“Anh yêu, anh quá xuất sắc, haha! Bây giờ em nhớ đến buổi chiều, con nhóc kia bị dọa đến mức ngất đi, là cảm thấy thật sung sướng, nhưng tiếc là Sở Vĩnh Du cái gì đó không ở đấy, nếu không càng thú vị.”
Trong căn biệt thự số 10, lúc này đã là 3h sáng, Ôn Hưng Hoa và Cô Lương vẫn còn chưa ngủ, cùng nằm trên giường, xem phim.
“Bảo bối, chuyện nhỏ thôi, hai con chó ngao Tây Tạng kia bất kỳ người lớn nào nhìn thấy cũng sẽ tránh xa, nếu như Sở Vĩnh Du ở đó, nhất định cũng sẽ bị dọa đến mức cắp đít chạy, haha, dám động vào bảo bối của anh, anh đương nhiên phải dạy cho bọn họ một bài học, để bọn họ biết được, xã hội này, không chỉ bạn có tiền là có thể muốn làm gì thì làm.”
Lời nói vừa rơi xuống, chuông cửa vang lên, Ôn Hưng Hoa lập tức cau mày.
“Tên thần kinh nào thế, cũng không xem mấy giờ rồi, lại đến ấn chuông cửa?”
Đang định xuống giường, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, Ôn Hưng Hoa nhìn thấy hai con chó mà mình mang đến xông vào, kẹp đuôi lại, rõ ràng vô cùng sợ hãi.
Giây tiếp theo, chuyện càng đáng sợ hơn đã xảy ra, từng con chó với thân hình rất lớn xông vào phòng ngủ, con nào con lấy vẻ mặt dữ tợn, răng nanh lộ ra ngoài, chỉ một lúc đã xông vào mấy chục con.
“Cái này… sao mà nhiều chó vậy.”
Hai người bị dọa sợ đến mức co ro ở đầu giường, thật sự quá đáng sợ rồi.
Bị mấy chục con chó vây quanh, trong đó có chó ngao Tây Tạng, Pit bull, Alaska, vân vân… đều rất hung hãn, là con người ai mà không sợ chứ.
Ôn Hưng Hoa không dám lên tiếng, mẹ nó em hỏi anh thì anh phải hỏi ai.
Có tiếng bước chân vang lên, hai người theo bản năng nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Rất nhanh, Sở Vĩnh Du dẫn theo Báo Đốm và Lục Côn xuất hiện.
“Là anh!”
Cô Lương lên tiếng trước, vội vàng lắc cánh tay Ôn Hưng Hoa. “Anh ta…. anh ta chính là Sở Vĩnh Du, chính là anh ta làm Khả Khả thành cái dáng vẻ kia.”
Mặc dù vẫn có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần người đến rồi, chuyện gì cũng dễ giải quyết, nếu không thì Ôn Hưng Hoa anh ta lẽ nào phải giảng giải với một đám chó là bối cảnh của ông đây lợi hại như nào sao.
“Anh chính là Sở Vĩnh Du? Haha, rất có khí phách, dẫn một đám chó xông vào nhà của tôi, muốn làm gì? Muốn xé xác tôi? Cũng không tùy tiện đi ra ngoài nghe ngóng xem, Ôn Hưng Hoa tôi là ai!”
Sở Vĩnh Du im lặng, Báo Đốm huýt sáo.
Cảnh tượng sau đó, quá đẫm máu, hai con chó ngao Tây Tạng dọa Hữu Hữu ngất đi, dưới sát khí của Sở Vĩnh Du đã không dám di chuyển, lúc này đột nhiên bị đám chó chen chúc xé thành từng mảnh.
Ọe!
Cô Lương chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, cả người nằm bò trên giường, ôn ọe một cách dữ dội.
Cho dù là Ôn Hưng Hoa, cũng sợ hãi, vô thức nuốt nước bọt, cố gắng để bản thân trấn tĩnh một chút, nói.
“Sở Vĩnh Du, hai con chó chết cũng đã chết rồi, anh đừng có làm loạn, nếu như tôi chết, kết cục của anh sẽ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có khả năng sẽ liên lụy đến người nhà của anh.”
Sở Vĩnh Du nhìn Ôn Hưng Hoa, chính là người đàn ông này, lại một lần nữa gây tổn thương cho Hữu Hữu, cơn giận của anh đã không thể kìm nén được nữa.
“Anh chính là cái đồ không đáng là đàn ông nhất mà tôi từng gặp, các người có thù oán, bất mãn với Sở Vĩnh Du thôi, có thể tìm tôi trút giận bất cứ lúc nào, nhưng điều mà các người sai chính là ra tay với con gái của tôi, con bé, còn là một đứa bé ba tuổi.”
“Ba tuổi! Có biết không!”
Câu cuối cùng anh gầm lên, toàn bộ thủy tinh trong căn phòng đều vỡ tung, đừng nói là Ôn Hưng Hoa và Cô Lương, tất cả những con chó cũng bị dọa sợ, ngồi liệt trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Lục Côn và Báo Đốm nhìn nhau, đều nhìn ra được sự sợ hãi của nhau, không biết tại sao, một lần nữa nhìn thấy Sở Vĩnh Du, dường như cảm thấy có chút khác lạ.
