có một đạo ấn ký rất kỳ lạ, là cái người mà ông gọi là chủ nhân để lại hay sao?”

Sau khi nói ra câu này, người trung niên không những cơ thể run rẩy không ngừng, ngay cả trong ánh mắt, đã tràn ngập sự khó tin.

“Cậu... cậu vậy mà có thể phát hiện Thánh Ấn? Chuyện này sao có thể chứ?”

“Còn là thật à, nếu như là vậy, vậy các ông chắc phải thuần phục tôi rồi.”

Dứt lời, sát khí của Sở Vĩnh Du bắt đầu điên cuồng tỏa ra, không ngừng xung kích vào ấn ký không biết tên hình thành từ lực lượng trong cơ thể của người trung niên.

Một phần ba, một nửa, mãi đến tất cả sát khí phóng thích hoàn toàn, cuối cùng đã tách được đạo ấn ký đó ra.

Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng hiểu rồi, chủ nhân của gia tộc Quang Thứ, thực lực chắc cực kỳ khủng bố, phải biết, cái anh phát ra, là sát khí mà năm đó Bạch Khởi đã qua thí luyện, hoàn toàn phóng thích, cho dù là Tiên Thiên võ giả, đều sẽ chết ngay lập tức, mà chính uy lực như vậy, lại chỉ tách ra một ấn ký không biết tồn tại bao nhiêu năm.

Nếu không phải là anh có thể khống chế, người trung niên lúc này đã chết rồi, cho dù như vậy, cũng trong trạng thái nằm vật dưới đất, cơ thể giật giật không ngừng, miệng nôn ra dịch trắng.

Hơn nửa tiếng sau, người trung niên mới xem như từ từ dịu đi, đồng thời bên tai lần nữa nghe thấy tiếng của Sở Vĩnh Du.

“Cái gọi là Thánh Ấn trong cơ thể ông đã bị tôi loại bỏ, hạ xuống Sát Khí Ấn, có phải là đại biểu, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là chủ nhân của ông rồi không?”

Đối với gia tộc Quang Thứ, Sở Vĩnh Du vô cảm, vốn dĩ là nên trực tiếp giết, nhưng chuyện của Đồng Ý Yên, sự xuất hiện của nhóm người khác khiến trong lòng anh nảy sinh phương án thứ hai.

Nếu như gia tộc Quang Thứ có thể để anh sử dụng, vậy thì an nguy của người nhà và bạn bè có thể có được sự che chở lớn nhất, như thế, anh gặp phải chuyện, cũng có thể hoàn toàn buông tay đi làm.

Trong lòng người trung niên cực kỳ phức tạp, nhìn Sở Vĩnh Du, có thể cảm nhận rõ Thánh Ấn trong cơ thể đã không còn.

Bởi vì Thánh Ấn tồn tại, trong lòng luôn luôn có một loại xúc động muốn quỳ bái, tuy cỗ xúc động đó trước giờ đều không có gặp được đúng người, nhưng cảm giác từ đầu đến cuối chưa từng biến mất, tuy nhiên, trong khoảnh khắc vừa rồi, thật sự không thấy rồi.

“Nếu như cậu còn có thể tin tôi một lần, vậy tôi quay về xin chỉ thị của lão tổ, nếu lão tổ đồng ý, tất cả người của gia tộc Quang Thứ chúng tôi đều sẽ nhận cậu là chủ, đương nhiên tiền đề là cậu bắt buộc phải tiêu trừ Thánh Ấn trong cơ thể của bọn họ.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, trong cơ thể của người trung niên có tồn tại Sát Khí Ấn, căn bản không cần lo lắng các khác.

“Tôi chỉ cho ông thời gian ba ngày, ba ngày, nếu như các ông không có xuất hiện, tôi sẽ khiến gia tộc Quang Thứ hoàn toàn biến mất khỏi trái đất.”

“Được.”

Cùng lúc này, ở trong nhà kho nào đó của thảo cầm viên ở khu ngoại ô của Tỉnh Thành, Cát Côn đứng ở cửa, đang nhiệt tình mở cửa sau xe của một chiếc Mercedes-Benz, sau đó Schliffin bước xuống, sắc mặt rất bình lặng.

“Cậu Schliffin, Đồng Hiểu Tiêm khả năng phải hoãn một khoảng thời gian rồi, nhưng Đồng Ý Yên đã tới tay.”

Schliffin lạnh lùng liếc nhìn Cát Côn.

“Hừ! Chuyện cỏn con đều làm không xong, lẽ nào giá tôi ra quá thấp?”

Cát Côn bất lực, đồng thời trong lòng cũng có ít lửa giận.

