Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 292: Chương 292: Di sản của sát thần




Sở Vĩnh Du biết Phá Thiên, đó là vì trong buổi bán đấu giá ở Lưu Thị, một trăm hạt Long Mễ mua được chính là Phá Thiên cung cấp, sau khi giao dịch, còn nói một tháng nữa sẽ đến tìm anh, muốn thương nghị một chuyện lớn.

Cho nên, anh có chút nghi ngờ là Bạch Ông tại sao cũng quen biết Phá Thiên?

“Lão Bạch, không ngờ ông cũng quen biết thằng nhóc Sở Vĩnh Du này.”

Phá Thiên từ bệ cửa sổ cửa nhảy vào trong phòng, đùa một câu rồi liếc nhìn Đồng Hiểu Tiêm.

“Ha ha, những con rơi của nước ngoài này vẫn khá hung hăng đó, Sở Vĩnh Du, cậu cũng nhịn giỏi thật, nếu như là lão già tôi, sớm đã diệt tộc của bọn họ rồi.”

“Phá Thiên, ông sao lại đến đây?”

Bạch Ông mặt mày ngưng trọng, dường như rất không muốn nhìn thấy Phá Thiên, hoặc nói, không muốn gặp Phá Thiên lắm.

“Tôi sao lại đến ấy hả? Ông hỏi Sở Vĩnh Du đi, tôi và cậu ta đã thương lượng trước rồi, trong một tháng sẽ đến.”

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Bạch Ông, Sở Vĩnh Du giải thích.

“Về sau tôi sẽ nói cho ông.”

Sau đó quay sang Phá Thiên, thấp thỏm nói.

“Phá Thiên tiền bối, ông có cách cứu em gái của tôi? Là thật sao? Hay là tùy tiện nói chơi.”

Khẽ gật đầu, Phá Thiên cười nói.

“Đương nhiên là thật, tôi biết cậu và lão Bạch còn muốn nói vài câu, cho nên tôi đợi ở phòng khách bên ngoài, thời gian đừng lâu quá.”

Sau khi Phá Thiên từ phòng ngủ đi ra ngoài, Bạch Ông vội vàng nói.

“Vĩnh Du, cậu sao lại có dây dưa với Phá Thiên rồi?”Sở Vĩnh Du sau khi nói ra nguyên do, Bạch Ông đã thở dài.

“Ặc, con người của Phá Thiên này, không chính không tà, tôi cũng không tiện nói cái gì, tóm lại cậu có thể không tiếp xúc với ông ta thì đừng tiếp xúc, dù sao Phá Thiên ở trong mắt của tất cả Tiên Thiên võ giả đều là sự tồn tại cực kỳ khủng bố, có thể nói là cường giả thật sự trong Tiên Thiên võ giả cũng không quá.”

Nghe thấy lời của Bạch Ông, Sở Vĩnh Du hiểu rồi, trước đó lần đầu tiên gặp mặt thì anh cảm nhận được áp lực mà Phá Thiên tỏa ra, bây giờ xem ra, xem như được chứng thực thông qua lời nói của Bạch Ông rồi.

“Bỏ đi, ra ngoài nghe thử đi, Phá Thiên kiến thức sâu rộng, thời gian sống cũng lâu, là người của một thời đại với sư phụ của tôi, có lẽ ông ta thật sự có cách, nhưng vẫn phải nhớ, cẩn trọng, nhất định phải cẩn trọng.”

Hai người ra đến phòng khách, Phá Thiên thoải mái vắt chân ngồi trên sô pha, một tay còn đang ngoáy mũi, thuận miệng nói.

“Nghĩ thông rồi sao?”

“Vẫn mong tiền bối nói chỉ giáo.”

Phá Thiên mỉm cười.

“Chỉ giáo thì không dám, tôi chỉ là biết một nơi, có thể tăng cường sát khí của cậu, nếu như hấp thụ thành công, bài trừ máu pha tạp trong cơ thể của cô nhóc đó, dễ như trở bàn tay, hơn nữa nơi này chính là cái mà tôi ước định một tháng sau sẽ đến tìm cậu thương nghị khi tôi giao dịch Long Mễ với cậu lúc ban đầu.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du và Bạch Ông không nói chuyện, Phá Thiên tiếp tục nói.

“Nếu cậu đã quen biết lão Bạch, vậy tôi nói thật. Muốn đi vào nơi đó, cần bốn Tiên Thiên võ giả, thiếu một người cũng không được, tôi có thể sống nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng sẽ có chút cẩn trọng, cho nên lần lượt ở ba nơi của nước R bán đấu giá một trăm hạt Long Mễ, người tôi cần chỉ là người vừa tấn cấp trở thành Tiên Thiên võ giả, những lão già kia tôi sợ đến khi đi vào nơi đó, có ngộ nhỡ gì đó mà hạ độc thủ với tôi.”

Lời nói quả thật đủ thẳng thắn, Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.

“Phá Thiên tiền bối, vậy ông sao dám bảo đảm sẽ không ra tay với ba người vừa tấn cấp trở thành Tiên Thiên võ giả như chúng tôi chứ?”

“Hỏi rất hay.”

Phá Thiên rất điềm tĩnh, dường như sớm đoán được Sở Vĩnh Du sẽ có câu hỏi này.