Đặc biệt là Lục Côn, trực quan nhất, dường như sự thay đổi là bắt đầu từ khi lên núi Phàn Vân, sau đó xuống núi, có lẽ cũng không thể nói như vậy.
“Người không bằng chó, người nói là các người, các người đã quan tâm đến chó của các người như vậy, thích dùng chó để tác oai tác quái như vậy, được, tôi sẽ thành toàn cho các người. Nếu như ở cùng một trăm con chó này trong vòng 1 tiếng, các người có thể thuận lợi ra khỏi phòng, là sự nhân từ mà Sở Vĩnh Du tôi cho mấy người.”
“Đưa đi!”
Sau khi Sở Vĩnh Du quay người, mấy tên thuộc hạ của Báo Đốm từ bên ngoài xông vào, đi thẳng đến chỗ Ôn Hưng Hoa và Cô Lương, bắt lại.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Đột nhiên, Ôn Hưng Hoa điên cuồng hét lên, khiến tất cả mọi người đều không biết là chuyện gì, cảnh tượng như này còn có người cứu anh ta? Nằm mơ đi.
Cũng chính câu nói này, khiến Sở Vĩnh Du đã quay người bước đi dừng lại, lại nhìn Ôn Hưng Hoa.
“Đúng, loại người như anh, phải mang theo sự tuyệt vọng đi ở cùng với chó? Cứu anh? Thần cũng không làm được.”
Giơ tay lên, đánh một chưởng về phía mái nhà, một tiếng động lớn vang lên, mái nhà vỡ thành một cái lỗ rất lớn.
Sau đó, điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là, trong cái hố đó có một người rơi xuống.
Hai chân vẫn chưa chạm đất, đã bị Sở Vĩnh Du bóp cổ, thậm chí còn không kịp nói dù một câu, rắc rắc một tiếng, cái cổ đã bị bẻ gãy.
Nhìn người đàn ông trung niên chết đến mức không thể chết được nữa nằm trên mặt đất, cả người Ôn Hưng Hoa đều sững sờ.
Người đàn ông trung niên này là cao thủ mà ba anh ta sắp sếp ở trong tối âm thầm bảo vệ anh ta, có thực lực của bát phẩm võ giả, bây giờ… bây gờ lại chết như vậy?
Tiếng kêu cứu của anh ta lúc nãy chính là muốn nói với người đàn ông trung niên này.
“Không, không, Sở Vĩnh Du, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là người có quan hệ trực tiếp với nhà họ Ôn ở Kim Cảng, anh dám đối xử với tôi như vậy! Anh không thể!”
Mà Cô Lương cũng bị đẩy ra, càng khóc lóc thảm thiết hơn.
“Cầu xin anh bỏ qua cho tôi, đều là Ôn Hưng Hoa làm, không liên quan gì đến tôi, không liên quan gì đến tôi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, huhu, tôi vẫn chưa muốn chết, tôi còn trẻ như vậy, tôi mới hai mươi mấy tuổi.”
Đáng tiếc, tất cả đều phí công.
Bảo vệ của Vân Vụ Chi Hải nhìn thấy một đàn chó và Ôn Hưng Hoa với Cô Lương bị người ta áp giải đi ra ngoài, đều lần lượt nhắm mắt lại, không dám nhìn, sợ chuốc họa vào thân.
Đến khi không còn bất kỳ động tĩnh nào mới dám mở mắt ra, nhìn, chó, xe tải gì đó đều đã biến mấy.
Lúc này, Ung Hạo cũng từ trong phòng giám sát lén lút lẻn ra ngoài, sau khi nhìn xung quanh một lượt, vội vàng lái xe của mình đi về phía sân bay, ông ta không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Sự hung dữ của Sở Vĩnh Du hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của ông ta, phải nhanh chóng đi đến tổng công ty để báo cáo.
Mặt trời vừa ló lên, một trang trại chó ở vùng ngoại ô Tỉnh Thành, trong một nhà kho, Ôn Hưng Hoa và Cô Lương đứng nguyên tại chỗ, miệng lưỡi đã khô, trên đường đi bọn họ đã cầu xin quá nhiều rồi, nhưng Sở Vĩnh Du không có một chút cảm giác gì.
“Tôi nói rồi, cửa sẽ mở, chỉ cần các người có thể chạy ra, sự nhân từ tôi dành cho hai người.”
Sở Vĩnh Du đứng ở cửa nói xong, Báo Đốm làm động tác tay, thuộc hạ lần lượt thả xây xích chó trong tay ra.
Gần một trăm con chó với thân hình rất lớn, tất cả đều lao vào trong nhà kho.
Cảnh tượng như này, trong mắt Ôn Hưng Hoa và Cô Lương đã chỉ còn sự tuyệt vọng và sợ hãi.
“Không!”