“Cậu Schliffin, không thể nói như vậy, chỉ nói đơn giản Đồng Ý Yên này, bản thân chính là một đại cao thủ, nếu không phải là lần này cơ duyên xảo hợp, sao có thể bắt được chứ, có thân thủ như này, đừng nói tôi, dù là cậu Schliffin dưới tiền đề không kiêng kỵ mà đối đầu với những cao thủ của nước R kia, sợ rằng cũng không có nắm chắc gì.”

Không có nói gì nữa, Schliffin đi vào trong nhà kho, một ánh mắt thì nhìn thấy Đồng Ý Yên bị trói trên ghế đã hôn mê bất tỉnh.

Sự cháy bỏng trong mắt cũng không thể ẩn giấu, dù sao Đồng Ý Yên chung quy hơn Đồng Hiểu Tiêm quá quá nhiều, Thiên Phàm Chi Huyết trong cơ thể, đó là loại máu đứng đầu trong thập đại thánh huyết.

Cất bước đi tới, tay phải của Schliffin quệt một ít máu rỉ ra từ khóe miệng của Đồng Ý Yên, sau đó liếm, ngay sau đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Đáng chết! Cô ta không phải là Đồng Ý Yên!”

Cái gì!

Sắc mặt của Cát Côn lạnh dần, nói.

“Cậu Schliffin, cậu đây là muốn quỵt thanh toán? Thật tưởng rằng Cát Côn này dễ bắt nạt chắc?”

Ông ta tốn rất nhiều sức lực, mạo hiểm cỡ nào mới bắt cóc được Đồng Ý Yên, bây giờ vậy mà nói không phải?

“Thứ phế vật! Gia tộc Gran tôi sẽ vì một trăm triệu đô la cỏn con mà quỵt thanh toán hay sao? Người phụ nữ này tuy giống y hệt với Đồng Ý Yên, nhưng tuyệt đối không phải là Đồng Ý Yên thật, các người nhầm rồi.”

Cát Côn coi như hiểu rồi, tay phải bỗng nhấc lên, võ giả dưới trướng từ từ vây lấy Schliffin, cùng lúc, còn có mười mấy người vậy mà đều giơ AK47 lên.

“Gọi cậu một lần cuối cậu Schliffin, một trăm triệu đô đã hứa, bây giờ tuy chỉ bắt được một người, nhưng cậu ít nhất phải trả cho tôi 70 triệu, nếu không, cậu không thể đi ra khỏi nhà kho này.”

Một nụ cười kỳ lạ lại khát máu vụt qua trên mặt Schliffin, từ từ nới cà vạt, lúc này mới nói.

“Muốn ăn hiếp tôi? Cát Côn, không thể không nói, nơi này ông chọn hẻo lánh như vậy, ngược lại cũng bớt không ít phiền phức cho tôi.”

10 phút sau, Schliffin lần nữa xuất hiện ở cửa nhà kho, dùng khăn giấy lau máu bắn trên mặt, máu của đám người này, cứ khiến anh ta nhíu chặt mày.

Trên gò má phải của anh ta, còn có một vết thương nhỏ, nếu không nhìn kỹ, đều không thể phát giác.

“Nếu đã như vậy, xem ra mình vẫn phải đi tìm người lợi hại hơn, lưỡng đại thánh huyết, tuyệt đối không thể từ bỏ.”

Khi anh ta ngồi trên chiếc xe Mercedes-Benz rời đi chưa được mấy phút, một bóng người xuất hiện.

Nếu như Sở Vĩnh Du ở đây thì sẽ phát hiện, vậy mà là mỹ nữ Jessica mà anh cứu từ trấn nhỏ kỳ lạ của nước Mỹ.

Sau khi về đến thành phố Ninh, Sở Vĩnh Du phải chăm sóc gia đình, còn phải ra ngoài xử lý một số việc, cho nên Jessica, anh ta chỉ để Mã Trạch sau khi làm thân phận hợp pháp và tìm một công việc cho thì cũng không có hỏi tới nữa, không ngờ vậy mà xuất hiện ở đây.

Đi vào nhà kho, độ nồng của máu tươi đã tới mức có hơi gay mũi, khiến mày liễu của Jessica nhíu chặt lại.

“Huyết tộc vậy mà xuất hiện ở đây, anh ta đến là vì cái gì?”

Do dự một hồi, Jessica vẫn cõng Đồng Ý Yên vẫn bị trói ghế còn đang hôn mê lên, trong mắt vụt qua một kỳ lạ.

“Đây là cơ hội của mình, phải tìm Sở giúp mình, anh ta sẽ đáp ứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.