Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 345: Chương 345: Đến thời gian của tôi rồi




Người trung niên nhíu mày, chậm rãi quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Higgin đã bị nổ tung hết nửa người, giờ phút này thân thể lại nhanh chóng khép lại, máu thịt điên cuồng mọc ra.

Cho dù là người bình thường nào nhìn thấy thì đoán chừng cũng sẽ bị dọa đến nỗi ngồi liệt ở trên đất, nhưng mà những người có mặt ở đây đều không phải là người bình thường, cho dù là mấy nhân vật lớn của Detes cũng đều là những người có nhận thức rộng rãi, đã biết rõ đặc điểm đặc biệt của loài dơi nhỏ trong truyền thuyết, cho nên cũng không kinh ngạc chút nào, đồng thời trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì bọn họ đều là người nước Mỹ, trên bản chất đương nhiên là hi vọng gia tộc Gran có thể chiến thắng, nhất là loại người nước R mà Detes hận vô cùng, bọn họ reo hò điên cuồng ở trong lòng.

“Haha, đã sớm nghe nói năng lực tự chữa lành vết thương của loài dơi nhỏ vô cùng mạnh, chỉ có trái tim bị đánh nổ mới có thể bị dừng lại, nếu đã như vậy thì cũng chỉ là thêm mấy quyền mà thôi.”

Người trung niên dùng tiếng nước R nói chuyện, trong nháy mắt bản thân liền xuất hiện trước người Higgin vẫn còn đang khép lại một nửa, cái cánh ở sau lưng cũng đã bị nổ tung, chỉ có thể dựa vào động tác của đôi chân để nhanh chóng né khỏi võ giả.

Đáng tiếc là ông ta có nhanh thì người trung niên còn nhanh hơn nữa, Tiên Thiên võ giả đâu phải chỉ là hư danh.

Một bước chân hoàn toàn dính chặt, nấm đấm như mưa to gió lớn của người trung niên đánh tới.

Bùm bùm bùm!

Không ngừng có tiếng nổ truyền ra, máu thịt của Higgin điên cuồng bay ra với tốc độ mắt người có thể nhìn thấy.

Công tước biến sắc, đôi cánh xuất hiện, vẫy một cái như là dịch chuyển tức thời xuất hiện ở bên cạnh Higgin, đánh người trung niên một quyền.

Cùng lúc đó, lão đầu trọc là người ngồi trong chiếc Mercedes đầu tiên trong số mười vị Tiên Thiên võ giả cũng di chuyển bước chân, xuất hiện bên cạnh người trung niên, tay trái kéo lại, đồng thời tay phải đánh trả công tước.

Ong.

Hai nắm đấm chạm vào nhau, có một làn sóng xung kích kinh khủng khuyếch tán.

Gern ngồi ở bên cạnh bàn ăn vội vàng nhấn một cái nút, trong nháy mắt ở trên đỉnh có một chiếc lồng thủy tinh hạ xuống.

Gần như là trong khoảnh khắc vừa mới bao lại, làn sóng xung kích giáng lâm đụng vào cái lồng thủy tinh.

Răng rắc.

Trôi qua giây lát, bên trên cái lồng thủy tinh xuất hiện mạng nhện dày đặc, thiếu chút nữa là vỡ vụn ngay tại chỗ.

“Nhìn thấy không, cái thứ mà nước R cách người gọi là võ giả, đây chính là thực lực của công tước chúng tôi, một khi lan tỏa sức mạnh, thậm chí ngay cả cái lồng kính đặc biệt có thể chống lại tên lửa RPG gần như trực tiếp bị vỡ tung.”

Gern cười, khắp cả khuôn mặt đều là sự sùng bái.

“Sư đệ.”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ phun ra hai chữ, Fenster xấu hổ nhỏ giọng nói.

“Sư huynh, tốt xấu gì thì em bỏ ra nhiều tiền như vậy, anh cứ để bọn họ đánh vài chiêu trước đi, nếu không thì không phải mất trắng số tiền đó rồi hả, anh đừng có gấp mà.”

Trừng mắt liếc nhìn Fenster, Sở Vĩnh Du lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút.

“Năm phút cuối cùng, năm phút sau tôi sẽ ra tay.”

Ba vợ vẫn còn đang tiếp nhận trị liệu trong phòng bệnh BVC, vợ và con gái của mình đều ở đó, mình đâu có rảnh rỗi thoải mái để lãng phí thời gian ở đây, đã có thời gian, còn không bằng trở về kể cho con gái nghe những câu chuyện cổ tích trước khi ngủ.

Trong quảng trường, lão đầu trọc nhìn công tước, hừ lạnh một tiếng.

“Cái đám dơi như các người chung quy vẫn là những kẻ man rợ, ngay cả quy tắc thi đấu cơ bản một đấu một mà còn có thể tùy ý phá vỡ, đúng là không có thể diện mà.”

Công tước thay đổi sắc mặt, cái cánh chuyển động, hai móng tay lại trực tiếp duỗi ra tấn công về phía ông già ấy.

“Bớt nói xàm!”

Một khắc lúc nãy nếu như ông ta không ra tay, Higgin sẽ bị võ giả trung niên nước R đó đánh cho chết tươi.