“Tôi không thể bảo đảm, các cậu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tôi, trước đó cậu có thể sẽ từ chối, nhưng bây giờ cậu cần sát khí, giống với hai tên kia, các cậu đều có thứ mình cần ở đó, cho nên đi hay không đi, các cậu tự mình suy nghĩ.”

“Nếu đi, tôi dám đảm bảo cậu tuyệt đối có thể có được thứ cậu muốn, nhưng nếu không đi thì cậu sẽ trở thành kẻ địch của Phá Thiên tôi, chỉ đơn giản như vậy, cậu cũng có thể xem lời này trở thành một loại uy hiếp.”

Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Ông rất khó coi, đang muốn mở miệng thì Sở Vĩnh Du nhấc tay nói.

“Được, tôi đi.”

Anh không phải là một người sợ uy hiếp, nhưng quả thật, nếu nơi đó thật sự có thứ có thể cứu Đồng Hiểu Tiêm mà anh cần, anh không để bụng mà đi thử.

“Nhưng tiền đề là ông phải nói cho tôi biết, nơi đó là nơi nào? Tại sao lại có sát khí mà tôi cần?”

Phá Thiên từ từ đứng dậy, nụ cười treo trên mặt, giống như rất vui đối với lời đồng ý của Sở Vĩnh Du.

“Ngày mai xuất phát lúc mặt trời mọc, tôi sẽ lái xe đến nhà cậu đón cậu, cho nên bây giờ nói cho cậu cũng không sao, nơi chúng ta muốn đến là một phần di sản của Sát Thần Bạch Khởi để lại, dựa theo điều tra nhiều năm của tôi, bên trong tuyệt đối có sát khí mà cậu muốn, đến lúc đó thì xem cậu có thể hấp thụ hay không rồi.”

Cái gì? Sát Thần Bạch Khởi?

Lúc này, Sở Vĩnh Du và Bạch Ông đều rất sững sờ.

Bạch Khởi là ai, nhà quân sự thời Chiến Quốc, trận Y Khuyết tiêu diệt 200 nghìn quân địch, trận Trường Bình tiêu diệt 450 nghìn quân địch, thời kỳ Chiến Quốc tổng cộng đã giết hai triệu người, Bạch Khởi chiếm hơn một nửa.

Một nhân vật khủng bố tiếng tăm lừng lẫy như vậy, sau khi chết vậy mà còn để lại cái gọi là di sản? Thật sự khiến người ta có hơi nghi kỵ.

“Đừng sửng sốt như vậy, lão già tôi vì phần di sản này, đã nghiên cứu trước trước sau sau khoảng 30 năm, nếu như không chắc chắn, làm sao có thể lấy ra ba trăm hạt Long Mễ đi đấu giá, được rồi, tôi đi đây.”

Nói xong, Phá Thiên đi ra khỏi cửa, để lại Sở Vĩnh Du và Bạch Ông trầm mặc đứng ở trong phòng khách.

Hồi lâu, khi Bạch Ông nhìn thấy ánh mắt của Sở Vĩnh Du thì hừ lạnh nói.

“Đừng nhìn tôi họ Bạch mà lầm tưởng, tôi không có quan hệ gì với Bạch Khởi, đúng rồi Vĩnh Du, cậu thật sự định đi sao?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Tôi không có lựa chọn nào khác, không phải sao?”

Do dự một lát, Bạch Ông mới nói nữa.

“Phá Thiên không chính không tà, tôi cũng không dám bảo đảm cái gì cho cậu, tóm lại cậu phải cẩn thận hơn, thấy tình hình không đúng thì nhớ chạy ngay, cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của Phá Thiên, điểm này cậu phải nhớ kỹ.”

Khi hoàng hôn, trong công viên nhỏ ở gần tiểu khu Đông Thành, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên dẫn Hữu Hữu chơi ở đây, cô bé dường như rất thích con châu chấu trong bụi cỏ, không ngừng chơi đùa.

“Vợ à, anh ngày mai phải ra ngoài một chuyến.”

Vừa dứt lời, Đồng Ý Yên bèn cắn chặt môi dưới, đột nhiên ôm lấy Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du! Xin lỗi, vì người nhà, anh quá vất vả rồi, em thật sự xin lỗi anh.”

Đồng Ý Yên không phải đồ ngốc, trước đó Sở Vĩnh Du đã nói rồi, lần này sau khi ra ngoài, trở về thì chuyển nhà, an định cuộc sống ở Tỉnh Thành, nhưng tại sao ngày mai lại muốn rời đi, nếu như không có liên quan tới Đồng Hiểu Tiêm, đánh chết cô cũng không tin.

Vỗ vỗ vai của vợ, Sở Vĩnh Du dịu giọng nói.

“Yên tâm đi, trong lòng anh có tính toán.”

Thật ra chuyện của Đồng Hiểu Tiêm có liên quan tới Sở Vĩnh Du không? Không có chút liên quan nào, nhưng là một người đàn ông, ba vợ Đồng Thế Tân hiện nay hai chân đã bị tàn tật, vậy thì người đàn ông duy nhất trong nhà như anh hiện nay, đương nhiên phải gánh vác, đây cũng là trách nhiệm nên có.

“Á!”

Vào lúc này, một tiếng kêu bất ngờ của Hữu Hữu đã lọt vào tai của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.