Sau khi trở thành hầu tước, trái tim huyết tộc của bọn họ đã có thể tùy tiện di chuyển trong cơ thể, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà lúc nãy vị trí trái tim của Higgin rõ ràng đã bị nổ ra, nhưng mà vẫn không chết.

Nhưng mà đòn tấn công như mưa to gió lớn như thế, mỗi một quyền đều làm nó xuất hiện một lỗ máu bằng miệng chén, cho dù trái tim có di chuyển như thế nào đi nữa thì nói tóm lại và không sẽ làm nên chuyện gì.

Hầu tước chính là một tài sản vô cùng quý giá đối với một gia tộc huyết tộc nào đó, làm sao mà ông ta có thể trơ mắt nhìn người của mình bị đánh chết.

Hai người không ngừng đối phó với nhau, Gern ngồi ở bên phía bàn ăn chảy mồ hôi đầy đầu, đã nát hết một tầng thủy tinh, lại thêm một cái khác, lúc này mới có mấy phút mà đã thay hết năm cái lồng thủy tinh, đủ để thấy làn sóng xung kích do kình phong của cuộc chiến giữa hai người bọn họ mang lại đáng sợ đến cỡ nào.

Lúc này, sắc mặt của những Tiên Thiên võ giả còn lại đều trở nên nghiêm túc, lão đầu trọc này chính là người mạnh nhất trong số bọn họ, tên tuổi cao vời vợi, giống như là lật trời, cũng xem như là một người nổi bật trong thế hệ trước của Tiên Thiên võ giả, giờ phút này thế mà lại đang đánh nhau đến nổi bất phân thắng bại với công tước huyết tộc, xem ra là những con dơi này cũng thật sự có tài đó.

Nhất là người trung niên đó, nếu như lão đầu trọc không hất ông ta xuống, ông ta không phải là đối thủ của công tước.

Chỉ có Sở Vĩnh Du căn bản không thèm nhìn bọn họ đánh nhau, mà chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ đợi năm phút tới, giờ phút này còn lại có hai phút mà thôi.

Cái được gọi là phong vân đột biến, trận đấu đến điểm giới hạn thì có thể thay đổi thế cục, giờ phút này lão đầu trọc không biết dùng chiêu thức gì lại khiến cho chân của công tước đảo một cái, vốn muốn mở cánh bay lên, trong nháy mắt liền bị lão già điên cuồng tấn công.

Mỗi một chưởng, công tước đều phun ra từng ngụm máu tươi.

Thấy vậy, bọn người Gern đứng ngồi không yên, còn có mấy công tước đó đều bước về phía trước một bước.

Cùng lúc đó, Fenster cùng với chín vị Tiên Thiên võ giả còn lại cũng đứng dậy, ý tứ rất rõ ràng, các người dám lên thì phải hỏi trước xem chúng tôi có đồng ý hay là không.

“Lão tổ, cứu mạng!"

Đột nhiên.

Công tước ở phía trong quảng trường đang không ngừng bị đánh lui về phía sau, bản thân đã có chút không chống lại được, lại vội vàng hét lên một câu như thế, sự sợ hãi trong đôi mắt lại càng trở nên nồng đậm.

Rốt cuộc ông ta cũng đã hiểu võ giả nước R kinh khủng đến đâu, rõ ràng là lúc bắt đầu thế lực còn ngang nhau, một khi bị nắm bắt sơ hở, những đòn tấn công tiếp theo gần như là thắt chặt không có kẻ hở, ngay cả một cơ hội để thở dốc mà ông ta cũng không có. Cứ tiếp tục như vậy, đến lúc mà bản thân mình gánh không nổi nữa thì sẽ bị đánh nổ.

Công tước hét lên, cho dù là người bên phía gia tộc Gran cũng lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Lão tổ? Lão tổ của gia tộc Gran chúng ta vẫn còn sống à?

Rầm!

Rất đột ngột, pho tượng đứng chính giữa trong quảng trường đột nhiên lại nổ ra, xuất hiện một người, không, phải nói là một quái vật hình người.

Cái cánh màu da người, toàn thân không có một miếng vải che chắn, làn da nhăn nheo màu nâu đen, nhất là lỗ mũi dường như là sắp nối liền với nhau.

Một tiếng rít quỷ dị vang lên, quái vật này đột nhiên lại biến mất.

Lão đầu trọc đang tấn công công tước đột nhiên lại sợ hãi trong lòng.

Muốn cử động, lại phát hiện mình căn bản không kịp nữa rồi, tốc độ của tên quái vật đó nhanh hơn rất nhiều so với Tiên Thiên võ giả, ông ta đã xuất hiện đằng sau lưng, cho dù là mắt không nhìn thấy, nhưng mà cũng có thể cảm nhận được móng vuốt đó đang muốn móc trái tim của ông ta.

Đáng chết, thế mà mình lại chết đi như vậy?

Rẹt!

Có tiếng gió vang lên, lão đầu trọc cảm thấy hoa mắt, mình đã di chuyển sang bên cạnh khoảng mười mét, mà cổ áo thì đang bị một người kéo.

Quay đầu nhìn lại, là Sở Vĩnh Du, người thanh niên được Fenster gọi là sư huynh.

Tốc độ lúc nãy...

“Ông về đi, đến thời gian của tôi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.